Chương 2
Ta đắc đạo thành tiên đã được hơn nghìn năm.
Khi còn ở nhân gian, ta sống ở bên bờ sông Tiền Đường, lấy đào để sống. Ban đầu, ta ăn hoa đào chỉ là do nổi hứng nhất thời, đứng giữa rừng đào đua nhau thắm sắc, nhìn thấy mưa hoa cứ từng trận trút xuống, sinh mệnh khi rơi xuống chỉ trong nháy mắt đã điêu tàn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ta liền lấy một cánh hoa cho vào miệng, từ đó thành ra có thói quen cổ quái là ăn hoa đào.
Khi ấy, ta chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, chưa trải việc đời, cái nhìn đối với trần thé đơn thuần mà nông cạn. Noi theo đạo pháp gia truyền, tu hành từ thuở nhỏ nên thân mình luôn nhẹ như chim yến. Lúc rỗi rãi, ta thường hái những đóa đào cuối mùa, hứng nước sương tiết Xuân phân, nước mưa tiết Hạ chí, sương sớm tiết Thu phân và tuyết đầu mùa tiết Đông chí để chế thành Bách hoa đan. Viên thuốc này cũng không có gì quá thần kỳ, chỉ là dùng lâu dài, trên người tự nhiên phát ra hương hoa đào.
Chẳng bao lâu sau, ta được phi thăng, đứng hàng tiên ban, trở thành tiên nữ ở Côn Luân tiên cảnh. Bởi vì trên người có mùi hoa đào nên bọn tỷ muội đều gọi đùa ta là Đào Hoa tiên tử.
Người trần không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống của thần tiên.
Đa số người đời đều cực kỳ hâm mộ thần tiên, cho rằng tất cả những công danh, lợi lộc, yêu hận tình thù đều buông bỏ hết, nếu có thể tu tập được đạo pháp, phi thăng thành tiên thì chính là kết cục viên mãn nhất. Cho dù chỉ tu được phép trường sinh bất lão, trở thành tán tiên trên mặt đất cũng là lựa chọn không tồi chút nào. Dù sao vẫn còn hơn vất vả qua ngày, không chống lại được quy luật sinh lão bệnh tử, một khi ch.ết đi, cho dù cao quý như quân vương hay lưng giắt bạc triệu thì cũng chẳng làm gì được.
Nếu chưa làm thần tiên sao có thể hiểu thần tiên là thứ nghề nghiệp cô quạnh, thảm thương đến chừng nào?
Khi ta mới tới Côn Luân tiên cảnh chính là lúc cây bàn đào ra quả. Cây đào đó ngàn năm mới kết quả một lần, không nhiều không ít chỉ ra đúng ba mươi sáu quả, mỗi quả đều đỏ mọng, mượt mà, tròn căng. Đào này là bảo vật mà người trần một lòng mong ước có được, con người ăn vào có thể thăng lên làm tiên, tiên gia ăn vào có thể tăng thêm rất nhiều tu vi.
Khi ấy, ta cũng giống như đám người phàm tục, vô cùng tò mò, khát khao thánh vật của tiên gia trong truyền thuyết này. Vừa liếc thấy gốc bàn đào, ta vừa mừng vừa sợ, cái loại tâm tình này chặt tre làm trúc cũng không ghi hết tội. Thế nhưng bọn tỷ muội đều thờ ơ, chẳng ai muốn liếc quả đào trên cây kia thêm một cái.
Ta kéo một nàng tiên đầu tiên đi bên cạnh, “Bàn đào ra quả rồi.”
Tiên tử kia hờ hững liếc cây đào, “Có gì lạ đâu? Về sau, sinh mệnh của cô là vô cùng vô tận, vẫn có thể nhìn thấy bàn đào ra quả nhiều lần nữa.”
Ta kinh ngạc, nếu đúng như lời nàng nói, từ nay về sau sinh mệnh của ta sẽ là vô cùng vô tận. Tuổi thọ của con người chẳng qua nổi trăm năm, không thể nhìn thấy cây bàn đào một ngàn năm mới ra quả lần, giống với bọn ta. Ta đã là thần tiên rồi.
Tâm trạng vui thích bởi vậy mà dần dịu xuống, những năm tháng tu hành sau đó cũng càng ngày càng thản nhiên.
Liệu có ai biết tu hành là một quá trình kiểu nghìn bài một điệu? Ở đây không có ngày đêm, không có nóng lạnh, hoàn toàn dựa theo ngày tháng của nhân gian để tính toán. Ta khắc lên cây bàn đào những ngày tháng đã trải qua, cứ qua một ngày đêm lại khắc lên một vạch, lúc trần gian có trăng tròn, ta khắc một vòng tròn. Khi nào được mười hai vòng tròn tức là đã qua một năm. Nếu gặp phải năm nhuận thì sẽ có mười ba lần trăng tròn.
Lúc còn ở trần gian, ta cũng không tính toán ngày tháng tỉ mỉ như vậy, mà cũng chẳng cần ta làm điều thừa. Tới ngày tết hiển nhiên sẽ có người bên cạnh nhắc nhở, cho dù xa rời xã hội, lúc ra ngoài chọn mua ít đồ dùng sinh hoạt cũng có thể cảm nhận được không khí của nhân gian.
Ngàn năm đã qua, gốc bàn đào đã khắc đầy những vết, bởi vậy mà ta đã biết nỗi cô đơn của tiên tử.
Cô quạnh – nỗi cô quạnh không có bờ bến, có lẽ đó là cái giá mà mỗi vị thần tiên đều phải trả để được trường sinh bất lão.
Ngày tháng trong một ngàn năm, ngày nào cũng như ngày nào cứ thế trôi đi. Một ngàn năm sau, bàn đào nở hoa lần nữa, lại sắp ra ba mươi sáu quả đào. Ta đã chẳng còn tâm trạng chờ mong gì nữa, bàn đào ra hoa cũng tốt, kết quả cũng được, chẳng qua chỉ là một cách để tính thời gian trong những năm tháng vô tận này. Mỗi lần bàn đào nở hoa là ta biết, mình đã già thêm một nghìn tuổi.
Kim Mẫu nương nương lệnh cho ta đi du lịch nhân gian, người chưa từng nói nguyên nhân mà ta cũng chưa từng truy hỏi. Lòng hiếu kỳ cùng hăng hái của đám tiên tử đều bị năm tháng vô tận mài mòn gần hết, các nàng trung thành thực hiện mọi mệnh lệnh mà Kim Mẫu nương nương đưa ra, không hỏi nguyên nhân, cũng không muốn biết kết quả.
Kết quả mãi mãi sẽ không có gì bất ngờ, tất cả đều là đương nhiên phải thế.
Trước khi rời khỏi Côn Luân, Kim Mẫu nương nương giao cho ta một hạt đào, “Đây là giống của cây bàn đào, ta mong ngươi có thể tìm một chỗ cho nó sống.”
Người nói, “Chỉ có ngươi mới biết rõ tính chất của hoa đào, chỉ ngươi mới có thể gắn bó với tinh hồn của hoa đào.”
Ta cho hạt đào vào sâu trong tay áo, đúng như lời nương nương nói, ta suốt đời chìm nổi, sinh sinh tử tử, lên lên xuống xuống đều là vì hoa đào.