Chương 26: Ngoại truyện – Kí ức tuổi thơ
“Hai mươi năm sau lúc này, bạn sẽ thấy thất vọng vì những điều mình không làm hơn vì những điều mình đã làm. Vậy nên hãy tháo nút dây. Hãy cho thuyền rời khỏi bến cảng an toàn. Hãy căng buồm đón gió. Tìm tòi. Ước mơ. Khám phá.”
-Mark Twain-
************
Ở bên Mĩ, xa quê nhà đến 7 năm, nhưng chưa bao giờ Kiều Như quên được.
Có hai người quan trọng mà nhỏ thực sự gần gũi và mở lòng: một là ông, và hai là cậu bạn thân từ nhỏ-Hoàng Vũ.
Nhắc đến Hoàng Vũ thì nhỏ có vô số kí ức khó quên với hắn, có lẽ cả hắn cũng vẫn còn nhớ như in.
Thi thoảng, nhỏ lại lôi lại tấm ảnh cũ từ trong ngăn bàn, trong ảnh là hai đứa trẻ con, đứa con gái cười toe nhảy chầm lên lưng thằng nhóc ôm cổ nó làm thằng nhóc trở tay không kịp, mặt ngáo ngơ chưa kịp cười thì đã bị chụp lại.
Kiều Như bật cười, không biết Vũ giờ này thế nào? Nhỏ cũng rất muốn mau chóng về gặp hắn,chợt nhớ lại chuyện hồi xưa…
“Ngựa ơi,phi nhanh đi!”
Một con bé gầy choắt cầm bông lau không ngừng vẫy vẫy giả như roi quất ngựa,gương mặt thích chí cười tươi.
“Chú ngựa” mà con bé đang cưỡi chính là thằng nhóc chơi thân với nó. Mặt thằng bé thì ngược lại , nhăn nhó như cái bị rách, mồ hôi lấm tấm trên trán vẫn cố nhịn để cho con bé cưỡi.
………
“Như thật hư!! Như đã hứa với Vũ là sẽ để Vũ cưỡi ngựa kia mà!!Vũ không chịu đâu, bắt đền Như đấy !!!”
Cuối buổi,thằng bé nằm lăn ra đất ăn vạ, khóc ré lên đòi thua thiệt với con bé.
Lúc đó, tuy Kiều Như và Hoàng Vũ bằng tuổi nhau, cũng chỉ mới 5 tuổi nhưng Như lại tỏ ra tinh khôn,người lớn hơn cả Vũ.
Thấy thằng bé dỗ mãi cũng không chịu nín, đôi mắt to tròn của con bé đảo lia lịa như cố nghĩ cách.
Nó ngồi xuống trước mặt thằng nhóc, xoa đầu thằng bé nói ngây thơ:
“Không phải Vũ rất thích làm siêu nhân sao?Siêu nhân thì không có được mít ướt, phải không?”
Nghe con bé nói, Vũ không khóc nữa, suy nghĩ một lúc rồi mới lén nhìn lên nó, khẽ gật đầu. Quả là hồi đó Vũ rất thích làm siêu nhân đến nỗi, khi cô hỏi trên lớp ước mơ của thằng bé là gì, thằng bé hào hứng, cũng thật thà nói muốn được trở thành siêu nhân để đi giúp đỡ người khác.
“Vũ là con trai, con trai là không được khóc nhè! Khóc nhè thì không thể làm siêu nhân được đâu! Hơn nữa, đáp ứng yêu cầu của Như không phải là Vũ đang thực hiện công việc của một siêu nhân sao?”
“Ừ…”-Thằng bé nghe cũng có lí, ngu ngơ tin lời con bé thật liền lau vội nước mắt,cười rõ tươi-”Vậy..Vũ sẽ cố gắng giúp Như thật nhiều, như vậy Vũ mới có thể thành siêu nhân được hở Như?”
Kiều Như gật đầu, gương mặt sáng bừng vì cú lừa trót lọt của nó.
Đúng là không gì bằng mưu kế của trẻ con!
Có thể nói từ hồi bé, Kiều Như đã có tố chất của người lãnh đạo, hay còn gọi là “tuổi trẻ tài cao”.
Đó là chuyện lúc hai đứa nó chưa đi học, đến khi bắt đầu đi học, Kiều Như lại càng có dịp bộc lộ rõ “khí chất” của mình.
Từ cấp một cho đến cấp hai, vô số lần, Hoàng Vũ bị con bé trêu chọc đến sống dở ch.ết dở, chẳng hạn như : thả vỏ chuối cho trượt chân ngã trên hành lang đau điếng,vẽ bậy lên mặt hắn phải đến lớp bạn bè cười nhạo hắn mới phát hiện ra, xua đuổi hết đám con gái nào dám đến gần Vũ, lại còn nói rằng nó là “mama” của hắn, ai muốn tán tỉnh thằng bé thì phải bước qua nó..v..v…
Kinh khủng nhất là khi con bé ném lia lịa những con sâu róm vào người Vũ. Lúc đầu chỉ là dọa bằng một con, sau thành ném một ít, rồi ít nữa, cứ thế tăng dần theo cấp số cộng. Chính vì thế mà kể từ đó “nỗi sợ sâu róm” ám ảnh Hoàng Vũ đáng thương, cho đến giờ vẫn chưa hết kinh sợ.
Khổ nỗi Vũ càng lớn thì lại càng đẹp trai,tính tình hòa đồng lại còn dễ gần nên khối đứa con gái ch.ết mệt vì hắn. Nhưng nào có cô nào dám lại gần? Vì có “mama” Kiều Như tự xưng lúc nào cũng theo sát như hình với bóng nên cuộc đời 13 năm chưa tiếp xúc nhiều với con gái của Vũ lại càng thê thảm.
Ai bảo tại Vũ càng lúc càng nam tính, không chỉ thu hút con gái mà còn thu hút cô bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ là Kiều Như kia chứ? Khi nhỏ phát hiện ra tình cảm của mình cũng là lúc nhỏ được nhận học bổng đi du học…
Nhỏ không muốn xa ông nội hay xa Hoàng Vũ,nhưng ông nội Hoàng Vũ từng thuyết phục nhỏ bằng cách nói thế này:
“Kiều Như,được học bổng đi du học là ước mơ của rất nhiều người. Con may mắn có được cơ hội đó thì nên nhận đi, sang đó học hành cho tốt rồi quay về đây! Đến khi đó, con có thể đường hoàng trở về với tấm bằng đại học danh giá mà thừa kế gia sản của ông, ông cũng muốn nối duyên cho con và Vũ kết hôn. Ta tin con với Vũ rất hợp nhau,sao con không thử lấy một lần?”
“Ông nói…cho tụi con kết hôn?”- Đứa con gái 13 tuổi với suy nghĩ non nớt lúc đó có phần lưỡng lự, nghe đến đó hai mắt liền sáng lên, ngước nhìn ông vui mừng.
“Nhưng…con..”
“Kiều Như, con tưởng ta không biết con có tình ý với Vũ sao? Nhưng lúc này con vẫn còn nhỏ, chỉ cần phấn đấu một chút nữa, đến khi hai đứa đủ tuổi kết hôn là chuyện đó sớm muộn rồi cũng thành hiện thực. Không phải sao con?”
Ông Phúc mỉm cười hiền hậu nhìn nhỏ, nhỏ yêu thương và tin tưởng ông như là cha ruột của mình nên không còn chút do dự nào nữa, liền đáp lại nhẹ nhàng.
“Vâng, thưa nội. Con sẽ đi..!”
Ngày nó đi, Vũ không hề hay biết. Chỉ đến khi lúc nhỏ lên máy bay rồi,thầy cô thông báo trên lớp, Vũ mới hay được tin. Bặt vô âm tín với nhau cũng từ đấy, Vũ không còn mít ướt như hồi bé, nhưng khi đột nhiên cô bạn thân đi đột ngột mà không nói gì khiến Vũ vừa giận lại vừa buồn….
“Quý khách, quý khách có cần dùng gì không?”
Cô tiếp viên đẩy chiếc xe đựng đồ ăn nhẹ đi ngang qua, nhẹ nhàng lay người nhỏ dậy.Trên chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam, Kiều Như giật mình tỉnh dậy, chỉ khẽ lắc đầu rồi lại quay ra phía cửa sổ. Bên dưới là bóng dáng quê hương đất Việt thân yêu mà nó đã xa 7 năm, đến giờ mới được gặp lại.
Được tin ông gọi, nhỏ liền tức tốc trở về, cũng may là trong dịp nghỉ hè của nhỏ, nên nó về được về đây được tầm 1 tháng. Nó cũng biết chuyện của ông Cường và bà Dung, nên lại càng lo lắng cho Vũ. Nếu chuyện hai người đó mà còn liên lụy đến Vũ, có lẽ người nhỏ trách đầu tiên chính là bản thân mình vì đã không ở cạnh bên hắn.
Vươn vai trở dậy, gấp gọn tấm chăn ôm nhẹ vào lòng mình, nhỏ khẽ mỉm cười thầm nói:
“Vũ,tôi về rồi đây!”