Chương 7

Trên đường đi về nhà Phương Nguyệt Tầm vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào, tuy rằng cậu cực kỳ để ý chuyện Long Nghiễn vừa mới bảo vệ mình. Trong đầu lại suy nghĩ lộn xộn không rõ ràng.


Long Nghiễn nhìn nhìn người bên cạnh, hắn thấy cánh tay bị thương của cậu lúc này đang xách một cái túi ni lông to thoạt nhìn có chút nặng.
“Đưa tôi.”
“A?”
“Tôi nói đem túi xách đưa cho tôi.”
“Tôi có thể tự cầm được.”


Điểm ấy làm cho cậu di chuyển có chút khó khăn, tuy rằng ngay từ đầu cánh tay đã rất đau, nhưng cậu cũng không muốn ỷ lại vào người khác.


Long Nghiễn nhíu chân mày, mặc kệ sự từ chối của Phương Nguyệt Tầm, hắn trực tiếp lấy cái túi ni lông to khỏi tay cậu rôi lập tức bước nhanh về phía trước. Phương Nguyệt Tầm chu cái miệng bướng bỉnh, lon ton đi theo phía sau.
—~~~—


Phương Nguyệt Tầm nằm ở trên giường nghĩ về chuyện vừa phát sinh lúc chiều, cậu tựa hồ đối với người nam nhân đã ôm mình cảm thấy rất xa lạ. Cậu không phải không thừa nhận, hành vi ngay lúc đó của Long Nghiễn làm cho cậu cảm thấy khiếp sợ, nhưng lại cảm thấy ấm áp. Long Nghiễn thủy chung ở trong lòng cậu đóng vai người xấu thế nhưng lại tình nguyện vì cậu mà chịu đựng một cước của người khác! Trên đường trở về còn giúp cậu xách đồ. Tuy rằng dọc đường không ai nói với ai lời nào, nhưng cậu tính toán khi về đến nhà sẽ nói “cám ơn” hắn một tiếng, nhưng thật không ngờ hắn cũng nói “cám ơn”..... Nguyên bản người nói cám ơn phải là cậu mới đúng? Tại sao a....Cẩn thận suy ngẫm lại, có lẽ hắn cũng không phải là người hết thuốc chữa.


Trước kia, mình có phải.....nói chuyện hơi quá đáng hay không?


available on google playdownload on app store


Đem thân thể lật ngửa nhìn trần nhà, Phương Nguyệt Tầm nhớ tới lúc Long Nghiễn bị cậu chọc tức mang biểu tình phẫn nộ nhưng có chút đau thương mà rời khỏi nhà. Từ khi cậu nói Long Nghiễn không có quyền xa thải chính mình, sau đó Long Nghiễn không có đề cập qua chuyện đó nữa, trừ bỏ mỗi ngày bắt cậu lau chùi cửa sổ thì ngoài ra cũng không yêu cầu làm thêm việc gì. Tỉnh táo suy ngẫm lại mỗi một lần gây gổ chính mình dường như đều nói rất khó nghe. Trước kia Vương Đoạt cũng từng nói “Cậu đó nha, là người có cái miệng không biết buông tha người khác.”


Phương Nguyệt Tầm phát giác mỗi lần mình cùng Long Nghiễn ồn ào sau đó sẽ cảm thấy rất khó chịu, giống như mình đang làm người khác bị thương tổn, làm chuyện mà mình chán ghét. Chưa từng có lúc nào nghĩ tới chuyện muốn bình tâm lại để đối mặt với Long Nghiễn, vì vừa nhìn thấy hắn đã muốn gây ồn ào với hắn. Thẳng cho đến khi hắn rời khỏi nhà, thẳng cho đến khi tỉnh táo lại để suy xét, thẳng cho đến khi nhớ lại....Mới phát giác người kia cũng sẽ bị thương, người kia cũng sẽ khổ sở.....Nếu, nếu có người nói với mình những câu như thế này, chỉ sợ mình đã sớm đấm vào mặt đối phương. Long Nghiễn, cái gì cũng không có nói ra, chỉ bỏ đi, mang theo biểu tình bị thương tổn bỏ đi..... Cẩn thận nhớ lại, hắn bất quá nói chuyện tồi tệ, cá tính hơi kém một chút......Chính mình dường như còn tệ hơn.


Phương Nguyệt Tầm buồn bực.
—~~~—
Sáng sớm, Long Nghiễn dùng xong bữa sáng, đang lúc chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Cái kia......”


Long Nghiễn dừng cước bộ, quay đầu nhìn đôi mắt hồng hồng đang cúi thấp của người kia. Đây là lần đầu tiên trong đời Phương Nguyệt Tầm thực sự rất khẩn trương không dám nhìn thẳng hắn.
Trong lòng Long Nghiễn có chút ngạc nhiên, cũng không hỏi rõ cậu, hai người cứ như vậy đứng yên gần ba bốn phút.


“Có chuyện gì sao?”
Không sai biệt lắm, chắc chắn đang có ý tứ gì đây.
“Đúng vậy cái kia......”
Nhìn bộ dáng nói quanh co của cậu, Long Nghiễn đưa tay vào túi áo nắm chặt năm nghìn nguyên mấy ngày qua vẫn đặt ở đó.
“Thực xin lỗi.”
A? Thực xin lỗi? Tại sao?


Trong giây lát trong đầu Long Nghiễn đụng tới năm chữ kia.
Mặt Phương Nguyệt Tầm đỏ hồng, nhưng không hề mang biểu tình tức giận, cực kỳ giống con mèo nhỏ đang thẹn thùng.


“Tôi, tôi muốn nói.....Tôi, không nên nói chuyện như vậy.... Cái kia, buổi tối tôi đã suy nghĩ rất lâu, kỳ thật, tôi cũng không có chán ghét anh như vậy, cho dù tôi chán ghét anh, cũng không nên nói như thế với anh, tôi muốn, tôi muốn, tôi hẳn là phải xin lỗi anh. Thực xin lỗi....Còn có, cái kia, chuyện ngày hôm qua, cái kia.....Cám ơn anh.”


Câu cuối cùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được, cậu cúi thấp đầu khuôn mặt đỏ hồng bày ra biểu tình xin lỗi thật sự rất đáng yêu, làm cho Long Nghiễn nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy tràn ngập cảm giác ấm áp.


Lặng yên trở thành chủ đề của hai người, trong không khí có một chút nhu hòa. Không bao lâu sau Long Nghiễn mới phát giác ra nếu hắn không đi làm thật sự không được.
“Có thời gian đi đến bệnh viện khám xem, nếu công việc tôi giao cậu không làm tốt thì coi chừng!”


Nói xong Long Nghiễn rời khỏi, không có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt Phương Nguyệt Tầm đang rất đáng yêu, khóe miệng cong lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi nhăn lại, con mèo rừng không thể nhận ra, lời nói vừa nghe được không biết đến tột cùng là quan tâm, hay là đang trách mắng, hoặc là đang uy hϊế͙p͙?
.....


Điều chỉnh tốc độ vừa phải, bấm nút mở mui trần đón ánh mặt trời và gió buổi sớm. Long Nghiễn dọc đường đi đều nhớ lại lúc vừa ra đến cửa nhìn thấy biểu tình của vật nhỏ kia thật thú vị. Đôi mắt đen to chớp lên chớp xuống, hai hàng lông mi giống như cây quạt nhỏ phe phẩy. Ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào hắn, ngay cả lỗ tai và cái cổ cũng đỏ hồng, không biết là cậu là đang thẹn thùng hay khẩn trương. Thật sự làm cho người khác phải suy nghĩ, buổi tối còn làm bộ dạng hận muốn giết người, sáng sớm lại dùng biểu tình đáng yêu như vậy để xin lỗi...... Cái đầu nhỏ kia đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì a?


Long Nghiễn không thể phát hiện chính mình lúc này trên mặt cư nhiên đang nở nụ cười.
Từ trong bệnh viện đi ra, Phương Nguyệt Tầm xoa xoa cái mông đau vì bị kim chích, hướng nhà ga bước đến.


Cậu tựa hồ cũng không hề hối hận chuyện xin lỗi buổi sáng, chẳng những không có hối hận, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng không còn cái cảm giác khó thở nữa mà bây giờ cả người lâng lâng thật thoải mái.
* * *


Cả ngày mang tâm tình rất tốt, thường xuyên nhớ tới khuôn mặt đỏ rực vào buổi sáng kia, vô ý lộ ra tươi cười, khiến cho cô thư ký bất an suốt một ngày, hoài nghi cấp trên của nàng có phải bị người khác đánh tráo hay không.


Long Nghiễn về đến nhà mang theo không khí hòa bình chưa từng có qua, hai người đều không có gây gổ với nhau nữa, dường như tất cả phẫn nộ, nước mắt, thương tổn chưa từng phát sinh qua. Phương Nguyệt Tầm cứ tới đúng giờ là vào gọi Long Nghiễn ra ăn cơm, quá trình diễn ra buổi cơm chiều mang theo một loại cảm giác ấm áp. Trở lại thư phòng tiếp tục làm việc cho đến gần mười hai giờ, Long Nghiễn lại cảm thấy bói bụng.


Chỉ tính mở tủ lạnh tùy tiện kiếm một chút gì đó để lót dạ, Long Nghiễn vừa xuống cầu thang thì nhìn thấy ngọn đèn trong nhà bếp bật sáng.
Trễ như vậy cậu ta còn làm cái gì?
Lúc Long Nghiễn đi đến nhà bếp thì thấy Phương Nguyệt Tầm tựa hồ đang nấu cái gì đó.


“Cậu đang làm cái gì?”
“A!”
Phương Nguyệt Tầm bị hoảng sợ nhất thời cái thứ đang cầm trong tay rơi xuống, Long Nghiễn nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện được đó là cái gì.
“Anh bước đi sao không có âm thanh a, làm tôi sợ muốn ch.ết.”


Phương Nguyệt Tầm lấy tay ôm ngực tự trấn an hơn nửa ngày mới lên tiếng, Long Nghiễn tùy tay kéo một cái ghế ngồi xuống rồi hỏi cậu.
“Trễ như vậy mà cậu đang tính nấu cái gì đó?”
“Tôi đói bụng.”


Dưới ánh đèn Phương Nguyệt Tầm đỏ mặt, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận có chút nghịch ngợm chu lên nói một câu không rõ khiến cho người khác nhìn thấy trong lòng liền mềm nhũn.
“Tôi đang hỏi cậu làm cái gì?”
“Nấu mì a.”


“Nấu mì? Cậu muốn nói thứ đang nằm trên mặt đất đó sao?”
Long Nghiễn dùng ánh mắt ám chỉ cái thứ gì đó rơi trên mặt đất, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy bất mãn trả lời.
“Đây là mì lạnh, anh chắc chắn sẽ không biết?”


Mì lạnh? Là từ Hàn Quốc sao? Biểu tình Long Nghiễn vô cùng hoài nghi.
“Cậu nói cái loại thoạt nhìn giống như cọng dây thép màu trắng này là mì sao?”
Ha, kẻ có tiền đối với nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều hiểu theo nghĩa đáng hận như vậy sao?


Phương Nguyệt Tầm ở trong lòng khó chịu chửi rủa Long Nghiễn, nhưng vẫn rất tốt bụng giải thích qua một lần.
“Mì lạnh dùng để nấu đều giống như vậy, bỏ vào nước sôi trụng cho mềm, rồi mới bỏ gia vị vào nồi.”


Đối với quá trình chế biến mì lạnh Long Nghiễn một chút hứng thú cũng không có, hắn ngẩng đầu nhìn vào trong nồi thấy mì đã được nấu chín mềm. Ánh mắt của hắn khiến cho Phương Nguyệt Tầm nghĩ tới cái gì liền nói.
“Cái kia......Anh có muốn hay không nếm thử một chút?”


Bình thường Phương Nguyệt Tầm chuẩn bị các món ăn đầy dinh dưỡng dựa trên khẩu vị của Long Nghiễn để nấu, cơ bản Phương Nguyệt Tầm có đánh ch.ết cũng không nỡ mua những thứ đắt đỏ như thế. Hiện tại mua một gói mì lạnh cũng hao tổn hết mười đồng, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy Long Nghiễn tuyệt đối sẽ nhìn cậu một cách khinh thường, nhưng cậu vẫn cứ hỏi hắn.


“Vừa lúc tôi cũng đang đói bụng, làm nhiều một chút.”
Nói xong nhìn Phương Nguyệt Tầm có chút giật mình, Long Nghiễn đi vào phòng khách xem TV.
Nấu nướng chừng nửa tiếng, Phương Nguyệt Tầm đem bát mì lạnh thơm ngon đặt trước mặt hắn.


Nên nói làm sao đây? Long Nghiễn nhìn cái bát trước mắt..... Dưa leo gọt rất đẹp dễ dàng phân biệt với rau thơm, trứng gà nổi trên mặt nước cũng rất quen thuộc, còn thêm vài miếng thịt bò, nhưng mà, cái gì đây a?
“Đây là cái gì?”


Long Nghiễn chỉ ngón tay vào vật màu trắng gọt rất tinh tế trong bát hỏi.
“Là củ cải trắng.”
Nói xong Phương Nguyệt Tầm xoay người tính trở lại nhà bếp.
“Cậu cũng ngồi xuống đi.”


Phương Nguyệt Tầm sửng sốt một lúc, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, tóm lại, cậu chạy vào bếp đem bát mì của mình ra ngồi xuống trước mặt Long Nghiễn. Hơn mười ngày qua, đây là lần đầu tiên hai người ngồi ăn cùng một chỗ.


Phải thừa nhận là, cái gì đó ở trước mặt ăn thật sự rất ngon. Thơm ngon ngọt ngào, mang một chút vị cay, bởi vì canh bên trong đúng là lạnh nên ăn vào rất thoải mái, lần đầu tiên Long Nghiễn ăn đến mất đi phong độ.
“Anh ăn nhanh như thế, một hồi bụng sẽ cảm thấy không thoải mái đâu.”


Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy có chút ngứa miệng cho nên đánh vỡ không khí hòa bình chỉ có tiếng ăn mì giữa hai người, Long Nghiễn ngẩng đầu nhìn cậu tựa hồ cũng không để ý, lại còn mở miệng nói.
“Cậu nấu mì lạnh dường như không giống với phong cách nấu truyền thống của Hàn Quốc.”


“Nói cho anh biết, tôi chẳng có học qua người nào. Loại này nấu rất thuận tiện, chỉ cần làm không quá khó ăn thì rất tốt rồi, tôi cũng không có nghiên cứu qua cái gì phong cách nấu ăn truyền thống.”
“Hương vị tốt lắm, có thể đi ra ngoài mở nhà hàng.”


“Cũng không ngon như anh nói đâu. Mẹ của tôi đã nói tôi.......”
Tươi cười có chút ngượng ngùng lập tức biến mất, lúc Phương Nguyệt Tầm cúi đầu trên mặt còn mang theo biểu tình mất mác làm người khác cảm thấy đau lòng.


Long Nghiễn chậm rãi buông đôi đũa trong tay xuống, quan sát cảm xúc đang thay đổi quá nhanh của người trước mắt. Đỉnh đầu nho nhỏ, bả vai gầy teo, ngồi trên ghế cúi thấp đầu lộ ra đôi vai khiến cậu nhìn qua càng thêm gầy yếu mong manh.


Thật sự không hề để bụng chuyện gì, hoặc có thể nói là thật sự cũng không hề nghĩ tới. Phương Nguyệt Tầm từ đêm ở thư phòng khóc lóc chạy ra cho đến tận sau này, lời nói của cậu thường xuyên thoáng qua trong đầu Long Nghiễn. Ánh mắt nhu hòa như một thứ thủy tinh dễ vỡ khiến cho Long Nghiễn có cảm giác chạm nhẹ nhàng vào cũng sẽ phá hư. Nhưng mà, tất cả đều làm cho người ta muốn chạm vào, tiếp xúc, có cái gì đó đả động bên trong Long Nghiễn? Là do đôi mắt thuần khiết đầy sắc thái đau thương đả động hắn sao? Lúc này, người nam nhân ngồi đối diện Phương Nguyệt Tầm theo thói quen phản ứng rất bình thường, không nghĩ nhiều liền hỏi.


“Sống một mình đã lâu rồi sao?”
Giọng nói mang chút trầm thấp, nghe vào trong lỗ tai cũng thấy rất thoải mái. Phương Nguyệt Tầm yên lặng gật gật đầu.
“Thực sự rất vất vả sao?”
Phương Nguyệt Tầm nhấc hai chân đặt lên ghế, hai cánh tay ôm lấy đôi chân khuôn mặt tinh xảo tùy ý đặt lên đầu gối.


“Mới đầu gặp khó khăn một chút, sau đó thì tốt rồi. Hàng xóm cũng rất chiếu cố tôi, tôi coi như là ăn cơm nhà người để lớn lên.....Nhưng mà cứ như vậy sẽ khiến người khác thêm nhiều phiền phức.”
“Cha mẹ..... của cậu.....”


“A, bọn họ sao, khi tôi mười hai tuổi mẹ đã qua đời. Còn ba....Tôi, tôi khi còn rất nhỏ có gặp qua vài lần, lễ tang của mẹ cũng không thấy ông ấy, mãi cho tới bây giờ....Có thể, tôi không biết.”
“Không có họ hàng bà con gì sao?”
“Không có, chỉ có tôi cùng mẹ.”


Hai người hồi lâu vẫn không có nói gì, Long Nghiễn nhìn người trước mắt đang đem bản thân cuốn lại thành một khối, lòng ngực giống bị cái gì đó đạp mạnh một cái.
“Nấu ăn là học được từ mẹ sao?”


“Đúng vậy a, mẹ nấu ăn ngon nhất. Tôi từ lúc còn rất nhỏ đã theo giúp bà nấu cơm, có đôi khi mẹ cho tôi tự làm, rồi bà đứng ở một bên nhìn. Mỗi lần tôi học được cái gì sẽ nhớ rất kỹ.....Mẹ từng nói, tôi mà nấu gì đó đem ra ngoài cho người khác ăn chắc chắn sẽ làm cho người khác bị ngộ độc. Hắc hắc, lúc đó tôi nấu thực sự rất khó ăn.”


Bỗng nhiên hơi nâng đầu lên cười khẽ, nhìn Long Nghiễn lè lưỡi, Phương Nguyệt Tầm mang theo một vẻ đáng yêu cùng cảm giác ngượng ngùng không thể diễn tả được.
Đứa nhỏ này thật sự rất kiên cường.....Cũng thực sự rất đáng yêu.......


Long Nghiễn nghĩ một chút đột nhiên tim bắt đầu đập mãnh liệt, khuôn mặt theo đó cũng nóng dần lên, tuy biểu tình vẫn không có biến hóa gì. Trong không gian yên tĩnh giữa đêm khuya, hai người hoàn toàn bất đồng về tầng lớp, một người là thủy còn một người là hỏa, từ giây phút này bắt đầu một câu chuyện.


.....
Phương Nguyệt Tầm nằm trên giường, đôi mắt thật to nhìn trần nhà.
Long Nghiễn nằm trên giường, đôi mắt nhỏ dài nhìn trần nhà.
Một người suy nghĩ “Tại sao mình lại hỏi cậu ta những chuyện này?”
Một người suy nghĩ “Tại sao mình lại nói với hắn những chuyện này?”


Một người vẫn còn suy nghĩ “Vật nhỏ kia, từ lúc nào mình bắt đầu không chán ghét cậu ta nữa?”
Một người vẫn còn suy nghĩ “Người kia, từ lúc nào mình bắt đầu thích nghe giọng nói của hắn?”


Một người lại tiếp tục suy nghĩ “Đứa nhỏ mới có mười hai tuổi đã tự sống một mình a.....Mình có phải đã khi dễ cậu ta.....?”
Một người lại tiếp tục suy nghĩ “Hắn dường như có nói một câu ‘hiện tại cậu nấu cái gì cũng ăn rất ngon’.”
END 6






Truyện liên quan