Chương 17: Dám yêu dám nói
Cũng may khi say rượu Hoắc Hiên không làm loạn lên, sau khi nói hết những lời muốn nói thì anh ta ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, lúc đó mình mới yên tâm về nhà.
Mình về không phải vì sợ sẽ bị Hoắc Hiên bất ngờ tỉnh dậy rồi coi mình thành thế thân cho người khác mà là sợ chính mình không kiềm chế nổi, nhân lúc này mà ăn sạch anh ta.
Về đến nhà rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi nhưng không thể nào ngủ được. Nghe được những lời từ tận đáy lòng của Hoắc Hiên thì mình có chút đồng tình lại có chút khinh thường anh ta.
Nằm ngủ nướng trên giường cho đến lúc mình nhận điện thoại của một người đàn ông, mặc dù không biết người này lấy đâu ra số điện thoại của mình nhưng mình dám khẳng định là anh ta muốn kể cho mình nghe chuyện ngày xưa.
Hoắc Huyền từng nói chuyện với mình khi ở nhà Hoắc Hiên. Tối hôm qua là lần đầu tiên mình gặp anh ta, nói chuyện được vài câu mà thôi, đâu có thân quen đến mức gọi mình ra nói chuyện phiếm? Cho nên mình khẳng định Hoắc Huyền đoán ra được mối quan hệ thực sự giữa mình và Hoắc Hiên, lần này hẹn ra gặp mặt, mình đoán chắc là anh ta muốn kể chuyện xưa cho mình. Không biết nơi nào bán cột thu lôi đây?
Hoắc Huyền ngoài thân phận là anh trai Hoắc Hiên ra còn là tổng giám đốc công ty Huyền Hiên, phong thái không hề tầm thường, rất giống với phong thái của thầy chủ nhiệm trước kia, cho nên khi vừa thấy Hoắc Huyền ngồi đợi ở đó mình liền cung kính chào một tiếng tổng giám đốc. Giống như bị người khác biết được kịch bản rồi nên mình không tiếp tục giả vờ nữa.
"Đừng gò bó như vậy, em đã là bạn gái em trai anh thì gọi một tiếng anh Huyền đi, anh cũng gọi em là Quả Quả."
Đây là ý gì. . . . . .
"Anh có thể nhìn ra hai người đang diễn kịch," Hoắc Huyền nhìn lướt qua mình rồi nói, "Đừng khẩn trương, anh không có ý định vạch trần bọn em đâu."
"Vậy. . . . . ."
"Em trai ngốc của anh khi uống rượu say có một đặc điểm, đó là rất thích nói chuyện, nhất là những điều được chôn dấu trong lòng," anh ta nhìn mình đầy ẩn ý, "cho nên Hiên mới luôn ép mình không được uống say. Cho nên tối hôm qua sau khi bọn anh đi về thì chắc em đã có cơ hội được nghe vài chuyện thú vị rồi chứ, cho dù bọn em không ở chung với nhau, ví dụ như, những lời nói thật lòng."
"Anh nói như vậy nghĩa là anh đã sớm biết chuyện Hiên thích Từ Âm?"
"Biết từ rất lâu rồi."
Mình chẳng biết nên nói gì nữa, cũng may là Hoắc Huyền lại tiếp tục lên tiếng.
"Nói chính xác thì Từ Âm cũng biết, đây chính là lý do vì sao Từ Âm muốn thấy Hiên tìm được hạnh phúc mới bằng lòng đồng ý lấy anh." Hoắc Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, "Ba người bọn anh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Âm đã là một cô gái mạnh mẽ, khi đó Hiên rất yếu nên luôn được bọn anh bảo vệ, dần dần anh phát hiện ra chuyện Hiên cũng thích Âm. Hiên là người đàn ông không bao giờ bộc lộ tình cảm ra, nhưng anh thì không như vậy, anh luôn thể hiện ra nên Từ Âm biết anh thích cô ấy. Từ Âm cũng không phải cô gái dễ bị điều khiển, đó là điểm mà anh thích ở cô ấy. Người Âm yêu là anh, đây là điều mà Âm luôn cảm thấy có lỗi với Hiên, dù sao thì cô ấy cũng không thể đáp lại tình cảm của Hiên. Hiên thì vẫn cho rằng tình cảm của mình với Âm được che giấu tốt, thật ra thì không phải vậy, ai bảo Hiên cũng chịu nói rõ tình cảm của mình ra. Âm cảm thấy đó là lỗi của mình, cho nên dù Âm đón nhận tình cảm của anh thì cũng không chịu kết hôn với anh, cô ấy nói nhất định phải nhìn thấy Hiên tìm được hạnh phúc của mình đã."
Đột nhiên Hoắc Huyền quay đầu lại nhìn mình chằm chằm, "Cho đến khi Hiên dẫn em về nhà. Hiên không phải cao thủ tình trường, tình cảm của Hiên luôn bộc lộ ra ngoài rất rõ ràng, mặc dù anh nhìn ra được hai đứa đang diễn trò nhưng anh cảm nhận được Hiên thích em. Anh đã nói Hiên luôn ép mình không được tùy tiện say rượu," ánh mắt của anh ta trở nên dịu dàng, "Hiên chỉ uống rượu say trước mặt người mà nó có thể tin tưởng."
Xem ra Hoắc Hiên rất tin tưởng mình, thật may tối qua mình không ăn sạch anh ta, nếu không thật xấu hổ với người đã tin tưởng mình.
"Về mặt tình yêu, anh không phủ nhận mình là người đàn ông ích kỷ, mặc dù đã có được cả thể xác và trái tim Từ Âm nhưng anh vẫn chưa thấy đủ! Anh không muốn Âm dồn mọi sự chú ý lên Hiên. Có lúc Âm rất ngốc, không nhìn ra được hai người đang diễn trò, mà anh cũng không có ý định nói cho cô ấy biết sự thật. Anh cảm thấy hình như tình cảm của em dành cho Hiên không phải chỉ là hơi thích thôi đâu, anh hi vọng em có thể đem lại hạnh phúc cho Hiên."
Dối trá, hạnh phúc của Hiên nhà anh thì phải nằm trên tay bà xã của anh ta chứ.
"Cho dù em có mắng anh là dối trá cũng được, hạnh phúc của Hiên không nằm trên tay Âm, cô ấy không thể đáp lại tình cảm của Hiên, cũng không thể đem lại hạnh phúc cho nó được, tình cảm mà bị ép buộc thì còn gọi là tình yêu không?"
Hừ! Anh ta biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
"Anh không muốn sau khi cưới nhau rồi mà Âm vẫn còn phiền não về chuyện của Hiên, cho nên anh thỉnh cầu em hãy lấy được tình yêu của Hiên. Sau tối qua, anh có thể chắc chắn là cả nhà anh đều thích em, cho dù hôm qua người Hiên dẫn về không phải là em thì anh cũng sẽ nghĩ cách để Hiên đi xem mặt."
Sự ích kỷ của Hoắc Huyền mình có thể hiểu được, sự độc đoán của anh ta mình có thể thông cảm, tình cảm của bản thân mình cũng hiểu rõ, nhưng tình cảm của Hiên với Từ Âm cũng giống như tình cảm của bọn mình, không phải vậy sao?
Rốt cuộc thì mình đã chọc đến ai đây? Theo ý của anh ta thì nhất định mình phải ép buộc Hoắc Hiên sao? Ai bảo tự nhiên mình lại phát hiện ra mình đã thích Hoắc Hiên làm gì chứ, nên không thể đem cơ hội tốt này dâng lên cho người phụ nữ khác được.
Chậc chậc chậc, chiêu giết người không cần dùng dao này của Hoắc Huyền thật cao tay, bảo đảm cho hạnh phúc của anh ta sau khi cưới được trọn vẹn.
Sau khi nói chuyện xong với Hoắc Huyền thì mình không về nhà ngay, mà đi mua cháo trắng mang đến cho cái kẻ si tình, hôm qua còn say rượu, Hoắc Hiên. Ai bảo mình có chìa khóa nhà anh ta làm gì.
Hoắc Hiên vẫn còn đang ngủ, tướng ngủ của anh ta rất đẹp, tối hôm qua sau khi mình về đã cởi quần áo trên người anh ta ra và giờ vẫn nguyên hiện trường như vậy, chứng tỏ từ hôm qua đến giờ anh ta chưa tỉnh lại lần nào, nếu không thì anh ta có thói quen ngủ khỏa thân.
Mình không vội đánh thức anh ta dậy, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn anh ta ngủ.
Đột nhiên nhận ra đường tình duyên của mình rất trắc chở, vất vả lắm mới yêu một người nhưng hóa ra người đó đã sớm có người trong lòng, hơn nữa người đó còn ở trong trái tim anh ta hơn hai mươi năm rồi. Mình chưa hiểu nhiều về tình yêu nhưng luôn cảm thấy tình yêu là phải thẳng thắn với nhau.
Hoắc Hiên mở mắt ra thì nhìn thấy ngay ánh mắt đang chăm chú nhìn anh. Đầu tiên anh ta hơi giật mình, sau đó kéo chăn lên nhìn vào bên trong, cuối cùng là dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình chằm chằm.
Có phải anh ta xem TVB quá nhiều hay không? Có trời đất chứng giám là mình không có tiện tay mà lấy luôn cái quần nhỏ của anh ta ra khỏi người nha, đây mà là biểu hiện tin tưởng của anh với mình sao? Thật quá đáng! Hoắc Huyền dám đùa giỡn mình.
Khẽ chớp mắt, mình cố tình dùng ánh mắt gian xảo, cười nhạo nhìn cơ thể săn chắc của Hoắc Hiên, còn cố ý đùa giỡn: "Nhóc con, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh! Yên tâm đi!"
Mình thật lòng muốn phụ trách hạnh phúc của anh ta, chỉ là không biết người ta có chấp nhận hay không thôi.
Biểu hiện của Hoắc Hiên rất khó đoán, ánh mắt khiếp sợ nhưng có chút xấu hổ, lại có cảm giác mất mát, trong mất mát còn xen lẫn cam chịu, nhìn thấy biểu hiện này lòng mình mềm ra, không đành lòng tiếp tục trêu anh ta nữa. Vỗ vỗ lên vai anh ta: "Đừng có ngốc như vậy chứ, tôi dám đảm bảo người anh là một cơ thể hoàn toàn thuần khiết, của anh vẫn là của anh, ít nhất thì sau đêm qua là vậy. Thôi giờ đứng lên mặc quần áo vào, tôi đã mua chút cháo trắng cho cái dạ dày đáng thương của anh rồi đấy. Cảm động không? Nếu có thì nhớ tăng lương cho tôi nha, nếu không được thì thêm chút tiền thưởng cũng được!" Đương nhiên là mình phải đòi lại tiền cháo rồi.
". . . . . . Tối hôm qua tôi đã uống say?" Anh ta ngồi im không động đậy, vẻ mặt có chút bất an.
Mình biết vì sao anh ta thấy bất an, vì anh ta sợ bị Từ Âm nghe thấy những chuyện không nên nghe chứ sao.
"Vâng, uống say, hiếm có ai còn nhớ được mình đã uống say như anh, lại còn nói lảm nhảm, không ngờ có lúc anh cũng nói nhảm." Mình nhún nhún vai thưởng thức vẻ mặt hốt hoảng của anh ta, "Cũng may là chỉ nói nhảm cho mình tôi nghe thôi." Thật may vì mình không bị biến thành vật thế thân, chỉ bị coi là một thùng rác thôi.
"Anh nói ‘Âm! Tại sao lại đồng ý gả cho anh ấy! Tại sao không chịu dừng bước, quay đầu lại nhìn anh! Đừng! Đừng cướp đi ngay cả cái quyền được hi vọng của anh đi!’ " Mình nói lại những lời tối qua anh ta nói ra trong lúc say, từ vẻ mặt âm điệu từng chỗ được mô tả lại. Nhìn vẻ mặt của anh ta thì mình nhận ra kĩ thuật diễn của mình cũng không tệ, ít nhất thì sau khi nghe xong anh ta cũng có phản ứng mãnh liệt.
Ánh mắt Hoắc Hiên từ từ thay đổi, từ hỗn loạn biến thành tức giận. Thật ra thì người nên có cảm giác khó chịu phải là mình mới đúng. Khó khăn lắm mới xác ddinihj được tình cảm của mình thì không những không được đáp lại, mà còn bị nghe những lời thổ lộ đau khổ của anh ta với người khác.
"Hoắc Hiên, anh có biết anh hèn lắm không?" Đây là lần đầu tiên mình nghiêm túc nói chuyện với anh ta.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt cứng ngắc của anh ta rất dễ nhận ra anh ta quá bất ngờ khi bị mình nói như vậy.
"Anh trai anh thích Từ Âm là việc của anh ấy, anh thích chị ấy là việc của anh, tại sao anh trai anh dám thổ lộ còn anh thì không hả? Thích ai thì phải nói ra cho người đó biết chứ. Dù biết bị từ chối sẽ rất khó chịu nhưng ít nhất anh phải dám nói ra tình cảm của mình chứ, như vậy sau này sẽ không cảm thấy hối hận. Lén lén lút lút yêu thì ra gì? Ryan và DK còn dũng cảm hơn anh nhiều. Cho nên anh thích Từ Âm thì phải chạy đi nói cho chị ấy biết đi chứ!"
Tình cảm của Hoắc Hiên vừa sâu đậm vừa chung tình khiến mình không những cảm động mà còn rất tức giận, thích một người thì nên ích kỷ một chút, đừng có nói những câu như chỉ cần người đó hạnh phúc làm gì. Mình không muốn phá vỡ tình cảm của Hoắc Huyền và Từ Âm, chỉ là muốn Hoắc Hiên đối mặt và nói ra tình cảm của mình, mặc dù ai cũng biết được kết quả sẽ thế nào. Mình cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Hiên đau khổ vì bị từ chối nhưng nếu không nói ra tình cảm của mình thì vĩnh viễn không bao giờ anh ta thoát khỏi mớ bòng bong trong lòng mình được. Hoắc Hiên yêu Từ Âm rất lâu rồi, nếu như không thổ lộ tình cảm cho Từ Âm biết thì cả đời này anh ta sẽ không thể quên được chị ấy, và trái tim anh ta sẽ không bao giờ cho người con gái nào khác bước vào.
Thật ra thì mình cũng ích kỷ hèn hạ như Hoắc Huyền mà thôi. Vì mình muốn có thêm cơ hội mà đành lòng khích lệ người mình thích đi tỏ tình dù biết trước sẽ bị từ chối mà đau khổ khó chịu.
"Cô biết cái gì chứ. . . . . ." Hoắc Hiên thực sự nổi giận rồi, "Cô thì biết cái gì! Cô chẳng hiểu cái gì hết!"
"Đúng là tôi không biết cái gì," mình lạnh lùng nói, "Tôi chỉ biết nếu như không nói ra tình cảm của mình cho người biết thì cả đời này sẽ nuối tiếc, hơn nữa, thích thì nhất định phải nói ra."
Giống như mình, nhất định mình sẽ nói, chỉ là bây giờ chưa thể nói được.
Sau khi nhìn Hoắc Hiên ngồi ngẩn người trên giường, mình nhẹ nhàng rời khỏi nhà anh ta.
Không phải là mình đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn rồi chứ? Tự nhiên đi giật giây người đàn ông mình yêu đi tỏ tình với người con gái khác. Nếu như Hoắc Hiên làm theo, chạy đi tìm Từ Âm thổ lộ, mà Từ Âm lại vì cảm thấy băn khoăn khó xử mà miễn cưỡng chấp nhận anh ta. . . . . . vậy thì mình phải làm sao? Chắc đến lúc đó mình sẽ bị chôn sống, Hoắc Huyền sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu. Mình có nên đi chọn trước một chỗ yên nghỉ không, bây giờ đất đai chật hẹp, tìm một chỗ yên nghỉ cũng rất khó.
Bởi vì chuyện của Hoắc Hiên mà cả ngày chủ nhật mình không còn lòng dạ nào mà hưởng thụ. Cả ngày mình chỉ nhăm nhăm ôm điện thoại, nhàn rỗi đến mức tự đánh cược với mình, nếu như Hoắc Huyền gọi cho mình thì phần thưởng của mình sẽ là một nơi ở trên núi, ch.ết cũng muốn được toàn thây, đến lúc đó còn phải giấu theo hai con gà nướng để xuống đến âm phủ coi như là tiền hối lộ để những người đi trước chỉ bảo mình, cũng là tìm chỗ dựa cho mình khi sống dưới đó; nếu như Hoắc Hiên gọi cho mình. . . . . .
Cuối cùng thì điện thoại của mình cũng vang lên, lúc đó đã là buổi tối, trước khi nhận máy mình còn nhìn xem ai gọi —— Hoắc Hiên.
"Bây giờ tôi đang ở dưới nhà cô, cô có thể xuống dưới này không? Tôi có lời muốn trực tiếp gặp mặt nói với cô."
Ôm nỗi sợ hãi bất an đi xuống dưới, không thể ngờ được có ngày mình dám cả gan lớn tiếng dạy đời sếp lớn, sau khi về nhà mình nghi ngờ có phải lúc đó mình bị ma nhập không.
Hoắc Hiên rất ung dung, thoải mái không có gánh nặng trong lòng.
"Quả Quả, tôi đã thổ lộ với Từ Âm!"
Giọng nói vui vẻ, ánh mắt tươi cười của Hoắc Hiên làm cho lòng mình trống trải, chẳng lẽ tình cảm của anh ta được Từ Âm đáp lại rồi?
Phải mượn điện thoại của anh ta để hỏi xem trong hai ngày tới có khu nào còn trống trong nghĩa địa không, nếu không e rằng sẽ muốn mất.
"Mặc dù đã đoán được sẽ bị từ chối, cũng biết khi bị từ chối sẽ thấy khó chịu và xấu hổ nhưng bây giờ tôi có cảm giác như được giải thoát khỏi xiềng xích vậy. Cô nói không sai, nếu như cả đời này không nói ra tình cảm của mình với Từ Âm thì vĩnh viễn tôi không cam lòng. Sau khi nói ra tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau này tôi sẽ thực sự coi Từ Âm là chị dâu mình. Cho dù mọi chuyện trở nên tốt đẹp nhưng dù sao tôi cũng đã thầm yêu Từ Âm rất lâu rồi nên không thể nói bỏ là bỏ được."
Mình hiểu ý anh ta, anh ta đã thực sự quyết tâm từ bỏ tình cảm này rồi nhưng cần thêm thời gian.
"Cho nên tôi muốn đến đây nói lời cảm ơn cô và muốn xin lỗi, xin lỗi vì tôi đã quát cô, thật xin lỗi." Xem ra anh ta thực sự rất muốn tìm một người để chia sẻ điều này nên vội vàng tới đây, thậm chí còn không kịp chờ nên ngày mai.
Lúc này mình không thể thoải mái được như Hoắc Hiên, bởi vì mình đã tự đánh cuộc nếu như anh ta gọi cho mình, thì mình sẽ. . . . . . thổ lộ với anh ta!
"Tôi đã nói rồi, thích là phải nói ra," Vẻ mặt chân thành nhìn chằm chằm Hoắc Hiên, đúng lúc anh ta đang tận hưởng cảm giác sung sướng với thành quả của mình thì mình hạ quyết tâm tỏ tình.
"Cho nên anh phải nghe cho kĩ đây, Hoắc Hiên! Trần Quả yêu anh!"