Chương 10: Người đề nghị, người theo đuổi
Chưa bao giờ biết từ sân thượng của tòa nhà Huyền Hiên này có thể nhìn thấy đồng cỏ bao la, cảnh tượng thật đẹp.
Đứng ở lan can nhìn xuống, từ độ cao của tòa nhà nhìn xuống, các con đường được thu nhỏ lại uốn lượn vòng quanh, người và xe cộ chạy trên đường giờ nhìn giống một đàn kiến đang chăm chỉ kiếm mồi.
Lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua làm mình cảm thấy lành lạnh, hơi lạnh này không phải chỉ có riêng cơn gió này tạo nên, mà một phần do áp lực của người đang đứng phía sau mình.
"Phó, phó tổng, nhất định phải chờ đến khi mặt trời khuất núi mới có được về nhà sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ, có chút ấm ức, nhưng không dám quay đầu lại.
Cũng biết hành động nhìn lén là không đúng, lần này không biết có bị phạt không? Có gặp báo ứng không? Có bị phó tổng giám đốc bắt lên đây ngắm cảnh hoàng hôn nữa không? Đáng đời mi!
Thật ra lúc này nhìn hai bóng người dưới đất rất xứng đôi nha. Đáng tiếc chỉ có thể nhìn bóng mà thôi.
"Quả Quả, tại sao nơi nào xảy ra chuyện bí mật thì y như rằng sẽ thấy bóng dáng cô lai vãng ở đó vậy?" Phó tổng đi thêm vài bước nữa đứng song song với mình ngắm nhìn mặt trời hồng hồng phía chân trời.
Hu hu, mình cũng rất muốn biết! Nếu như mình nói đều là do ngẫu nhiên, do duyên phận thì anh ta có tin không? Mình nghĩ là khó hơn lên trời.
"Vừa rồi, cô đã phát hiện ra bí mật của bọn họ rồi?" Giọng nói của phó tổng rất nhẹ nhàng, còn dùng câu khẳng định.
Phát hiện! Thật là một phát hiện lớn! Quan hệ giữa Ryan và DK đúng là đồng tính luyến ái.
Con người là vậy, suy đoán là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Cả công ty bao gồm cả mình, mặc dù âm thầm suy đoán quan hệ giữa Ryan và DK, cho dù có chắc chắn mối quan hệ của bọn họ không được thuần khiết nhưng dù trời sinh họ ra có là một cặp gay thì đã sao, miễn là mọi người không chứng kiến tận mắt thì đều không dám chắc chắn. Giống như bắt tội phạm vậy, nếu không có đủ chứng cớ thì ai dám đưa họ vào nhà đá ăn cơm tù chứ. Nhưng mà hôm nay! Vừa mới đây thôi! Mình thật may mắn khi được chứng kiến tận mắt một sự thật! Bọn họ đúng là một cặp gay. Mượn một câu nói trong Conan, đó là "chân tướng chỉ có một"!
"Biết phải làm sao rồi chứ?" Câu nói của phó tổng giám đốc giống như thờ ơ nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh tới thấu xương.
"Biết! Biết ạ!" Mình dù muốn hay không cũng phải nghiêm túc giơ ba ngón tay lên trời mà thề, "Tôi sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết chuyện này. Chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ có anh biết tôi biết trời biết đất biết, vách tường của phòng uống nước biết!"
Bí mật, lại là bí mật, một người nhìn thấy quá nhiều thứ mà không thể nói ra, cứ ôm cái bí mật này chắc sẽ có ngày bị nghẹn quá mà ch.ết.
"Thật ra thì cũng không cần. . . . . ." Đột nhiên phó tổng thay đổi ý định, "Quan hệ của bọn họ cũng không phải là chuyện bí mật gì, mọi người trong công ty đều có thể đoán được, nhưng cũng chỉ có mấy người chúng ta mới có thể hiểu rõ mọi chuyện thôi."
Trời ạ! Phó tổng ơi, anh có thể nói câu này sớm hơn một chút được không, không có chuyện gì quan trọng sao còn cố tình lôi mình lên đây để đe dọa chứ!
". . . . . . Mà, phó tổng à, có thể để tôi đứng cách xa lan can một chút được không?" Tuy là đứng nhưng mà chân mình đang mềm nhũn ra rồi.
Mình sợ độ cao, nhưng nếu có dây cáp an toàn buộc vào người thì không sợ nữa, chỉ cần có nó dù có bắt mình nhảy từ tháp Eiffel xuống mình cũng không sợ chút nào, nhưng nếu đứng ở nơi cao thế này dù lan can bao xung quanh cũng sẽ làm hai chân mình nhũ ra.
"Đối với chuyện tình cảm giữa Ryan và DK, cô thấy thế nào?"
Phó tổng bắt chước mình ngồi xuống dựa lưng vào tường, địa điểm vẫn là sân thượng. Mặt trời đã khuất bóng, các vì sao đã treo đầy trên bầu trời đêm.
"Anh nói chuyện đồng tính luyến ái hả?" Mình ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, "Nói thật tôi rất hâm mộ bọn họ, một người sinh ra có thể tìm được người yêu thương mình đó chính là hạnh phúc. Tình yêu vốn không có lý lẽ, tình yêu cũng không phân biệt giới tính, khi tình yêu đến thì mấy ai có thể đủ lý trí để tính thiệt hơn chứ. Tình yêu là ích kỷ, là chuyện giữa hai con người với nhau, chỉ có hai người đó mới có quyền nêu ý kiến. Tôi nhớ từng đọc trên một trang web câu như thế này, ‘khi người đàn ông không thể tìm được người đàn ông mình yêu thì sẽ cho rằng người mình yêu là một phụ nữ’. Anh cảm thấy đúng không?"
"Trừ câu nói cuối cùng tìm được trên trang web thì những câu kia tôi đều tán thành." Cảm giác phó tổng đang thả lỏng người, "Tôi còn tưởng cô sẽ không chấp nhận tình yêu đồng giới đấy."
Không không không, đối với đồng tính luyến ái mình không hề có ý kỳ thị, chỉ cần tình yêu đồng giới đừng có rơi vào đầu mình là được.
"Sao lại không chấp nhận chứ?" Hình như phó tổng hơi xúc động, "đề tài tình yêu trong chuyện đam mỹ rất đa dạng, còn có cả tình yêu đồng giới nữa, mà hôm nay tôi còn tận mắt chứng kiến đấy. Cảnh hôm nay còn hay hơn cả truyện đam mỹ AV ý chứ!"
Thật ra thì mình cũng không đen tối lắm, chỉ là hôm nay nhìn thấy cảnh kia đầu óc mình không đen tối thì thật có lỗi với bản thân, có lỗi với bức tường và không khí đã cùng mình nhìn lén. Mình hơi nghiêng đầu nhìn phó tổng, không biết phó tổng giám đốc của chúng ta có phải đang không gặp được đàn ông để yêu nên nghĩ rằng mình nên yêu phụ nữ không?
"Đam mỹ A. . . . . . V?" Khéo miệng phó tổng run run, "Đây là hứng thú của cô mỗi khi nhàn rỗi. . . . . ."
Ánh mắt kỳ lạ của phó tổng nhìn mình làm mình cảm thấy xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề: "Anh có biết nguyên nhân bọn họ bất hòa không?"
"Tôi có thể đoán ra," Phó tổng trở nên nghiêm túc nói, "Nghe nói mẹ của DK muốn hắn ta kết hôn." Kết hôn? Hôn nhân vì lợi ích? Nhà DK làm gì?
Phó tổng nói nhà DK mở một chuỗi khách sạn cao cấp năm sao, còn nhà Ryan thì có một chuỗi siêu thị, bọn họ đều là con trai độc nhất trong nhà. Vì sự phản đối của gia đình nên họ trốn vào công ty Huyền Hiên này lánh nạn.
Ôi trời ơi! Thì ra bọn họ chính là hai đại gia trong truyền thuyết sao? Nhưng mà hai nhà bọn họ thật bất hạnh, chỉ sinh được một cậu con trai lại còn là đồng tính luyến ái.
Phó tổng còn nói, vì DK không có ý định thừa kế gia sản nên mẹ cậu ta liền tìm một nhà tương xứng, có một gia đình nước ngoài cũng mở khách sạn, mà mẹ cậu lại muốn phát triển sự nghiệp ra bên ngoài, nếu hai bên gia đình kết thân thì sự nghiệp cả hai nhà đều được nâng tầng thêm một bước.
"DK chắc không đồng ý." Mình cảm nhận được tình cảm của DK dành cho Ryan sâu sắc thế nào, không thể chỉ vì một cơn gió mà có thể thổi bay đi thứ tình cảm này, cho dù là dùng gậy như ý của Tôn Ngộ Không e rằng cũng không đập tan được tình cảm của DK.
"Tôi cũng tin tưởng DK, nhưng mà lần này người nói chia tay trước là Ryan" Phó tổng cau mày, "Xem ra lần này Ryan quyết định sẽ đối mặt với vấn đề nan giải, bọn họ đều là con trai độc nhất."
Haizzz, tình yêu giữa Ryan và DK đâu có sai, sai là ở cái xã hội này không thể chấp nhận tình yêu của bọn họ.
Mình đã nói tình yêu là chuyện giữa hai người, người ngoài không nên xen vào, cho nên dù mình và phó tổng giám đốc có ngồi đây tức thay cho họ cũng không làm được gì.
". . . . . . Anh nói xem," cuối cùng mình vẫn không kiềm chế nổi mà hỏi ra nghi vấn vẫn giấu trong lòng, "Rốt cuộc Ryan và DK ai công ai thụ?"
". . . . . ."
"Tôi khẳng định DK là công, anh không nhìn thấy lúc anh ta ở phòng uống nước đâu, ngang ngược, độc đoán vô cùng. Mạnh mẽ, cố chấp! Động tác thành thành thạo. . . . . ."
". . . . . ."
Thứ hai đi làm, vốn định thông qua chị Lolo để hỏi thăm về câu chuyện tình yêu giữa Ryan và DK, ai ngờ người này vì cùng ông xã triền miên cả đêm qua nên sáng nay không thể xuống khỏi giường được nên đã xin nghỉ phép. Bọn họ đâu phải Ngưu Lang – Chức Nữ một năm mới được gặp nhau một lần đâu mà đói khát đến mức cả hai cùng bỏ bê công việc. Đây chính là đả kích rất lớn đối với một cô gái còn trong trắng thuần khiết như mình!
Kết quả, mình không gặp được chị Lolo, cũng không biết chuyện tình yêu của Ryan và DK, nhưng lại được Ryan tỏ tình.
Ryan cố tình tỏ tình mình ngay trước mặt DK và phó tổng giám đốc.
"Quả Quả, từ hôm nay trở đi anh sẽ theo đuổi em, được không?" Khi nói lời này, ánh mắt Ryan vô cùng chân thành tha thiết làm trong vài giây ngắn ngủi mình đã quên mất người Ryan yêu thật lòng là DK.
Mình không dám tùy tiện đồng ý để Ryan theo đuổi mình, dù sao anh ta cũng là gay, mà cho dù anh ta có bình thường thì mình cũng không đủ tư cách để cạnh tranh với DK, mình tin chắc DK nhất định sẽ ra tay trước bẻ anh ta thành cong.
Mình không biết phải làm thế nào ngước mắt nhìn phó tổng rồi chuyển sang nhìn DK. Lời nói của Ryan khiến sắc mặt DK hơi trầm xuống nhưng vẫn bình thản, có lẽ vì đối tượng Ryan tỏ tình là mình nên anh ta mới có thể yên tâm. . . . . . tin tưởng mình.
"Quả Quả," Ryan muốn kéo sự chú ý của mình quay lại anh ta, "Vì anh quá nóng vội nên hù dọa em sao? Hãy tin anh, anh không có ác ý gì, tối nay anh có thể mời em ăn cơm được không?"
Ryan là một người đàn ông dịu dàng, kết hợp với DK mạnh mẽ, đúng là một đôi trời sinh. Mọi người nói xem, Ryan là một người đàn ông tốt như vậy sao lại gay nhỉ? Rốt cuộc là Ryan tự nguyện cong hay bị DK mạnh mẽ bẻ thành cong đây?
"Có người mời ăn cơm đương nhiên là em đồng ý rồi," cười khì một cái với Ryan, "Vậy thì chờ đến tối nay lúc ăn cơm, chúng ta sẽ quay lại bàn tiếp vấn đề anh theo đuổi em nha!"
Thật ra thì ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của mình có ý trêu chọc, chắc DK không ngoại lệ. . . . . . . Nên là như vậy?
Buổi trưa lúc nghỉ giải lao DK rủ mình ra gặp riêng nói chuyện, địa điểm là sân thượng. Nước mắt chảy ngược vào trong, vì sao lại là sân thương chứ, chẳng lẽ anh ta không biết sân thượng là nơi nguy hiểm lắm sao? Chẳng lẽ anh ta không hiểu ý mình chỉ là đùa thôi sao, cho rằng mình muốn tranh giành Ryan với anh ta nên lừa mình lên đây để giết người diệt khẩu ư?
Sự thật chứng minh, trí tưởng tượng của mình bay quá xa.
Lên đến sân thượng, DK dùng thái độ vô cùng nghiêm túc đề nghị mình đồng ý để Ryan theo đuổi.
"Tại sao?" Mình không thể không hỏi điều này, chẳng lẽ anh ta tỉnh ngộ nên nhường Ryan cho mình? Nếu đã có ý định nhường thì cũng nên bẻ cong thành thẳng đã rồi hãy đưa cho mình chứ. Đúng là chẳng có chút thành ý nào.
"Em cũng biết mối quan hệ giữa anh và Ryan rồi."
Biết, còn nhờ nhìn lén nên biết. Chỉ là bọn họ chưa từng công khai mối quan hệ, sao anh ta lại chắc chắn mình biết chuyện này nhỉ?
"Anh không có ý định buông tay, lần này kết hôn chẳng qua là người nhà đồng ý thôi, còn về cô Dương kia anh sẽ tìm cơ hội giải thích rõ. Nhưng Ryan. . . . . . hình như định vì lợi ích gia tộc mà chấp nhận từ bỏ tình yêu của bọn anh."
Có lẽ DK rất đau khổ, vì chuyện hôn nhân chính trị mà không ngừng chống đối, cũng vì nghĩ cho người nhà người yêu mà mệt mỏi. Cuộc sống của hai người họ lại rơi vào bế tắc.
"Em tin anh, cũng tin Ryan," cũng hiếm khi mình nghiêm túc thế này, "Có lẽ vì rơi vào bế tắc mà Ryan làm vậy, em sẽ giúp anh khuyên Ryan, yên tâm đi, em sẽ giúp anh nhốt Ryan vào chuồng, tuyệt đối sẽ không để anh ấy biến thẳng hoặc là đi yêu người đàn ông khác."
DK là người không có thói quen nói cảm ơn người khác, nhưng nhìn vào mắt anh ta có thể thấy rõ sự cảm kích của anh ta với mình.
Mình vỗ vỗ lên vai anh ta, bày tỏ sự ủng hộ và thấu hiểu.
Tình yêu của Ryan và DK, chì cần nằm trong khả năng, nhất định mình sẽ bảo vệ tình yêu này thật tốt.