Chương 33: Chuyện dang dở trên sofa
Khả năng tiếp nhận mọi chuyện của các thành viên nhà họ Trần có thể nói là biến thái, cho dù trước bữa cơm xảy ra chuyện không mấy vui vẻ gì nhưng sau đó lại có thể ngồi vào bàn ăn cơm vui vẻ hòa thuận nói chuyện rôm rả như không có chuyện gì xảy ra.
Khi tận mắt nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình bị đánh, cha mình không thèm quan tâm đến người đàn bà đã đầu ấp tay gối trong bao năm qua, cho dù bà ta đang phải nhịn đói ngồi khóc thút thít trong phòng. Thật ra bọn họ cuối cùng có ly hôn hay không, mình không quan tâm, mình chỉ muốn dạy cho bà ta một bài học, dám động đến mình thì hậu quả sẽ thế nào mà thôi. Chứng tỏ mình vẫn khá hiền lành tốt bụng nha.
Bởi vì mặt mình vẫn còn sưng nên mình tìm mọi lý do để không gặp Hoắc Hiên. Mình không muốn cho anh ấy biết chuyện này, hi vọng vĩnh viễn Hoắc Hiên không nhìn thấy một phần con người độc ác trong người mình.
Trải qua sự kiện có thù phải trả này, Trần Mạch thực lòng sùng bái mình.
"Quả Quả. . . . . ." Đấy, Trần Mạch lại muốn ca ngợi mình rồi.
"Ngừng! Em biết em ngoan độc, độc ác, bụng dạ nham hiểm, được chưa?" Thật sự nghi ngờ trình độ học vấn của Trần Mạch chỉ là giả, lại đi dùng bốn chữ "lòng dạ độc ác" để ca ngợi mình.
"Nghe nói hôm nay bọn họ đi làm thủ tục."
Bởi vì mặt mình bị sưng nên đành nương nhờ nhà Trần Mạch để chữa thương, đúng lúc Vu Tiểu Nại về nhà thăm cha mẹ, để vườn không nhà trống, Trần Mạch cô đơn trống vắng nên rất vui mừng, còn dùng vốn từ ngữ nghèo nàn của bản thân để ca ngợi mình, mình giống như nước sông Nile không bao giờ cạn chảy xuống vùng sa mạc khô cằn.
"Thật ra thì em nghi ngờ cha em đang muốn đổi người trên giường mà thôi." Mình nằm nghiêm trên ghế sofa xoa má.
"Có người nào lại đi nói cha mình như vậy không?" Trần Mạch cười mắng, "Nhưng mà anh cũng cảm thấy khả năng này khá cao."
"Anh xuống địa ngục đi! Có người nào lại đi nói cha em như vậy không? Anh là người hiểu rõ nỗi đau của cha em nhất đấy."
"Chỉ có điều, em có cảm thấy mặt đau nhưng tay cũng đau không?" Nụ cười đê tiện của Trần Mạch nở trên môi.
Suy nghĩ nghiêm túc một lát, mình cũng cười giống như Trần Mạch: "Tay cũng đau."
Tay đau mới biết rằng lúc đó mình đánh mạnh tới mức nào. Cho nên tay càng đau thì trong lòng càng thoải mái.
Từ lúc mặt hết sưng, mình liền suy nghĩ đến một chuyện —— rốt cuộc nên chọn chỗ nào để ăn Hoắc Hiên.
Một kẻ không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này như mình nên mình quyết định đi học hỏi kinh nghiệm từ Lâm Dật Văn, ai ngờ thằng bé này từ khi ở cùng với Anna vài đêm xuân, từ đó cứ chìm sâu không thể thoát ra được, bây giờ cậu ta đang tập trung tinh thần vào việc học, quyết tâm thi được vào trường ở nước Anh, để sang đó tiếp tục nối lại tình duyên với Anna.
Xem ra tình yêu là chất xúc tác tuyệt vời cho việc học, Lâm Dật Văn chính là một ví dụ, từ khi bị Anna cuốn hút cậu ta chẳng những từ bỏ những mối quan hệ nam nữ phức tạp ra khỏi người, thậm chí còn vì người cậu ta yêu mà quyết chí học tập, quyết tâm phải ra nước ngoài học.
Chuyển biến này của con trai khiến Lolo rất hài lòng, vì phụ nữ mà con trai mới làm thế nhưng chị ấy không quan tâm, chỉ cần con trai bảo bối ngoan ngoãn học hành, không phạm pháp là được rồi. Nhưng Lolo cũng nói rõ, tuyệt đối không chấp nhận con trai mình là gay, cho dù là công cũng không được.
Vì vậy, mình không muốn quấy rầy Lâm Dật Văn học tập, mình quyết định nhờ Vu Tiểu Nại khai sáng. Mặc dù không cam tâm tình nguyện.
"A ha ha ha . . . . . . Trần Quả à Trần Quả cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay. . . . . ." Mình đã nói Vu Tiểu Nại ở gần Trần Mạch sẽ bị dạy hư mà, tiếng cười cũng biến thái giống Trần Mạch, đê tiện như nhau, "Cậu từng nói hồi trước lén xem phim hành động Âu Mĩ và rất nhiều manga tiểu thuyết cơ mà. Thấy sao, lý luận suông cuối cùng cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, thực tế mới quan trọng. Thực tế là đường tắt duy nhất để kiểm nghiêm chân lý!"
Vu Tiểu Nại. . . . . . Được rồi, mình vẫn phải thừa nhận trong chuyện này cô ấy có kinh nghiệm hơn mình.
"Dạ dạ dạ, thực tế là đường tắt duy nhất để kiểm nghiệm chân lý," điều này thì mình tin, "cho nên phiền kiểm nghiệm viên Vu Tiểu Nại hãy chỉ bảo tớ đôi chút."
"Nhưng mà cậu muốn tìm hiểu chuyện gì?"
"Khụ khụ, thì trong phần lớn các tài liệu mình tham khảo đều nói lần đầu tiên của con gái đều phải trải qua nỗi đau đớn khắc sâu trong lòng, tớ muốn biết tính chân thực của chuyện đó."
"Đối với vấn đề này, tớ chỉ có thể cho cậu bốn chữ —— mỗi người khác nhau." Biết mình vẫn chưa hiểu, Vu Tiểu Nại ngồi nghiêm chỉnh, coi quán trà sữa là lớp học bắt đầu giảng giải kiến thức sức khỏe sinh lý.
"Nói đơn giản là thế này, vạn vật trên thế giới đều chia ra lớn nhỏ khác nhau, giống như áo ngực bọn mình có cỡ to cỡ nhỏ, durex cũng phân chia thành lớn nhỏ khác nhau. Khi nam và nữ kết hợp, để cho cậu dễ hiểu thì tớ lấy lỗ mũi làm ví dụ nha," Vu Tiểu Nại hếch mũi lên để mình nhìn, "Chúng ta đem lỗ mũi so sánh với chỗ làm đàn ông mê muội để nghiên cứu nha, nếu như chúng ta dùng một cây tăm cắm vào lỗ mũi, cậu suy nghĩ xem có cảm giác gì?"
Cây tăm?
"Quá dễ dàng cho vào."
". . . . . ."
Hiểu, cắm vào lỗ rỗng nên đương nhiên không có cảm giác gì rồi.
"Cho nên trong tình huống này đương nhiên sẽ không cảm giác đau như người ta hay nói."
Đây là với kích thước cây tăm nha. . . . . . đâu thể so sánh. . . . . .
"Dĩ nhiên, tình huống như thế rất hiếm gặp," Vu Tiểu Nại tiếp tục, "Bây giờ chúng ta dùng ngón tay móc cứt mũi (hl để nguyên văn nha nên đừng ai nói hl thô quá mà cho hl vài viên gạch xây nhà ^^) nếu dùng ngón út thì cảm giác thoải mái vẫn còn khe hở, nếu dùng ngón áp út hay ngón giữa hoắc ngón trỏ thì cảm thấy vừa khít nhưng nếu dùng ngón tay cái thì phải tốn chút sức nhưng vẫn chấp nhận được. Quan trọng nhất là cả năm ngón tay đều mang cho cậu cảm giác thoải mái dễ chịu, dĩ nhiên nếu như dùng quá nhiều lực hoặc thọc vào quá sâu sẽ cảm thấy khẽ nhói đau, cũng có thể chảy ra chút máu mũi, nhưng những điều này cơ thể vẫn chịu được. Nếu như là dùng, à. . . . . ." Vu Tiểu Nại liếc nhìn ống hút to để hút chân trâu, rồi nói: "Dùng cái ống hút này đâm vào lỗ mũi, bởi vì to nhỏ không hài hòa mà gây ra tình trạng không tiếp nhận nổi dẫn đến vấn đề đau đớn, nếu như mà dùng dưa chuột hay cái khác thì e rằng sẽ rách mũi ra đó. Cho nên tổng hợp những điều trên rút ra kết luận, phụ nữ đau hay không đau có liên quan tới vấn đề to nhỏ của đàn ông."
Hai chân của mình đặt lên đùi Hoắc Hiên, còn anh ấy ngồi giữa hai chân mình, từ từ cởi áo sơ mi ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc khiêu gợi. Oh, mình lại cảm thấy không khí bị Hoắc Hiên cướp mất.
Hoắc Hiên kéo tay phải của mình lên xoa lên mặt, lướt xuống chiếc mũi cao thẳng rồi đi đến môi. Hoắc Hiên đem ngón tay của mình cho vào miệng, rất tình - sắc mà ʍút̼.
Cơ thể mình đỏ lên bởi những khiêu khích mà Hoắc Hiên tạo ra cho mình.
Hoắc Hiên thả ngón tay mình ra nhưng vẫn để tay mình vuốt ve ngực rồi lần xuống bụng.
Tầm mắt của mình di chuyển theo tay hướng xuống dưới, nhưng đến bụng của Hoắc Hiên thì mình không nhịn nổi mà hướng ánh mắt xuống dưới nữa, nhìn chằm chằm vào chỗ nhô lên.
Cố gắng giữ lấy tia lý trí cuối cùng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ngón tay và ống hút, ngay cả hình quả dưa chuột cũng hiện lên.
Bởi vì nhìn thấy ánh mắt tham lam của mình, Hoắc Hiên cười khẽ, cầm tay mình đi xuống dưới nữa đến cạp quần, từ đây quyền chủ động thuộc về mình.
Hít một hơi thật sâu, ngón tay trỏ tiến dần vào phía bên trong.
Sau đó. . . . . .
Sau đó.
Chuông cửa vang lên.