Chương 38
Sơ Chi sắp bị đè ch.ết rồi.
Đoạn đường từ lớp học về đến ký túc xá, cô phải cố hết sức nâng bó hoa làm bằng táo, bó hoa rất lớn dường như ôm không nổi, đi được một nửa cánh tay như sắp đứt lìa.
Trên đường đi ngang qua cũng không thấy những người bán táo đêm Giáng sinh trước đó nữa, Sơ Chi im lặng cúi đầu, nhìn đống táo trong ngực mình.
Một quả là ba mươi đồng, vậy đống này thì bao nhiêu tiền hả!
Từ nhỏ ba Sơ đã dạy cần cù tiết kiệm là phẩm chất tốt, dưới tình huống này bạn nhỏ Sơ Chi cảm thấy rất đau lòng.
Vừa đến phòng ngủ, Sơ Chi vứt bó hoa lên bàn, lấy ra một cái túi vải sạch, ngồi trên ghế xé lớp giấy bọc.
Cô lấy từng quả táo ra lần lượt, thả vào trong túi, máy móc lặp lại động tác này, thậm chí có chút ngốc.
Cô nhìn chằm chằm vào túi đựng táo, đột nhiên mở miệng nói: “Chúng ta đi bán táo đi.”
Lâm Đồng: “...”
Cố Hàm: “...”
Tiết Niệm Nam ngẩng đầu lên: “Đầu tiên, nền kinh tế tư bản chủ nghĩa phát triển do chủ nghĩa Mác xuất hiện và phát triển dẫn đến điều kiện kinh tế, xã hội lịch sử...”
Cố Hàm khó mà tin nổi nhìn cô: “Mình vốn cho rằng Bình nước theo đuổi con gái tặng táo đã đủ kinh ngạc rồi, vậy mà cậu lại muốn bán?”
Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Nhưng nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết rất lãng phí nha.”
Lâm Đồng nâng túi chườm nóng trong tay đi tới, đùng một cái, vỗ túi chườm nóng lên gáy cô: “Không phải, mình nói này tiểu Sơ Chi, bây giờ cậu và đàn anh Lục đến cùng là xảy ra chuyện gì hả.”
Sơ Chi kêu một tiếng, giơ tay nhận lấy ôm vào trong ngực.
Cô xoay người ngồi lại, cẳm đặt trên ghế dựa, hơi nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Mình cũng không biết nữa.”
Lâm Đồng: “Anh ta theo đuổi cậu sao?”
Cố Hàm: “Anh ta theo đuổi cậu đi.”
Tiết Niệm Nam: “Cuộc đấu tranh của giai cấp vô sản chống lại giai cấp tư sản ngàng càng trở nên gay gắt, đối với sự chỉ đạo về lý luận khoa học đưa ra nhu cầu mãnh liệt...”
Sơ Chi vò túi chườm nóng trong tay, cụp mắt, giọng nói nho nhỏ: “Đúng đi...”
Sơ Chi trợn to hai mắt: “Có thật không?”
“...”
Cố Hàm thở dài: “Đột nhiên mình thấy chuyện này đàn anh Bình nước cũng thật đáng thương.”
Lâm Đồng cau mày, lấy dao gọt hoa quả từ trong ngăn kéo ra, nhìn Sơ Chi giương tay lên cao: “Vậy cậu nghĩ sao, có cảm giác gì, thích cũng chưa thích, đồng ý cũng chưa đồng ý.”
Sơ Chi cũng cau mày, tiện tay móc quả táo trong túi ra ném qua cho cô ấy: “Mình cũng không biết, luôn cảm thấy có chút...”
Cô nói không được, không biết nên biểu đạt thế nào.
Sơ Chi cảm thấy người này giống như tiện tay, ba phần thật lòng bảy phần tỏ tình, không biết câu nào của anh có thể tin tưởng, câu nào không thể tin.
Tuy rằng tối hôm đó anh nói cô đừng chạy quá xa, sau đó thật sự từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách không vượt qua, mỗi ngày anh đều mang bữa sáng cho cô, nhìn cô ăn xong, cũng không nói nhiều, lên lớp im lặng ngồi đằng sau cô mỗi ngày, xem ra rất rảnh rỗi đến mức Sơ Chi cũng bắt đầu hoài nghi không biết có phải anh bị trường học đuổi rồi không.
Thế nhưng cô cũng không biết có phải là anh nhất thời nổi hứng không.
Sơ Chi lớn như vậy, cũng chưa từng thích chàng trai nào.
Coi như là có “Mối tình đầu” Doãn Minh Thạc, sau đó chia tay ngay cả một chút cảm giác cô cũng không có, thậm chí còn thấy hoa khôi trường rất dễ nhìn, lúc hai người “gặm” lẫn nhau giống như trong phim Hàn Quốc, rất đẹp, từ đáy lòng cô luôn bái phục lượng hô hấp của hai người kia.
Nhưng nếu như thay đổi góc độ suy nghĩ cô có đồng ý để Doãn Minh Thạc vào nhà không?
Hình như là không muốn.
Giả sử Doãn Minh Thạc hay bất kỳ người nào khác sinh bệnh đứng trước cửa nhà mình, cô sẽ đồng ý cho anh ta ngủ lại sao?
Dường như cũng không.
Giả sử hành động của người khác giống với Lục Gia Hành, nói rồi làm như anh thì sao đây?
Sơ Chi cảm thấy có thể mình sẽ báo cảnh sát.
Thế nhưng nếu người kia đổi thành anh, không biết tại sao tất cả đều không giống nhau.
Giống như bởi vì là anh, điều đó cũng có thể.
Cô không biết khi đó anh chiếm bao nhiêu phần trong mình, còn ở nơi này anh giống như đã vượt qua trở nên khác biệt.
Nghĩ tới đây, Sơ Chi nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn than khóc, thở dài: “Vậy đến cùng mình có nên bán chỗ táo này không...”
*
Đêm Giáng sinh đó, Lục Gia Hành trở về nhà.
Lục Hoằng Thanh và Tưởng Nguyễn đều ở nhà, anh đi vào cửa đã nghe thấy tiếng cười cười nói nói.
Vào đến cửa, trong phòng khách trở nên yên lặng.
Chỉ có Lục Gia Ý trước sau như một, đôi mắt to tròn óng ánh nhìn anh.
Người bạn nhỏ không nhịn được nhếch miệng cười, đạp đạp đôi chân nhỏ nhắn mập mạp bò xuống, giọng nói mềm mại gọi anh: “Anh!”
Tưởng Nguyễn ở phía sau đuổi theo thằng bé: “Ý Ý! Xỏ giày!”
Lục Gia Ý không để ý tới bà ta, tự mình chạy đến trước mắt Lục Gia Hành, dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, giơ tay đẩy bà ta: “Mẹ cách xa anh trai một chút, mẹ đừng đánh anh.”
Tưởng Nguyễn hơi thay đổi sắc mặt, vội vã hạ thấp giọng nói: “Ý Ý! Con vừa nói cái gì đó!”
Lông mày Lục Gia Hành hơi nhíu lại, anh giương mắt, cười như không cười nhìn bà ta.
Lục Hoắng Thanh đã nghe thấy được, ngồi trên ghế salon ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Nguyễn mím mím môi, hơi thay đổi sắc mặt: “Không có việc gì, là tôi hiểu nhầm thằng bé.”
Lục Gia Hành nhếch nhếch khóe môi, thay giày vào nhà, không lên tiếng.
Dưới sự truy hỏi của Lục Hoằng Thanh, Tưởng Nguyễn đành ấp úng giải thích cho qua, Lục Hoằng Thanh luôn cho mình là trung tâm thế giới, là chủ của gia đình, vì thế tất cả mọi chuyện nhất định phải nằm trong bàn tay ông ta, mọi việc ông ta đều phải biết, tất cả mọi người đều phải nghe theo, dĩ nhiên lúc này sắc mặt của ông ta không được tốt.
Lục Gia Hành làm ổ trên ghế sô pha nghe câu được câu không, tựa như việc này không liên quan đến mình, anh duỗi đôi chân dài ra phía trước, mi mắt cúi thấp xuống, dáng vẻ không mấy hứng thú.
Anh chờ một lúc, bên kia vẫn không định im lặng, đôi mắt Tưởng Nguyễn đã hơi đỏ, giọng nói cất cao: “Lúc đó tôi đã tìm con một buổi trưa rồi! Vừa nhìn thấy nó chính là tình huống như thế, trong lòng tôi có bao nhiêu lo lắng? Trước đó nó cũng không phải chưa cho Ý Ý ăn đào, ai biết nó không cố ý! Nếu không phải nó đưa cho, nó biết Ý Ý dị ứng như thế, tại sao lúc đó lại không ngẳn cản!”
Lời bà ta nói rất có đạo lý, trong chốc lát Lục Hoằng Thanh cũng không nói gì.
Lục Gia Hành hơi xốc mí mắt, liếc mắt nhìn màn kịch một nhà ba người.
Lục Gia Ý núp ở góc tường khóc nức nở, cái đầu nho nhỏ cúi thấp xuống, hai mắt ngấn lệ tha thiết mong chờ, dáng vẻ lại sợ hãi luống cuống.
Lục Gia Hành giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, chưa tới sáu giờ.
Đầu ngón tay Lục Gia Hành gõ gõ lên tay vin sô pha, một tay nắm lấy đệm dựa, dáng vẻ thưởng thức, hờ hững mở miệng nói: “Nếu như bà cảm thấy con trai bà là một đứa ngu ngốc, mới bị vào viện do ăn cái đó, lần này cho nó ăn nó cũng sẽ ăn, vậy bà coi như là tôi cố ý đi.” Anh liếc mắt nhìn về phía người bạn nhỏ trong góc: “Mày là tên ngốc sao?”
Lục Gia Ý hít hít mũi, cái đầu nhỏ lắc lắc như đánh trống bỏi: “Ý Ý không ăn, Ý Ý không phải tên ngốc.”
Lục Hoằng Thanh cau mày, xoay đầu lại nhìn anh lạnh lùng nói: “Mày có thể nói chuyện cẩn thận không? Ai dạy mày nói chuyện quái gở như vậy hả?”
“Dù sao cũng không phải do ông dạy,” Tầm mắt Lục Gia Hành dừng lại, không kiên nhẫn, “Cuối cùng ông có chuyện gì.”
Ngữ khí này của anh không tốt lắm, dựa theo lẽ thường Lục Hoằng Thanh khả năng sẽ nổi cáu.
Nhưng hôm nay ông lại kiềm chế chịu đựng, nửa ngày cũng không nói, hít sâu một cái, giọng nói đặc biệt ôn hòa nhã nhặn: “Nghỉ đông mày đến công ty thực tập sao?”
À, là chuyện này.
Lục Gia Hành ɭϊếʍƈ môi, khóe môi chầm chậm nhếch lên: “Đúng vậy.”
“Ông cụ nói với mày thế nào?”
Lục Gia Hành suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
Anh lười biếng rủ mắt xuống: “Nói ông khiến cho ông nội có chút thất vọng.”
Quả nhiên, vẻ mặt Lục Hoằng Thanh khẽ biến, trong nháy mắt ông ta lại khôi phục lại dáng vẻ lúc trước.
Lục Gia Hành quan sát, không biến sắc.
Dường như anh có thể thấy rõ tốc độ xoay chuyển trong đại não ông ta.
Năm nay ông cụ Lục đã gần bảy mươi tuổi, Lục Hoằng Thanh là con trai độc nhất, tuy quan hệ của ông ta và Lục Gia Hành không tốt, thế nhưng dù sao cũng là cha con.
Huống chi, đứa con lớn của ông ta nổi danh trong giới là công tử bột, vô học, hàng năm đều thi trượt, mỗi ngày chỉ biết lêu lổng cùng một đám bạn bè xấu, đứa con gái nào trong hội đẹp nhất có khả năng nó còn rõ, chuyện tình ở công ty e rằng nửa điểm cũng không biết.
Nghĩ tới đây, Lục Hoằng Thanh lại bình thường trở lại, cả người đều thanh tĩnh.
Lục Gia Hành nhếch môi mỉa mai.
Lần thứ hai tầm mắt anh lại rơi xuống chiếc đồng hồ, anh ném gối tựa trên sô pha đi, đứng dậy: “Không còn chuyện gì khác đúng không? Không có chuyện gì nữa thì tôi đi, buổi tối có hẹn với bạn bè.”
*
Lục Gia Hành vừa mới tới khu ký túc xá nữ đã nhìn thấy Sơ Chi ôm một túi vải trong tay đi ra.
Xem ra cái túi rất nặng, hai tay cô ôm lấy, thân thể hơi nghiêng về sau, cánh tay căng ra đến mức thẳng tắp, thả túi xuống cạnh chân, đi một đoạn liền dừng lại, như một bé chim cánh cụt ngốc nghếch.
Lục Gia Hành cầm điện thoại hơi nghiêng người, núp sau cái cây: “Một lúc nữa tôi qua.” Anh không đợi đầu bên kia Trình Dật trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, đi về phía Sơ Chi.
Bé chim cánh cút vừa mới đi xuống bậc thang phòng ngủ, đang loạng choạng đi về phía trước, vừa đi vừa nhỏ giọng lầu bầu cái gì đó, đôi môi hồng hào nhẹ nhàng mấp máy, lay động.
Lục Gia Hành vô thức nhếch khóe môi, thả chậm bước chân, đi tới trước mặt cô.
Phía trước có người chặn lại, Sơ Chi ngẩng đầu lên, dáng vẻ ngơ ngác, vừa nhìn thấy anh, cô như bị cái gì đó làm cho kinh hãi liền lùi về phía sau hai bước.
Trước đó bởi vì sắp vào học, hai người cũng chưa kịp nói hai câu.
Cuối cùng nội dung cuộc đối thoại vẫn là anh cầu cái này cầu cái kia, rõ ràng là anh nói ra, thế nhưng Sơ Chi lại cảm thấy hơi xấu hổ, mắt cụp xuống không nhìn anh, nói nhạt nhẽo: “Chào đàn anh...”
Lục Gia Hành buông mắt xuống, nhìn cái túi bên chân cô: “Đây là quả táo?”
Sơ Chi gật gù.
“Tôi tặng cho em?”
Sơ Chi lại gật đầu.
Lục Gia Hành hơi nhíu mày: “Em chuẩn bị trả lại cho tôi sao?”
Sơ Chi lắc đầu, thật thà nói: “Tôi chuẩn bị mang đi bán.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”
Sơ Chi rụt vai lại, dũng cảm lặp lại một lần nữa: “Tôi định mang đi bán...”
Lục Gia Hành cười khó khăn: “Em định mang táo tôi tặng, bán đi?”
“Sau đó tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” Giọng nói cô mềm mại, nhẹ nhàng, đầu cúi thấp xuống, tựa như vẫn đang tức giận với anh: “Nào có ai coi tiền như rác giống anh, bó hoa nhiều tiền như vậy lại mua nhiều như thế, ăn không hết, thật lãng phí.”
Lục Gia Hành không lên tiếng.
Một lát sau, anh khẽ thở dài: “Tôi nghe thấy bọn họ nói đêm Giáng sinh đưa một quả táo cho người mình thích, có thể phù hộ cô ấy một năm đều bình an vui sướng.”
Sơ Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cụp mắt xuống, dường như cũng cảm thấy mình có chút ấu trĩ, cười nhẹ một tiếng, đôi mắt đen kịt bình tĩnh nhìn cô đầy chăm chú: “Lúc đó liền nghĩ mua hết chỗ này cho em.”