Chương 22

Tiếng kèn xe xẹt ngang qua làm cho Long Nghiễn trở về với hiện tại.
Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!
“Không nên ngồi dưới đất, sẽ bị lạnh đó.” Có chút kinh động vươn tay đem người đang ngồi dưới đất nâng lên.


Phương Nguyệt Tầm vừa khẩn trương, vừa cao hứng! Cậu quả thực không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình rất hạnh phúc lúc này, cuối cùng cũng gặp lại hắn. Nhưng mà.....


Hai người ngập ngừng không biết nên nói cái gì. Long Nghiễn nhìn người trước mắt đang cúi thấp đầu không biết làm sao, trừ bỏ muốn ôm lấy cậu, còn muốn dẫn cậu về nhà!


Vài người đi phía trước, không biết do ai phát hiện Long Nghiễn biến mất, liền quay đầu tìm kiếm, Đổng Thiên Phi đang đi tuốt đằng xa bỗng nhiên nghe thấy có người nói “Long Nghiễn có phải đã gặp được người quen hay không? Đó là một đứa nhỏ a?” Đổng Thiên Phi cũng quay đầu lại nhìn.....Trong lòng hô một tiếng “ch.ết!” rồi đẩy người đứng chắn phía trước ra chạy lại.


Không được, không thể cho bọn họ gặp mặt! Đi được đến bước này, gặp mặt chỉ có thể gia tăng thêm thống khổ!
“Long Nghiễn, tại sao không đi tiếp, tất cả mọi người đang đợi cậu.”
Đổng Thiên Phi chạy đến bên cạnh hai người, nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm liền giả thành bộ dáng rất ngạc nhiên.


“Nguyệt Tầm?! Thật tình cờ a, tại sao cậu lại ở đây?”
Có người thứ ba chen vào, đánh vỡ cân bằng thế giới của hai người. Phương Nguyệt Tầm nhìn Đổng Thiên Phi vội vàng nở nụ cười đầy miễn cưỡng.
“Tôi, làm thêm ở gần đây, mới vừa tan ca.”


available on google playdownload on app store


Làm thêm? Trễ như vậy, cậu một mình....... Long Nghiễn nhìn Phương Nguyệt Tầm lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng làm hắn đau lòng không thể nói nên lời.


“Hôm nay là đêm giáng sinh, không cùng bạn bè đi ra ngoài chơi sao?” Đổng Thiên Phi thực sự rất tự nhiên tán gẫu với Phương Nguyệt Tầm, mà Phương Nguyệt Tầm chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu.
“Em, em hiện tại sống có tốt không?”


Long Nghiễn trước mặt cuối cùng cũng nói chuyện, nghe được giọng nói của hắn suýt chút nữa làm cho Phương Nguyệt Tầm rơi nước mắt. Vẫn trầm thấp như vậy, nhưng mà, so với chính mình tưởng tượng còn dịu dàng hơn. Phương Nguyệt Tầm giả bộ lấy tay che mặt.


“Rất tốt, tôi đã lên đại học.” Giọng nói có chút phát run, nếu như không che miệng, nhất định hắn sẽ nhận ra cậu gần như sắp khóc.
“Thật vậy sao.....Vậy, vậy thì tốt quá. Đang học ở đại.....”


“Nguyệt Tầm, cậu vẫn còn đi làm thêm sao, không cảm thấy khổ cực sao?” Đổng Thiên Phi không đợi Long Nghiễn nói hết lời liền chen vào. Lý do hắn hiểu được, Long Nghiễn cũng hiểu được.
“Ân.” Phương Nguyệt Tầm nhỏ giọng trả lời gần như không thể nghe thấy.


Đổng Thiên Phi từng bước đi đến giữa hai người, nắm lấy tay Phương Nguyệt Tầm.


“Thời tiết rất lạnh, Nguyệt Tầm, tôi đưa cậu về....” Đổng Thiên Phi chưa kịp mang Phương Nguyệt Tầm đi, thì kinh ngạc cảm thấy trên cánh tay bị Long Nghiễn siết lấy, lực đạo đầy cảnh cáo nhìn hắn, đôi mắt Long Nghiễn lạnh như băng, đem Đổng Thiên Phi tách ra khỏi người cậu.


Dưới loại tình huống này đúng là bất lực....... Có lẽ ông trời thương tiếc hai người họ, mới có thể làm cho bọn họ gặp mặt nhau lần nữa. Nếu hắn vẫn cứ tiếp tục ngang ngược ngăn trở có phải trái tim quá tàn ác hay không? Quên đi........ Lúc này đây Đổng Thiên Phi chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn bọn họ.


Long Nghiễn thu hồi ánh mắt lạnh như băng từ trên người Đổng Thiên Phi, rồi chuyển sang dịu dàng nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Số điện thoại của em tôi đã làm mất. Tại sao em cũng không gọi điện thoại cho tôi?”
“Tôi...... Tôi cũng làm mất số của anh.”
… … …
“Học tập có vất vả không?”


“Hoàn hảo.”
… … …
“Em.....Nguyệt Tầm, tôi.....”
“Long Nghiễn, Thiên Phi, hai người đang làm gì vậy?”


Long Nghiễn xém một chút đã nói hắn.... rất nhớ cậu! Không biết có phải cố tình hay không, người đi phía trước quay trở lại tìm bọn họ. Lời nói bị chen vào giữa chừng, không thể tiếp tục. Long Nghiễn chỉ có thể nhìn người trước mặt mà trong lòng cảm thấy rất đau! Hắn vẫn cho rằng chính mình đã tổn thương người đáng yêu trước mắt này, cho nên, hắn không có dũng khí nói nhiều hơn nữa.


Không được, sắp đến cực hạn! Phương Nguyệt Tầm cố ép nước mắt lại muốn nói với hắn rằng cậu rất nhớ hắn, nhớ đến nỗi trái tim ngày đêm đều đau âm ỉ, bị tình cảm không được đáp lại tr.a tấn.


Những người kia liền chạy tới đây, Phương Nguyệt Tầm hỗn loạn nghe thấy có người hỏi Long Nghiễn cậu là ai.
“Cậu ta, là của tôi.......”
“Là một người bạn của tôi.” Thời điểm Đổng Thiên Phi nói chuyện, đặc biệt nhấn mạnh chữ “tôi”, trái tim hai người đều bị tổn thương.


Phương Nguyệt Tầm rất cố gắng mới có thể ngẩng đầu, mỉm cười cùng những người xa lạ chào hỏi. Sau đó có một người đứng bên cạnh Long Nghiễn la hét ầm ĩ nói “Thật đáng yêu a!” rồi tính đưa tay ra ôm lấy cậu.


“Không cho chạm vào cậu ta!” Long Nghiễn nắm lấy người muốn ôm lấy Phương Nguyệt Tầm kia, dùng sức quăng qua một bên. Có thể do uống quá nhiều rượu nên tất cả mọi người đều không có để ý hành động khác thường của Long Nghiễn. Chỉ có mình Phương Nguyệt Tầm ngơ ngác nhìn biểu tình tức giận của Long Nghiễn.


Phát giác có một đôi mắt to xinh đẹp đang nhìn mình, Long Nghiễn lập tức trở nên dịu dàng. Hắn tham lam nhìn chăm chú người đáng yêu kia..... Hắn cảm thấy Nguyệt Tầm đã gầy hơn trước, ánh mắt mang theo một chút ưu thương, cô đơn lạnh lẽo. Giờ phút này Long Nghiễn mới hiểu được, vô luận ở quá khứ có bao nhiêu lần miêu tả hình dáng khuôn mặt này, nhưng không thể nào xinh đẹp được như vậy, đáng yêu được như vậy.


Lúc trước chính mình đẩy cậu đi, ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không nói mà nhẫn tâm đem cậu đuổi ra khỏi nhà, hiện tại, cho dù có gặp mặt thì lấy tư cách gì để quan tâm, yêu thương cậu. Chỉ hy vọng cuộc sống của cậu thật tốt, nhưng bây giờ đêm đã khuya, cậu một mình mang theo thân thể đơn bạc đi trên đường, không có bạn bè chiếu cố, cũng không có người ở nhà chờ cậu về......Cậu, cậu vẫn sống cô đơn như thế. Muốn...... dẫn cậu về nhà, dùng hai tay ôm lấy thân thể cậu, thậm chí muốn hôn cậu. Nhưng mà, Long Nghiễn đã không còn cơ hội như thế nữa, tự tay hắn đã cắt đứt sợi dây tơ hồng nối hai người lại với nhau. Kia ít nhất, lúc vô tình nhìn thấy cậu, xin cho phép hắn được quan tâm cậu một chút.


“Thời tiết lạnh, sau này đi ra ngoài nhớ rõ mặc thêm nhiều quần áo.” Nói xong, gỡ xuống cái khăn đang quàng trên cổ giúp Phương Nguyệt Tầm quấn lại.


“Cám ơn. Tôi, tôi phải đi thôi.” Phương Nguyệt Tầm không còn sức lực dư thừa hướng bọn họ nở nụ cười, chạm phải đôi bàn tay ấm áp, âm thanh dịu dàng, gần như làm cậu sắp cháy thành tro. Đầu đường vô tình gặp được, sau đó liền cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, rồi nhung nhớ bi thương vô tận.


Ánh mắt Long Nghiễn không hề buông tha nhìn cậu, tuy rằng đứa nhỏ che kín miệng, nhưng hắn vẫn thấy được giọt nước mắt từ khóe mắt cậu rơi xuống. Long Nghiễn cắn chặt răng, chân mày nhíu chặt bị những người bạn kéo đi cách Nguyệt Tầm càng ngày càng xa.


Lần cuối cùng quay đầu lại thì thấy Phương Nguyệt Tầm đã biến mất trong bóng đêm mông lung, Long Nghiễn bị các bạn học kẹp giữa, trong đầu của hắn là hình ảnh thân thể gầy gò của Phương Nguyệt Tầm, ở ban đêm rét lạnh bước đi. Thân thể kia rất gầy yếu, trong trời đất mênh mông này lộ rõ vẻ đáng thương, đơn độc.


Long Nghiễn không thể nhẫn nại, hắn đẩy người bên cạnh ra rồi xoay người đuổi theo đã không còn thấy cậu đâu nữa.


“Long Nghiễn, cậu trở về đi!” Lúc Đổng Thiên Phi nhìn thấy Long Nghiễn chạy đến hướng Phương Nguyệt Tầm đã ly khai thì hắn cũng đuổi sát theo sau. Những người khác cũng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, cũng chạy theo vài bước, đã bị hai người kia quăng ra phía sau.


Long Nghiễn lo lắng chạy đi tìm thân ảnh gầy yếu kia, đường lớn, đường nhỏ, ngõ tắt, hắn không ngừng chạy, không ngừng tìm kiếm. Nhưng hắn vẫn một lần nữa để cho Phương Nguyệt Tầm biến mất, tại sao mới vừa rồi không có giữ cậu lại bên người, tại sao không nói cho cậu biết hắn có bao nhiêu nhớ cậu, tại sao không nói thương cậu, này hết thảy đều không làm được, Long Nghiễn nhận ra.....Hắn lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội.


“Long Nghiễn, cậu đừng tìm nữa..... Chuyện cho tới bây giờ, có năng lực tìm được không? Cậu.......”
Không đợi Đổng Thiên Phi nói hết lời, Long Nghiễn đã xoay người đánh lên mặt hắn một cái! Sau đó, đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường!


Đổng Thiên Phi ngồi dưới đất xoa xoa mặt, trong lòng hiểu được cái đánh này lẽ ra hắn nên nhận được từ mùa hè năm trước.
END 21






Truyện liên quan