Chương 41: Diệp Vong Chi
Editor: Miri
- -----------
Tại sân sau của Nam Yên lâu, có một đình đài thủy tạ được xây để viết thư pháp, bích liễu thanh hà lay động theo gió. Lâm Tầm Chu bước lên một cây cầu đá đi tới hướng có ngọn đèn dầu kia.
Trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng vui cười ầm ĩ, thỉnh thoảng có vài tiếng cầm sắt tỳ bà tấu lên làn điệu dễ nghe. Trước cửa Nam Yên lâu và sân sau cứ như bị kết giới vô hình phân cách thành hai thế giới không giao vào nhau. Lâm Tầm Chu ánh mắt bình tĩnh, đạp lên ánh trăng đầy đất, tiếp tục đi về phía trước. Xuống khỏi cầu đá, lại đi được vài bước, y bỗng nhiên nghỉ chân, xoay người nhìn về phía sau.
Phía sau làm gì mà còn một cái cầu đá nào, tường viện y vừa leo qua cũng không thấy, chỉ có đình đài thủy tạ, bích liễu thanh hà vô tận.
Là trận pháp, hay là ảo cảnh?
Lâm Tầm Chu vung kiếm quét qua, chuôi kiếm ở không trung nhẹ nhàng cong lên, không khí nổi lên một trận sóng. Thế giới chung quanh nháy mắt trở nên mơ hồ, bớt đi cảm giác chân thật mà tăng thêm một phần giả tạo, như là hoa trong gương, trăng trong nước.
Hóa ra là ảo cảnh...Đáng tiếc, ảo cảnh có thể vây khốn Hóa Thần trên thế gian này cũng không nhiều. Nhưng mà trước khi ảo cảnh bị xé rách, Lâm Tầm Chu bỗng nhiên nghe thấy được một tiếng gọi:
"Lâm Châu!"
Lâm Tầm Chu ngẩn ra, theo bản năng thu kiếm, vừa ngẩng đầu đã thấy cách đó không xa có một bóng người ngơ ngẩn nhìn y: "Lâm Châu, sao ngươi lại ở đây?"
......Lý Tam Thất?
Tay cầm kiếm của Lâm Tầm Chu siết chặt, lại lần nữa thả lỏng. Y nhìn thân ảnh kia, nhàn nhạt hỏi: "Vậy còn ngươi, sao ngươi ở đây?"
"Lý Tam Thất" cười: "Ta tới tìm ngươi đó, Lâm tông chủ."
Ba chữ "Lâm tông chủ" cuối cùng kia, hắn cắn răng nói từng chữ, từng chữ một, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tầm Chu, rõ ràng đang cười, ý cười lại không dạt vào đáy mắt.
"......"
Lâm Tầm Chu không nói gì, y đứng ở bên cạnh ao, phía sau là hồ sen vô cùng vô tận, dưới chân là ảnh ngược của trăng trong nước. Y đứng trong gió, trong trăng, giống như tiên nhân trên mây không nhiễm phàm trần.
Nhưng mũi kiếm bỗng run nhè nhẹ một chút kia lại chứng tỏ tâm y đã loạn trong nháy mắt. Tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng thế gian có mấy người có thể làm tông chủ Minh Tông loạn tâm đâu?
"Lý Tam Thất" nhìn y, trong giọng nói dần dần thêm vài phần oán hận: "Vì sao gạt ta? Vì sao giấu ta? Ngươi cảm thấy ta là một thị vệ nho nhỏ, không xứng với tông chủ cao cao tại thượng như ngươi sao?"
"......" Lâm Tầm Chu trầm mặc một chốc, xoay người rời đi, "Ngươi giả không giống."
Có phải ảo cảnh bây giờ xem nhiều thoại bản cẩu huyết quá rồi không, toàn là mấy thứ lung tung vớ vẩn gì vậy....
Lâm Tầm Chu mới đi được một bước, bỗng nhiên cúi đầu, phát hiện dưới chân có một vũng màu đỏ dần chảy lan ra.
Là máu tươi.
"Lâm Châu......" Phía sau truyền đến thanh âm thống khổ của "Lý Tam Thất", "Cứu ta......"
Lâm Tầm Chu theo bản năng quay đầu lại, khoảnh khắc y quay đầu xong mới kịp phản ứng lại là mình vừa quyết định sai lầm.
Bên trong ảo cảnh, không thể quay đầu lại, không thể dừng lại. Quay đầu lại một lần, liền hãm càng sâu thêm một phân.
Lâm Tầm Chu rất ít phạm sai lầm như vậy, chỉ là...quan tâm sẽ bị loạn.
Máu từ từ chảy xuống từ trên người "Lý Tam Thất", thấm vào đá xanh, một đường lan đến dưới chân Lâm Tầm Chu. "Lý Tam Thất" thống khổ vươn tay, khuôn mặt xinh đẹp của hắn đã nhíu lại nhăn nhúm, thì thào cầu xin nói: "Lâm Châu, ngươi thật sự phải đi sao? Ngươi nguyện ý cứu thiên hạ, vậy có nguyện ý cứu ta không?"
Lâm Tầm Chu sững sờ tại chỗ.
Khuôn mặt "Lý Tam Thất" từ từ bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "...Ta biết ngươi thích ta, sao có thể nhẫn tâm đi mất."
Lâm Tầm Chu cảm thấy mình nghe lầm, ngơ ngẩn nói: "Ngươi...ngươi đang nói cái gì?"
"Lý Tam Thất" thấy thế thì mỉm cười nói: "Ngươi không thừa nhận? Nếu ngươi không thích ta, sao có thể lúc ta chất vấn lại im lặng? Nếu không thích ta, sao có thể không kiềm lòng được mà quay đầu? Nếu không thích ta, sao có thể ở đây nhìn thấy ta? Thật ra từ tận đáy lòng, ngươi sợ ta oán ngươi, sợ ta bị thương không thể cứu...đúng không? Ở lại đi, ở lại bên cạnh ta."
Lâm Tầm Chu lắc đầu, có chút không thể tin tưởng. Sao có thể như vậy? Ảo cảnh này sao lúc nào cũng hồ ngôn loạn ngữ...nhưng khi y nhìn "Lý Tam Thất", y lại không hiểu sao mà không thể nói nên lời.
...Thích...Lý Tam Thất sao?
Nhìn người trước mắt cả người đầy máu, duỗi tay về phía y, Lâm Tầm Chu muốn xuất kiếm phá nát ảo cảnh này, nhưng tâm lại loạn không thôi, khó có thể xuống tay.
Thứ ảo cảnh vây khốn chính là tâm, trong lòng nhớ nhung lo lắng, sẽ hóa thành nhà giam. Cho dù là tu sĩ Hóa Thần, tâm cảnh không thuần cũng sẽ lâm vào khốn cảnh quấn quýt si mê. Những thứ chứng kiến, ngộ ra trong ảo cảnh, có khi là những lo lắng và sợ hãi mà người nhập cảnh còn không nhận ra ở dưới đáy lòng.
Lâm Tầm Chu nhắm mắt, rốt cuộc không nhìn "Lý Tam Thất" nữa, trường kiếm trong tay từ từ chém qua, vẽ ra một hình cung, ánh sáng còn lộng lẫy hơn cả ánh trăng, ảo cảnh rốt cuộc ầm ầm vỡ ra. Khi y mở mắt, trước mắt đã không còn ao sen vô tận, cũng không có bóng dáng "Lý Tam Thất", chỉ còn khoảng sân sau trống vắng tịch liêu của Nam Yên lâu.
Lâm Tầm Chu buông tay xuất kiếm, trầm mặc không nói.
Ảo cảnh bị cưỡng ép đánh vỡ, không phải là được khám phá ra quy tắc, cho nên y lúc này vẫn không bình tĩnh như cũ, tâm loạn lên, khó lòng giải thích.
Cách đó không xa là một tòa tiểu đình, bàn đá trong đình có đặt một đèn màu xanh lục, âm trầm phát ra ánh sáng mỏng manh, đúng là ngọn đèn dầu mà Lâm Tầm Chu thấy trước khi lâm vào ảo cảnh.
Hóa ra ảo cảnh là do nó chế tạo...Lâm Tầm Chu miễn cưỡng áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, đi lên trước cầm lấy đèn dầu, phát hiện dưới đèn còn chặn một tờ giấy.
Lâm Tầm Chu cầm tờ giấy, dựa vào ánh sáng mỏng manh thấy rõ ràng chữ ở mặt trên:
Đại mộng một hồi, sinh tử gian nan. Mệnh bất do kỷ, hận chăng oán chăng?
Là ai để lại tờ giấy này? Lâm Tầm Chu hơi hơi nhíu mày, cảm thấy lời này khiến y như lọt vào trong sương mù, thật sự không thể hiểu được. Y lắc đầu thả tờ giấy về chỗ cũ, bỗng nhiên chú ý tới trên bàn đá còn có vài vết máu, hình như là vừa lưu lại đây không lâu.
Lâm Tầm Chu đột nhiên nhận ra có người đã tới nơi này, tờ giấy kia cũng không phải viết cho y xem, mà là viết cho một người khác xem.
Đêm nay xông vào Nam Yên lâu, ngoài trừ y, chỉ có Lý thế tử ——
Có người biết Lý thế tử sẽ đến nơi này, cả tòa Nam Yên lâu chính là cái bẫy để dụ Lý thế tử. Mà y xuất hiện ở đây là ngoài sở liệu của kẻ đó, vào nhầm Nam Yên lâu.
Vài vết máu trên bàn đá này...chứng tỏ là tình trạng Lý thế tử có lẽ không tốt lắm.
Trong lòng Lâm Tầm Chu trầm xuống, thần thức quét qua xung quanh trong chốc lát, đảo qua mỗi một góc trong sân sau của Nam Yên lâu. Nhưng bên trong thần thức Hóa Thần, y vẫn không phát hiện được kẻ nào. Lý thế tử vào Nam Yên lâu trước y, lúc này lại không hề có tung tích.
Chẳng lẽ không ở sân sau mà ở cửa trước thanh lâu? Lâm Tầm Chu do dự một lát xong thì rời đi tiểu đình, đi về hướng phía trước thanh lâu. Y đẩy cửa sau của thanh lâu đi vào bên trong, phát hiện trước mắt cũng trống rỗng như ở sân sau.
Ngọn đèn dầu cháy lập lòe, lại không có một người. Từ cửa trước Nam Yên lâu truyền đến tiếng vui cười không ngừng, nhưng người đến người đi, cũng không một ai thật sự đặt chân vào trong đây.
Lâm Tầm Chu mím môi, dùng thần thức cảm ứng, nhận thấy được lầu ba có khí tức người sống. Thân ảnh y chợt lóe, chẳng mấy chốc đã ở lầu ba.
Lầu ba rất rộng, trong một góc ngoài phòng có một nam tử hôn mê bất tỉnh đang nằm. Lâm Tầm Chu tiến lên, có chút kinh ngạc khi phát hiện đó là một người y quen. Kia đúng là thị vệ Yến Vương phủ Lý Nhị Bát mà y từng gặp ở Lăng Thành.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện. Lâm Tầm Chu cúi người, ngón tay nhẹ điểm vào ấn đường Lý Nhị Bát, linh khí chảy vào thức hải đối phương. Lý Nhị Bát run rẩy mí mắt, sắp tỉnh lại.
Từ từ, chúng ta đã từng gặp nhau ở Lăng Thành, lúc ấy ta dùng tên Lâm Châu ——
Lý Nhị Bát tỉnh rồi thì y nên giải thích tại sao y ở chỗ này thế nào?
Lâm Tầm Chu ngẩn ngơ, bỗng nhiên nhớ tới khi nãy mình vừa khéo mua được một cái mặt nạ ven đường. Lâm Tầm Chu do dự một lát, mắt thấy Lý Nhị Bát sắp mở mắt thì dứt khoát mang nó lên mặt.
Chớp mắt sau đó, Lý Nhị Bát mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt đầu tiên đã thấy trước mặt mình có nguyên một cái mặt hồ ly, dọa cho Lý Nhị Bát giật mình tỉnh táo, bỗng nhiên trợn to mắt, tay phía sau lung tung tìm kiếm: "Ai?"
"......", nghe rất có tinh thần, mười phần dõng dạc, hẳn là không bị thương nặng. Lâm Tầm Chu đứng dậy, hỏi: "Lý thế tử ở đâu?"
Lý Nhị Bát cảnh giác: "Ngươi là ai?"
Hà tất phải hỏi tới cùng chứ...Lâm Tầm Chu lạnh mặt nói bậy: "Người không tên đến từ núi Tương Tư hòn Xuân Phong.", bịa tên khó quá, kệ.
Lý Nhị Bát: "......"
Thấy Lý Nhị Bát không tin, Lâm Tầm Chu dứt khoát nói: "Thẩm Bạch!"
Có chuyện gì thì cũng là Ma tộc đội nồi.
Thẩm Bạch của núi Tương Tư hòn Xuân Phong? Này là ai? Chưa từng nghe...Lý Nhị Bát nghi hoặc nhớ lại một chút, rốt cuộc nói: "Ta vừa vào lâu thì đột nhiên ngửi được một mùi rất kỳ quái, hôn hôn trầm trầm lâm vào ngủ say, ta cũng không biết thế tử đi nơi nào."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, có một người đi lên thang lầu bước vào lầu ba.
Lâm Tầm Chu quay đầu, người phía sau cũng lạnh lùng nhìn.
"Thẩm Bạch, ta chưa bao giờ nghe qua tên này, nhưng xem khí thế các hạ, chỉ sợ là Hóa Thần......Tu Chân giới ta từ khi nào có thêm một vị Hóa Thần như vậy?"
Người đi tới mặc áo bào màu đen, khuôn mặt anh tuấn, lông mày dày thẳng, vô cùng hiệp khí tiêu sái.
Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn hắn: "Thế à, nhưng ta lại biết ngươi."
Người vừa tới nghe vậy thì nhướng mày: "Ồ?"
Lâm Tầm Chu bình tĩnh nói: "Tu sĩ Hóa Thần duy nhất không môn không phái, Diệp Vong Chi."
Thiên hạ có sáu vị tu sĩ Hóa Thần, Minh Tông ba vị, hoàng tộc hai vị, người còn lại chính là vị hay vân du thiên hạ, không môn không phái, Diệp Vong Chi.
Đối phương mỉm cười, xem như đồng ý.
...Hẳn là tới tìm Lý thế tử, nhưng Diệp Vong Chi sao lại ở chỗ này? Lâm Tầm Chu trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên trăm miệng một lời nói: "Ngươi chính là kẻ sau màn bày ra bố cục này?"
Lâm Tầm Chu: "......"
Diệp Vong Chi: "......"
Lý Nhị Bát nằm nghe: "......"
Lâm Tầm Chu hơi hơi trầm mặc, lại nói: "Ta là tới tìm người."
Diệp Vong Chi "ồ" một tiếng: "Ta là tới giết người. Nghe nói nơi đây có Ma tộc tác loạn, có phải thế không?"
Lâm Tầm Chu, người vừa mới lấy tên Ma tộc để làm bậy: "...không có, ngươi nghe tin giả đó ở đâu?"
Diệp Vong Chi cười lạnh nói: "Ma tộc nào cũng sẽ không nói mình là Ma tộc...phải tr.a xét mới biết được. Ngươi tới tìm Lý thế tử?"
Lâm Tầm Chu nhìn hắn một cái, nghĩ thầm tu sĩ Hóa Thần hiện tại, có bao nhiêu có thể đánh thì không biết, nhưng sao ai cũng quái dị như ai...Lý thế tử coi như một cái, Diệp Vong Chi cũng coi như một cái.
"Đúng vậy." Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói.
Diệp Vong Chi nheo mắt: "Lý thế tử ta đã gặp rồi, nhưng thật không khéo, có lẽ hắn sẽ không tiện gặp ngươi."
Lâm Tầm Chu nhíu mày: "Vì sao?"
Diệp Vong Chi đầu tiên là trầm mặc, sau đó cười nói: "Một khắc xuân tiêu trị giá ngàn vàng, các hạ cũng sẽ không quấy rầy chuyện tốt của người khác đúng không."
Lâm Tầm Chu: "......?"
Diệp Vong Chi nghĩ nghĩ, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi hẳn là biết, Lý thế tử có tình nhân tên là Lý Tam Thất, lúc này hai người đang...ngươi hiểu rồi chứ?"
Lâm Tầm Chu: "......"
Lâm Tầm Chu sợ ngây người, Lý Nhị Bát bên cạnh cũng trừng lớn mắt, lộ ra mê mang đầy mặt.