
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
Edit: Mushr00m
Vân Tịch Dạ, một cô gái từ nhỏ đã bị cha vứt bỏ.
Vì muốn lấy lại tất cả những thứ là của mình, vì giúp mẹ đáng thương trừng phạt ác nhân, học xong sớm, lớn lên một chút.
Mười lăm năm sau, hai mươi tuổi cô về nước, gặp sinh mệnh vương tử! Bắt đầu bọn họ cũng không có tình yêu lãng mạn say đắm.
An Vũ Hàm cúi đầu gầm nhẹ nói: “Cô còn tới để làm chi? Không phải ừa mới còn nói tôi kỳ quái sao? Hiện tại lại tới làm cái gì?”
“Ách. . . Tôi chỉ là tới. . . Nói với anh tiếng cám ơn mà thôi.” Vân Tịch Dạ cảm giác mình đuối lý, nhưng khi thấy bộ dạng gây sự của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ trong lòng ngay lập tức trở lại bình thường, hét lên. “Hơn nữa anh vốn là rất kỳ quái a! Nếu là giúp tôi, còn muốn nói tôi gây chuyện thị phi làm gì nữa chứ!”
“Em yêu, em xem bọn hắn đều khinh thường anh! Anh yêu em như vậy, làm sao sẽ xuất ngoại? Anh rất tin tưởng! Em không thể từ hôn! Tuyệt đối không thể! Anh muốn bóp chết tên tiểu quỷ kia, anh…” An Vũ Hàm tội nghiệp nhìn Vân Tịch Dạ.
“Tôi với anh không quen, đừng gọi thân thiết như vậy!” Vân Tịch Dạ nhìn khuôn mặt tuấn tú này trước mắt đáng yêu đến nỗi trên đầu toàn mây đen.
“Bên cạnh em làm sao đều là những người đàn ông như vậy chứ? Em không thể tìm hai nữ thư kí tử tế sao?” An Vũ Hàm vào cửa liền bắt đầu oán giận, liếc mắt tối tăm vô cùng oán giận gầm nhẹ nói: “Tại sao lại già và xấu đến thế .”
“An tiên sinh, tôi và anh rất thân thiết sao? Tôi dùng người nào chẳng lẽ còn phải đi gặp anh xin phép sao? Không biết An tiên sinh hôm nay tới có chuyện gì?” Hừ, ném sắc mặt đó cho tôi, anh nghĩ anh là ai cơ chứ? Thật là!
“Em là của anh! Nhớ kỹ từ bây giờ em là của anh! Đừng cho rằng anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu để cho anh phát hiện em theo anh làm loạn… Anh. Liền. Giết.. Em!”