Chương 3

“Ngươi biết ta sẽ đến sao?” Ta không nhịn được cất tiếng hỏi Đông Phương Sóc.
Hắn mỉm cười: “Nếu nàng không tới, ta có thể chờ thêm ngàn năm nữa.”


Ta hiếu kỳ quan sát hắn, chẳng qua là một phàm nhân, tuy rằng có chút đạo khí nhưng cũng không phải tán tiên có thể trẻ mãi không già. Làm sao hắn sống qua một ngàn năm được?


Ta hơi nhướn mày: “Đứng nói là ngàn năm, sau trăm tuổi người cũng đã già rồi, có khi cũng ch.ết rồi! Sao có thể đợi được một ngàn năm nữa?”
Hắn cười, mặt không biến sắc: “ch.ết rồi còn có kiếp sau, ch.ết tiếp thì còn có kiếp sau nữa. Chỉ cần linh hồn chưa bị diệt, ta vẫn sẽ chờ nàng.”


Ta ngẩn ra, chẳng biết nói gì để chống trả, ta không có kiếp sau, bởi kiếp này của ta vĩnh viễn cũng không hết.
Ta không hỏi vì sao hắn lại chờ ta, hắn cũng không có lòng giải thích.
Hắn chỉ tay lên trời, “Nàng nhìn bầu trời xem.”


Ta ngẩng đầu, không biết ai đang phóng diều giấy, con diều phất phới trong không trung, không chỗ tựa vào. “Dây diều bị đứt rồi!”
“Đó là phong tục mới, người mắc bệnh phóng diều lên bầu trời, rồi cắt đứt dây, bệnh sẽ theo gió mà biến mất.”


Ta đã rời khỏi nhân gian một ngàn năm, không biết rất nhiều sự tình. Hắn kiên nhẫn giải thích tiếp: “Nếu nàng có chuyện đau buồn cũng có thể thả một con diều, viết tâm sự của mình lên thân diều, sau khi cắt dây, tất cả đau buồn và không vui sẽ rời khỏi nàng.”


available on google playdownload on app store


Đau buồn và không vui? Đó là những cảm xúc của con người. Ta cười, “Ta chẳng có gì đau buồn.”
Hắn cũng mỉm cười: “Ta biết nàng không biết đau buồn, nhưng thật ra người không biết đau buồn mới là bi ai nhất.”


Không biết đau buồn là điều bi ai nhất? Không đau buồn thì còn có gì để bi ai? Chẳng biết tại sao những lời này lại khiến ta nghĩ ngợi mông lung.
Hắn kéo ta, xoay bước ra khỏi rừng: “Chúng ta đi ra ngoài thả diều đi.”


Hắn kéo tay ta tự nhiên như vậy, dường như đã kéo một ngàn năm. Ta để mặc cho hắn kéo, ta là tiên tử, hắn là con người, người trần có lẽ sẽ nói “nam nữ thụ thụ bất thân”, nhưng ta cũng không phải nữ tử bình thường.


Ven đường có rất nhiều người gánh hàng rong đang chào bán diều, hắn chọn một cái màu đỏ nhạt, tựa như sắc hoa đào. Đường đường một nam nhân lại chọn con diều có màu như vây, đúng là có chút bất ngờ. Ta chọn một chiếc màu trắng, màu trắng xác xơ giống như sinh mệnh đã đắc đạo thành tiên của ta.


Hắn cầm bút, suy tư một lát rồi đề một câu thơ: Đào hoa tiên tử đoạn hồn khách, bất khiếu đoạn hồn hựu thiên niên.


Ta ngẫm nghĩ một lúc cũng không hiểu hắn có ý gì. Ta bèn không thèm nghĩ ngợi nữa, ta đã học xong cái tính lười biếng cũng tê liệt của thần tiên từ lâu, đối với những vấn đề phải phí tâm tư suy nghĩ, thường ta vẫn chọn cách ném nó ra sau đầu.


Đến lượt ta viết lên diều, nên viết gì đây? Ta chẳng ôm đau cũng chẳng có đau buồn…, có lẽ là do bị hắn ảnh hưởng, hắn đã nói người không biết đau buồn mới là điều bi ai nhất. Bất giác, ta lại viết lên mặt diều: hãy để ta hiểu được thế nào là đau buồn!


Viết xong, nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ta không dám để cho hắn nhìn thấy, bèn lấy ống tay áo che lại.


Hắn cười không để tâm, dạy ta giơ tay để thả diều, hắn kéo theo dây diều chạy băng băng ở phía trước. Khi có gió thổi qua, con diều vất vả đập đập mấy cái, bay đến giữa tầng không rồi lại rơi xuống đất.


Mấy lần cứ như vậy, ta không khỏi thở dài, cần gì phiền phức như vậy, ta chỉ cần thổi nhẹ một cái, con diều sẽ bay cao ngay.
Hình như hắn nhìn ra ý nghĩ của ta, nói rằng: “Con diều nhất định phải được gió thổi bay thì mới linh nghiệm.”


Linh nghiệm?! Người người đều thích đem tâm sự của mình nói với thần tiên, lại còn thích so sánh thần tiên khác nhau xem có linh nghiệm không. Ta thân là thần tiên, lại phải cầu xin một con diều nho nhỏ! Ta cười thầm trong lòng nhưng thấy cũng chẳng sao, ta đến nhân gian vốn là để dạo chơi khắp nơi, cái có thể tiêu phí nhiều nhất chính là thời gian.


Kỹ thuật thả diều của hắn cực tệ, rất nhiều con diều bay càng ngày càng cao còn hắn vẫn cứ tốn công thử chạy đi chạy lại, sau đó lại thất bại.
Nhưng hắn rất có tinh thần thấy khó mà không nản, cho dù thất bại thế nào cũng vẫn tiếp tục nỗ lực.


Khi mặt trời xuống núi, nhóm người đi đạp thanh từng bước về nhà, mấy con quạ kêu to trong lúc ánh nắng chiều đang giăng đầy trời. Ta chán ngán nâng con diều lên, một ngàn năm trở lại đây, ta chưa bao giờ ngu ngốc như hôm nay.
Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, an ủi ta: “Nhất định sẽ thành công!”


Ta cắn môi cười, nếu đã làm chuyện ngốc nghếch thì dứt khoát làm đến cùng luôn đi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời đêm bắt đầu xuất hiện những đốm sáng màu lục, là ánh sáng của đom đóm! Ta tập trung nhìn nhưng lại không nhìn thấy cánh. Hắn nói: “Là ma trơi!”


Hình như hắn chợt nhớ đến điều gì đó, ngắt một ít lá cỏ trên mặt đất đan thành một cái giỏ nhỏ, rồi đi chụp lấy ma trơi trong không trung, để vào trong cái giỏ. Ta thấy động tác của hắn mềm mại phiêu dật, tựa như người biết đạo pháp.


Hắn cài bốn chiếc giỏ vào bốn góc con diều, rồi thả lại lần nữa, cứ như vậy con diều lại dễ dàng bay lượn trên bầu trời.


Trong đêm tối, con diều có bốn góc lóe ra ánh sáng xanh như ẩn như hiện, quỷ khí lành lạnh. Ta líu lưỡi ngắm nhìn, tình cảnh thế này nếu là tại Côn Luân tiên cảnh thì nhất định không thể nhìn thấy.
Hắn nói: “Con diều của nàng được thả lên trời rồi đó!”


Ta gật đầu, học theo hắn đan vài giỏ cỏ nhỏ, đặt vào bốn góc của chiếc diều. Ta chưa từng làm những chuyện thế này, nhưng ta là tiên tử, mấy thứ đồ chơi của con người sao có thể làm khó ta?


Hắn vẫn nâng diều cho ta, đem con diều thả vào bầu trời. Nguyện vọng của ta cuối cùng lại do hắn thả đi. Thực ra hắn không thật sự ngốc như lúc ban ngày, chỉ cần hắn muốn là có thể dễ dàng thả con diều đi.


Tuy rằng ta không rành việc đời nhưng cũng chẳng ngu ngốc, tất cả những gì hắn làm chẳng qua là muốn kéo dài thời gian ở bên ta. Chúng ta cùng nhau cắt đứt sợi tơ, con diều giữa bầu trời đêm bay càng lúc càng xa. Nó sẽ rơi xuống nơi nào đây? Dù rơi xuống đâu cũng tốt, chỉ là tuyệt đối sẽ không bay tới tầng trời. Tâm nguyện của con người, thần tiên cũng không biết hết, cái gọi là thần tiên linh nghiệm đại khái cũng giống ta vậy, lúc tâm trạng buồn chán bèn tình cờ xuống nhân gian, tùy tiện hoàn thành nguyện vọng của vài người mà thôi.


Có người nói ham muốn của con người là vô cùng tận. Hôm nay người đó có thể cầu tiền tài, mai lại muốn làm quan, ngày sau có thể lại muốn được trẻ mãi không già. Còn thần tiên lại là một sinh vật trái ngược, hoàn toàn không có chút dục vọng nào.


Cuối cùng hắn cũng hỏi ta: “Nàng đi đâu đây?”
Ta mờ mịt nhìn xung quanh, thực ra ta không biết mình muốn đi đâu: “Ta muốn tìm một chỗ trồng hạt giống này. Nếu hạt giống này có thể sống, nó sẽ là cây bàn đào đầu tiên ở nhân gian.”


Hắn cười cười: “Có lẽ trên đời này không có nơi nào như thế.”
“Có hay không cũng chẳng quan trọng, đây chỉ là sứ mệnh khi ta tới nhân gian mà thôi.” Ta đem sự lạnh lùng và vô tình nên có của tiên tử phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.


Hắn trầm ngâm: “Lẽ nào nàng không muốn cây bàn đào này ra hoa kết quả sao?”
Ta thản nhiên đáp: “Nếu có thể ra hoa kết quả thì tất nhiên là tốt, nhưng mà không được thì cũng chẳng sao.”
Hắn lại nắm tay ta kéo đi: “Ta dẫn nàng đi tìm chỗ đó!”


Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong đêm tối đôi mắt của hắn sáng như sao. Ta giật mình, là do lâu lắm rồi ta không nhìn thấy nam nhân sao? Tại sao ta luôn thấy hắn có chút gì đó không giống người thường.”
Rốt cuộc là giống ở đâu lại không thể nói ra.


Ta chần chừ không quyết: “Nhưng ta muốn tới một nơi rất xa…”
Hắn cười thản nhiên: “Lúc còn sống, ta sẽ tìm cùng nàng…”
Lúc còn sống? Năm tháng của ta là vô cùng còn hắn lại chỉ có trăm năm.
Ta gật đầu ý bảo sao cũng được, lời ít ý nhiều đáp: “Đi thôi!”


Ta không tin một người phàm lại có thể đuổi kịp bước chân của tiên tử. Có lẽ hắn sẽ đi cùng ta một tháng, hai tháng, hay thậm chí là một năm, hai năm nhưng cuối cùng cũng sẽ có lúc hắn chán ngán.






Truyện liên quan