Chương 42: 42: Phim Quân Sự

Buổi tối lúc trở lại khách sạn đã là 9 giờ hơn.
Trình Dập đi đỗ xe, Giản Ninh về phòng mình trước, vừa đúng lúc ở trong thang máy gặp được Tào Mẫn Nghi.
Cô ấy đi từ trên tầng xuống dưới, chắc lúc vào thang máy quên ấn số tầng, nên giờ lại ở tầng một.


Bên trong Tào Mẫn Nghi mặc một chiếc váy liền gợi cảm, bên ngoài mặc áo khoác, trông rất kiệt sức.
Giản Ninh nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài thang máy nhìn thấy tầng tạm dừng, vừa đúng là tầng Lư Hoài đang ở, cũng có thể đoán được Tào Mẫn Nghi vừa mới làm gì.


Giản Ninh đánh tiếng chào hỏi xong, có chút xấu hổ sờ sờ lên mũi, sau đó giúp Tào Mẫn Nghi ấn tầng cô ấy ở, Tào Mẫn Nghi mệt mỏi không nói lên lời khẽ nói “Cảm ơn”.
Hôm nay Tào Mẫn Nghi có vẻ đặc biệt an tĩnh, dựa vào vách thang máy, như là tự hỏi nhân sinh.


Bỗng nhiên cô rất muốn tìm người khác nói chuyện, vì thế hỏi Giản Ninh: “Đi vào phòng tôi uống một chén không? Chỗ tôi có chai rượu ngon lắm.”
Giản Ninh nghĩ chỉ uống một chút, Trình Dập chắc là sẽ không đến nỗi mất hứng, cười đáp ứng nói: “Được!”


Cô nhắn wechat cho Trình Dập, Trình Dập đáp lại: “Uống ít thôi, không được về quá muộn.”
Giản Ninh cười đến ngọt ngào mà nhắn lại: “Yes, Sir!”


Tào Mẫn Nghi nghiêng đầu nhìn cô tươi cười, nhớ tới trước kia mình cũng từng có tình yêu đơn thuần, cũng nở nụ cười theo, nhưng khóe miệng lại mang theo khổ sở.
Sau khi tới phòng Tào Mẫn Nghi, cô mang chai rượu ra, lại mang hai ly chân dài, đặt lên trên bàn trà.


available on google playdownload on app store


Hai người ngồi trên sô pha, tùy tiện trò chuyện việc của đoàn phim.
Qua mười phút, Giản Ninh lắc lắc ly rượu, nhấp một ngụm: “Không tồi.” Thật ra cô không quá am hiểu rượu, nhưng rượu này ngọt ngào, đúng là loại tốt được nhập khẩu.


Tào Mẫn Nghi nhìn Giản Ninh, cảm giác như nhìn em gái nhà bên, cảm thấy cô một chút kiêu ngạo của minh tinh cũng không có, nhớ tới đại minh tinh mà quá khứ từng tiếp xúc qua hoàn toàn không giống nhau.
Người ở chỗ cao còn có thể làm được điều này, mười phần khó có được.


Tào Mẫn Nghi là diễn viên rất tốn công sức mới được nhận “Giang sơn mỹ nhân”, dù với cô mà nói là mười phần khó có được cơ hội, nhưng đối với Giản Ninh mà nói, không khác gì hạ tiêu chuẩn.
Tào Mẫn Nghi hỏi: “Lúc trước sao cô lại nhận diễn “Giang sơn mỹ nhân”?”


Giản Ninh nhún vai: “Chủ yếu là vì muốn đối đầu với Trình Dập, đương nhiên cũng bởi vì kịch bản được chuyển thể này cũng không tệ lắm.”


Tào Mẫn Nghi rất tò mò: “Cô thì có thể đấu đầu với anh ta cái gì?” Theo cô ngày thường quan sát, Trình Dập đối Giản Ninh vốn là ngoan ngoãn phục tùng.
Giản Ninh nói: “Có phim đã mời tôi diễn, nhưng anh ấy thấy trong phim có nhiều cảnh thân thiết quá nên đã trực tiếp từ chối cho tôi.


Đúng lúc đó đạo diễn Lư tìm tới tôi mời diễn “Giang sơn mỹ nhân”, trong phim cũng có cảnh giường chiếu, Trình Dập vẫn không muốn cho tôi diễn, tôi bực mình với anh ấy nên mới cố tình nhận.”


“Trời ơi, thật là đồng nhân bất đồng mệnh (cùng là người nhưng không cùng số phận).” Tào Mẫn Nghi uống một hơi hết ly rượu: “Từ giờ về sau, nếu tiếp tục phim có cảnh thân thiết thì có diễn nữa không?”


Giản Ninh ngửa mặt dựa lên thành sô pha, nhìn trần nhà nói: “Anh ấy nói anh ấy nguyện ý nhượng bộ, nhưng tôi lại cảm thấy nếu sự tình này lại tiếp diễn, anh ấy vẫn sẽ không nhượng bộ, đến lúc đó không biết anh ấy sẽ dùng thủ đoạn gì, hoặc không có tôi diễn tiếp, nếu không trực tiếp nói với đạo diễn không cho tôi diễn cảnh thân thiết.


Nhưng dù sao giờ quay xong “Giang sơn mỹ nhân” rồi tôi cũng đã nghĩ thông suốt, cốt truyện như vậy nhiều khi không thể không có cảnh thân thiết, tôi không muốn việc này làm cho Trình Dập mất hứng.


Về sau nếu có có cảnh giường chiếu trong kịch bản, tôi khẳng định sẽ trao đổi với đạo diễn, tôi sẽ không diễn những cảnh này, xem còn ai sẽ tiếp tục mời tôi diễn nữa không.”
“Tôi thật hâm mộ mô, cô là chọn vai diễn, không như tôi, phải giơ mặt ra để tranh thủ cơ hội diễn xuất..”


“Như nhau cả thôi, trước kia tôi cũng đã từng thử vai của đạo diễn Lý, nhưng không được nhận, sau đó người được chọn là Chu Nhụy, nghe nói là bởi vì Chu Nhụy nổi tiếng hơn tôi.”
Hai người trò chuyện một lúc, từng người lâm vào trầm tư.


Giản Ninh nhìn đồng hồ, 10 giờ, nếu không quay về lát nữa Trình Dập sẽ gọi giục.
Cô vỗ vỗ vai Tào Mẫn Nghi: “Chờ “Giang sơn mỹ nhân” công chiếu, cô sẽ nổi tiếng thôi.
Cố lên!”


Tào Mẫn Nghi “Ừ” một tiếng, chú ý tới hành động vừa rồi Giản Ninh nhìn đồng hồ, vì thế cũng vỗ vỗ vai cô: “Đã biết, cô cũng nên sớm trở về, chồng quản nghiêm quá.”
Giản Ninh:……
**
Một thời gian sau, Trình Dập cùng Giản Ninh về tới thành phố A.


Sau khi Giản Ninh rời giường, nhắn wechat cho Trình Dập: “Anh dậy chưa?”
Trình Dập trả lời lại: “Anh đang ở công ty”.
Giản Ninh duỗi cổ nhìn thời gian, quả thật không còn sớm: “Công ty có việc bận gì sao?”


Trình Dập: “Dù có bận hay không, chẳng qua nếu anh không xuất hiện, Lý Dao nói cậu ta đang bận đến hộc máu……”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.


Lý Dao đi một đường như cuốn gió vào văn phòng của Trình Dập: “Lão Trình, lần trước tôi nói chuyện với cậu về bộ phim quân sự kia, dù chưa từng làm qua bao giờ, nhưng chỉ cần cậu bằng lòng làm, điều kiện thế nào tùy cậu nói.”


Trình Dập châm điếu thuốc, ném bật lửa lên trên bàn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Không tính làm.”


Lý Dao cấu eo mình một cái, tỏ vẻ không thể tin được: “Tôi nói này, cậu với Giản Ninh không phải đã làm lành rồi sao? Cảm xúc của cậu vẫn không bình thường được à, làm loạn gì nữa?”


Trình Dập lắc đầu: “Không phải do buồn phiền, đơn giản là cảm thấy không có ý nghĩa gì, quay tới quay lui không phải cũng chỉ là như vậy thôi sao, đặc biệt quay về quân sự có nhiều hạn chế, giống như thái giám đi dạo thanh lâu, đạo diễn ai cũng không quay ra được cái gì đột phá mới.”


Trình Dập theo đuổi thiên hướng nghệ thuật của mình, Lý Dao có thể hiểu được, nhưng mà……
“Tôi hiểu cậu, nhưng đây là cơ hội khó có được.


Quốc gia đầu tư một bộ phim, khoảng cách thường 10 - 20 năm một lần, đạo diễn bộ phim này không giống như xưa chỉ dùng bối cảnh quân sự, nếu bỏ qua cơ hội này thì không biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo.”
Lý Dao tận tình khuyên bảo.
Trình Dập không dao động.
“Không nghĩ sẽ nhận.”


Lý Dao thở dài một hơi, không có biện pháp gì khuyên Trình Dập nữa, sau khi ra khỏi văn phòng, quyết định tìm Giản Ninh giúp khuyên Trình Dập.


Giản Ninh nhận được điện thoại của Lý Dao, nghe xong tất cả các vấn đề, phản ứng giống Lý Dao, mở to hai mắt, vô cùng không hiểu mà nói: “Cơ hội khó có được như vậy, người ta đã tìm đến cửa, vậy mà anh ấy thản nhiên không tiếp?”


Lý Dao: “Đúng rồi, tôi đã khuyên cậu ta vài lần, thật sự là không có biện pháp, giờ mới tìm cô đi khuyên nhủ cậu ta.”
Giản Ninh nắm tay: “Được!”
Cô đi lại trong phòng hai vòng, có ý tưởng xuất hiện, vội nhắn tin cho Trình Dập: “Buổi tối anh tới nhà em, em làm món ngon cho anh ăn!”


Trình Dập ngồi ở trong văn phòng, nhìn tin nhắn xong cười vui sướng, nhìn lại đồng hồ, bắt đầu chờ đến giờ tan tầm.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Dập: “Mời vào.”


Thư ký ôm một chồng văn kiện lớn đặt lên bàn Trình Dập, thư ký: “Đây đều là văn kiện chuyển đến trong thời gian anh không ở đây, anh xem lại, chỗ cần ký tên tôi đã đánh dấu lại rồi.”
Thư ký nhỏ cười nhẹ nhàng, cảm thấy mình đã làm rất chu đáo, tinh tế.
Trình Dập:……


Tôi tưởng hết việc rồi chứ
**
Tới cửa nhà Giản Ninh, Trình Dập gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Giản Ninh mặc tạp dề, cười mở cửa.
Trong lòng Trình Dập chợt rung động, đây là cuộc sống ước mơ mà anh trước nay vẫn luôn tha thiết.


Cởi áo khoác, sau khi đổi dép lê đi trong nhà, anh đi đến bàn ăn thấy bốn món mặn một canh, vẫn đang bốc hơi.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Dập đứng rửa bát, Giản Ninh đi đến ôm anh từ phía sau.
Trình Dập cười nói: “Em như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh đấy.”


Giản Ninh hỏi: “Vậy anh muốn em buông ra hả?”
Trình Dập: “Không được buông ra, tiếp tục ôm.”
Vì thế Giản Ninh yên tâm thoải mái tiếp tục mà quấy rầy anh rửa bát.


Sau khi rửa bát xong, Giản Ninh vô cùng quan tâm giúp Trình Dập xoa kem dưỡng da tay, thẳng nam lạnh lùng Trình Dập ban đầu lập tức cự tuyệt, nhưng Giản Ninh nắm tay anh rồi vuốt ve cùng kem dưỡng, anh liền biến thành trạng thái hưởng thụ.
Cánh tay anh vòng qua trên vai Giản Ninh, Giản Ninh dựa vào trong lòng ngực anh.


Thời gian không gian ngọt ngào như vậy, Trình Dập say mê trong đó, lúc này nếu Giản Ninh muốn mạng anh, anh cũng sẽ nguyện ý cho cô.
Giản Ninh nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy quay bộ phim quân sự cũng khá tốt, anh trước kia cũng chưa làm qua, hay là cứ thử xem thế nào.”


Trình Dập vừa nghe là biết Lý Dao nói cho cô, ôm sát cánh tay cô nói: “Không phải anh sợ quay không tốt, thực sự là anh không có động lực để quay.”
Giản Ninh nhớ tới lần trước anh nói qua, hỏi: “Nếu em đóng một vai trong phim, anh sẽ có động lực hả?”


Trình Dập kinh ngạc: “Em diễn phim quân sự?” Anh nghĩ nghĩ: “Em diễn vai con tin hả?”
Giản Ninh tức giận đập anh một cái: “Em không thể diễn vai nữ anh hùng hả!”
Trình Dập cười, không chút lưu tình nào nói: “Có khi lúc đó anh phải tìm cho em hai diễn viên thế thân thì mới đủ dùng.”


Bị Trình Dập xem thường, Giản Ninh đặc biệt không phục, cô tức giận nói: “Anh đừng xem thường người khác! Dù là động tác chiến đấu, em cũng có thể diễn tốt.”


Lúc này trai đơn gái chiếc, vốn dĩ tình đầu ý hợp thì dễ dàng suy nghĩ bậy bạ, Giản Ninh nói đến động tác chiến đấu, Trình Dập trực tiếp liên tưởng đến hành động trong chuyện tình yêu.
Ánh mắt anh sâu thẳm, càng dán sát vào Giản Ninh: “Anh muốn quay phim cấp ba, em cũng muốn diễn hả?”


Phim cấp ba cô khẳng định không diễn, vừa định từ chối thì đoán ra Trình Dập đang muốn nói đến chuyện gì.
Cô cũng dán sát thêm vào người Trình Dập: “Nếu anh đóng vai chính, em sẽ đồng ý diễn ngay.”
Lời mời này, quá mức hấp dẫn.


Người thì ở ngay trước mắt, Trình Dập chỉ mới nghĩ đến hình ảnh kia, liền cảm thấy đầu óc muốn nổ tung.
Hô hấp anh bắt đầu dồn dập, cảm thấy Giản Ninh trước mắt như quả đào nhiều mật ngọt, chờ anh tới hái đi.
Tình đến bùng cháy, thiêu rụi tất cả.


Giản Ninh cũng không đẩy anh ra, đầu óc nóng lên nhất thời thật sự cùng anh diễn bộ phim tình yêu tác chiến, màn ảnh chính là đôi mắt của nhau, đem tất cả thu lại trong trí nhớ.


Giản Ninh mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, ngủ một giấc sâu mới tỉnh lại, nhìn thấy Trình Dập còn chưa ngủ, nửa trên để trần đang dựa vào đầu giường.
Giản Ninh ôm eo anh, nỉ non nói: “Sao anh còn không ngủ?”
Trình Dập nhẹ vỗ về đầu vai cô: “Em thật sự muốn quay cảnh quân sự?”


Giản Ninh mới vừa tỉnh ngủ, đầu còn hỗn độn, không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy đơn thuần không khác loại hình điện khác là mấy, cô cũng muốn được thử qua, vì thế “Vâng” một tiếng.
Trình Dập dập tắt điếu thuốc, dứt khoát mà nói câu: “Được.”
**


Sáng hôm sau, Trình Dập tìm Lý Dao cùng nhau ăn sáng
Trình Dập: “Cậu nói với bên kia phim quân sự đó, tôi sẽ nhận.”
Lý Dao vui mừng ngạc nhiên thiếu chút phun ngụm trà ra, xúc động cầm tay Trình Dập.


Trình Dập ghét bỏ rút tay về: “Cậu có thể đừng làm như vậy không.” Anh xoa xoa tay, tiếp tục nói: “Nhưng tôi có hai điều kiện.”
Lý Dao lau lau miệng: “Cậu nói đi, nếu không phải điều kiện quá đáng gì, tôi tin bên kia đều sẽ đồng ý.”
Trình Dập nói: “Thứ nhất, tôi muốn tự chọn kịch bản.


Hậu kỳ bọn họ muốn sửa như thế nào tôi có thể phối hợp, nhưng cốt truyện chỉnh thể tôi muốn được quyết định.
Nếu muốn tôi quay một bộ phim mà bản thân tôi còn không tin phục cốt truyện, hiệu quả cuối cùng khẳng định sẽ không tốt.”


Lý Dao gật gật đầu, cảm thấy Trình Dập nói rất có đạo lý: “Tôi cảm thấy bên kia hẳn là có thể lý giải yêu cầu này của cậu.”
“Thứ hai, tôi muốn Giản Ninh được đóng nữ chính.”


Tay đang nắm khăn giấy của Lý Dao cứng đờ, trên mặt cũng rõ ràng tỏ vẻ sửng sốt, nghĩ nghĩ một lúc sau: “Lão Trình, cậu không được bị cảm tình che hai mắt, cái gì Giản Ninh cũng diễn được.
Hành động chiến đấu, cô ấy không làm được.”


Lý Dao nghe xong đã nói như vậy, có thể thấy bên kia sau khi nghe xong yêu cầu này cũng có phản ứng tương tự..






Truyện liên quan