Chương 17: Màn kịch
“Sự thật, giống như ánh sáng, làm người ta chói mắt. Sự giả dối thì ngược lại, là ánh chiều hôm tưoi đẹp bao trùm lên mọi vật.”
-Albert Camus-
*********
“Nếu được quay lại về khoảng thời gian chúng ta gặp nhau, anh có yêu em không?”
Anh im lặng, nhoẻn miệng cười.
“Ngốc quá, em đã biết rõ câu trả lời mà vẫn hỏi anh sao? Dù có quay lại hàng vạn, hàng nghìn lần thì người anh chọn vẫn sẽ chỉ là em.”
“Tại sao thế? Một đứa con gái bị lòng hận thù che mờ mắt, bị cuốn vào vô số những nguy hiểm rình rập…anh không thấy đang tự đặt mình vào tình thế bấp bênh, có thể gặp chuyện phiền phức bất cứ lúc nào hay sao?”
“Em không biết sao ? Trái Đất này tuy rộng lớn nhưng vận mệnh lại nhỏ bé lắm, em có gặp gỡ biết bao nhiêu người nhưng vẫn chỉ có một người duy nhất thu hút lấy em. Anh cũng thế,đánh cược số phận mình vào em cũng giống như đang đánh cược trong một ván bài vậy…Anh chấp nhận chịu rủi ro .Vì nó, anh đã liều lĩnh bước chân vào một khu vườn hoa hồng đầy gai,chấp nhận những thương tổn về mình…”
“Anh…vẫn dám yêu một người con gái như thế sao, dù đau đớn đến mấy?”-Cô gái ngẩn ngơ, buột miệng hỏi lại.
Lần này, anh không nói gì nữa , nhưng đôi mắt sáng ngời đã cho cô câu trả lời.
Đương nhiên là anh dám chứ, và anh chưa từng hối hận về điều đó hết….”
………..
Dòng người đi lại tấp nập trên từng con phố, đèn đường đã lên khi trời tối dần.Tiếng người cười nói bên ngoài thật đối lập với bầu không khí yên lặng bên trong tiệm cafe sang trọng này. Trong tiệm giờ chỉ có mình nó và bà ta, có người canh chừng cẩn thận trước cửa ra vào. Không cần đoán nó cũng biết chắc đến 90% là tiệm cafe này do người phụ nữ này sở hữu.
Có ai ngờ đâu có một ngày nó sẽ ngồi đối diện trực tiếp với người đã gián tiếp phá hoại hạnh phúc của nó kia chứ?
Gương mặt nó lạnh lùng nhưng bàn tay nắm chặt lấy vạt áo để kiềm chế sự căng thẳng thoắt hiện trong đáy mắt.
Khuấy nhẹ li cà phê nóng, Triệu Khắc Dung liền nhấc tách cà phê đưa lên môi , nhấp một ngụm, gương mặt không hề chuyển sắc . Dáng vẻ của bà ta toát lên cái thần thái của nhà lãnh đạo, điềm tĩnh, sang trọng nhưng cũng có phần nghiêm nghị, đối lập hoàn toàn với nó-một con bé sinh viên vẫn còn chập chững và lạ lẫm với trường đời.
Mãi một lúc sau, bà ta mới lên tiếng,đôi mắt mới liếc qua nó, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn cẩn trọng thăm dò:
“Chắc hẳn là cô bé đã biết tôi..? Vậy thì bỏ qua mà chào hỏi nhé, tôi sẽ nói thẳng luôn lí do chính tại sao tôi lại tìm cô bé.”
Nó khẽ bặm môi.Đầu óc như trở nên mê muội, mụ mẫm đi…gương mặt lạnh tanh , nó cố tránh ánh mắt của bà ta bằng cái nhìn về phía góc phòng.
“Nếu như bà muốn giải thích mối quan hệ giữa bà và Khánh Vĩ thì tôi không muốn nghe gì hết. Bà nghĩ tôi không biết sao?”
Đột nhiên, bà ta bật cười. Xem chừng Khắc Dung đã đánh giá quá thấp con nhỏ trước mặt mình. Nhìn sơ qua thì không có gì nổi bật, nhưng ở con bé này bà ta cảm nhận được cơn tức giận cũng như một chút gì đó sát khí…Có vẻ như đối mặt với bà khiến nó tức giận đến thế dù không biểu hiện ra mặt.
“Rất thông minh! Khá khen cho cô bé đã đoán trúng điều tôi định nói.Ắt hẳn là cô bé cũng rất muốn biết?”
“Nếu vậy thì cám ơn bà! Tôi không muốn nghe nữa,chuyện giữa tôi và anh ta đã chấm hết rồi. Tôi tưởng bà sẽ phải mừng lắm khi không còn một con bé làm kì đà cản mũi nữa ?”
Nụ cười khẩy đầy bất cần, gương mặt bà ta nghiêm túc trở lại khi thấy nó đứng bật dậy chuẩn bị bước ra cửa. Cái không khí ngột ngạt này chỉ khiến nó muốn bước ra ngoài trời, hưởng chút ít cơn gió mát lạnh thổi lướt qua mặt.
Nhưng hai tên vệ sĩ đã đứng chắn trước cửa không để cho nó ra. Đôi mắt nghi hoặc lại quay ra nhìn người phụ nữ vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế.
“Khánh Vĩ không có lỗi trong chuyện này hết.Chính tôi, tôi đã ép cậu ta phải bỏ cô, nếu không thì sẽ làm hại đến cô bé…Cậu ta cũng thật khù khờ, ấy vậy mà lại làm thật. Đúng thật là…Nghĩ lại tôi chỉ thấy nực cười cho cả hai người.”
“Bà…bà..nói dối..Tôi..tôi không tin!”
“Tin hay không tùy cô bé. Mất công đến đây chỉ để lừa gạt cô, nếu vậy thì tôi được lợi gì?”
Nó nên tin..hay là không tin? Một người như đàn bà quyền lực, có mọi thứ trong tay mà lại đi lừa nó-một con bé chẳng có gì hết, thì được cái gì kia chứ..? Những suy nghĩ cứ chồng chéo lên trong đầu nó, rối tinh như mớ tơ vò…Vậy..bao công sức từ trước đến giờ của nó…đã đổ sông đổ bể rồi sao? Nó đã nghĩ sai về Khánh Vĩ…..?
Không..không thể nào…
“Tại sao…bây giờ bà mới nói..với tôi..?”
“Cô nghĩ tôi yêu hắn ư ? Với những người như chúng tôi thì tình yêu cũng không khác gì một món hàng trao đổi đưa qua đưa lại cả, nói chung nó cũng chỉ là nghĩa vụ mà tôi phải thực thi thôi. Cậu ta hết giá trị sử dụng đối với tôi rôi, sao tôi lại không trả lại cậu ta về nơi nó đã thuộc về chứ?”
Đôi bàn tay đan vào nhau, Khắc Dung có phần tự tin như mình đã nắm chắc phần thắng. Chú thỏ bé nhỏ trước mặt bà ta đã nắm thóp được rồi, chỉ chờ con thỏ ấy sa lưới mà bà ta đã giăng ra mà thôi.
“Đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói. Phần còn lại là do cô bé quyết định,tôi nghĩ..chắc sau lần này, cô bé muốn gặp lại cậu ta chứ?”
Bà ta đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ của mình mở cửa cho nó đi ra.Đôi môi mím chặt tím tái, đôi mắt đỏ hoe những nước là nước, nó lao nhanh ra ngoài…Đầu óc trống rỗng, nó không thể nghĩ được gì…chỉ là lúc này…nó cần một ai đó…..
Tay run run bấm máy, giọng nói khàn đục của nó có chút yếu đuối:
“Hoàng Vũ…cậu.có nhà không?..Bây giờ..tôi…cậu có thể đón tôi qua nhà cậu..được chứ?..”
…….
Triệu Khắc Dung đắc ý từ trong quán cafe bước ra, liền nhanh chóng vào trong xe đã chờ ở ngoài. Không khó để bà ta biết là đã có người ngồi sẵn trong xe:
“Tôi đã làm đúng theo kế hoạch của cậu. Giờ phần còn lại cậu tự lo đấy nhé, mấy chuyện lặt vặt này đừng khiến tôi phải động vào thêm lần nào nữa, nếu không vì cậu thì tôi đã chẳng mất công đến đây rồi.”
Đôi mắt màu nâu lắng dịu quay ra nhìn bà ta. Khánh Vĩ chợt nhận ra sự hiện diện của Khắc Dung, liền khẽ bật cười:
“Tôi biết rồi.Cứ yên tâm làm theo sự sắp đặt của tôi,không phải bà cũng muốn bắt được Mạnh Quân sao? Chỉ cần tôi tiếp cận được Thiên Nhi thì có thể dẫn dụ cậu ta đến trước mặt bà, không phải một công đôi việc sao?”
“Xem ra càng ngày cậu lại càng chứng tỏ cho tôi thấy bản lĩnh với cái đầu thông minh của mình rồi.Tôi đã nói với cậu rồi, chẳng qua khi đó cậu chưa được mài giũa và chưa gặp đúng người phát hiện ra cậu thôi. Biết đâu sau này tôi có thể trọng dụng cậu..lên chức cao hơn nữa thì sao?”
Vừa nói, bà ta khẽ nhích lại gần Khánh Vĩ, đưa tay vuốt lấy cằm hắn như nâng một viên ngọc trong tay vậy. Tuy miệng cười nói nhưng Khánh Vĩ chỉ cảm thấy ở gần bà ta thật ghê tởm, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.
“Vậy mà tôi…cứ nghĩ cậu vẫn còn tình cảm với con bé đó. Chỉ cần cậu đừng-phản-bội tôi thì chuyện gì tôi cũng có thể giúp cậu, cậu hiểu chứ?”
“….”
Từng câu từng chữ bà ta nhấn mạnh như muốn nhắc nhở hắn hiện giờ hắn đã nằm trong tay ai.Hắn không nói nhưng đôi mắt lại trở nên u tối…
“Thiên Nhi, xin lỗi…lấy sự thật để nói với cô chỉ là kế hoạch của tôi mà thôi…Nhìn xem, từ lúc nào tôi đã trở nên thân tàn ma dại, độc ác và lạnh lùng thế này?”
“Nhưng vì bản thân tôi cũng sẽ tiếp tục kế hoạch của mình..đã từng có lúc tôi nghĩ thoáng qua rằng , liệu có lúc nào cô cũng có kế hoạch nào đó không..?”
………………….
Giữa dòng người qua lại, Hoàng Vũ đã tìm thấy Thiên Nhi, gương mặt đỏ hồng chợt nhận ra sự xuất hiện của hắn. Cứ như thể mọi thứ không thể kìm nén được nữa, nó bật khóc.
Những giọt nước mắt này….nó khóc vì điều gì chứ..? Biết Khánh Vĩ đã không vì nó mà phản bội, mà chỉ cố đẩy nó ra xa để tránh khỏi nguy hiểm…nhưng sao nó lạ cảm thấy khó chịu đến thế này ?…
“Đừng khóc nữa..Có tôi ở đây rồi…mọi chuyện sẽ ổn thôi, ổn thôi mà..”
Ôm chặt lấy nó vào lòng, tim hắn đau như cắt. Chỉ giận một nỗi lúc đó nếu hắn kiên quyết đi cùng cô ấy thì đã đâu xảy nên cơ sự này. Giọng nói dịu dàng thoảng qua tai nó,nó chỉ cảm thấy hơi ấm xung quanh mình..đôi mắt trong chốc lát mờ dần..mờ dần…và thiếp đi lúc nào không biết…..