Chương 42: Sự thành mê
Editor: Miri
- -----------
Diệp Vong Chi nói xong những lời này, liền treo lên một nụ cười "Vô cùng xin lỗi ta cũng không có cách mang ngươi đi gặp hắn".
Lâm Tầm Chu tâm tình vô cùng phức tạp, còn có chút khiếp sợ.
Lý Trú Miên cùng Lý Tam Thất?
Ta hoài nghi ngươi đang nói bậy bạ, nhưng mà ta không có chứng cứ...Lâm Tầm Chu sờ sờ Truyền Âm phù trong lòng ngực, khắc chế xúc động muốn truyền âm cho Lý Tam Thất. Y lẳng lặng nhìn Diệp Vong Chi một lát, phát hiện đối phương không có ý sửa miệng, nghi ngờ nói: "Nam Yên lâu không khí cổ quái, Lý thế tử còn có tâm tình...một khắc xuân tiêu?"
Diệp Vong Chi tiếp tục mỉm cười: "Nam Yên lâu vốn chính là nơi tìm hoan mua vui, Lý thế tử là tài tử phong lưu, tiêu sái không câu nệ, vì sao không thể vào lúc cao hứng mà đè người ta ra?"
Lâm Tầm Chu: "......", thế kia thì cũng quá tiêu sái rồi.
Lý Nhị Bát còn nằm trên mặt đất nghe không nổi nữa, bò dậy ôm quyền về hướng Diệp Vong Chi: "Diệp tiền bối sao lại ở đây? Không biết thế tử nhà ta đang ở nơi nào? Còn an toàn?"
Là người đầu tiên trở thành Hóa Thần ở Tu Chân giới, Diệp Vong Chi cũng là một người danh tiếng lẫy lừng trong chính đạo, tuy rằng hắn hoài nghi thế tử nhà mình bị mất tích cũng có liên quan tới người này, nhưng thái độ của Lý Nhị Bát vẫn bảo trì khách khí như cũ.
Diệp Vong Chi lúc này mới nhìn về phía Lý Nhị Bát: "Ta đi ngang qua Nam Yên lâu, vừa vặn gặp được Lý thế tử, thuận tay cứu...khụ, hiện tại Lý thế tử đang ở một chỗ khác an toàn hơn, mà ta đúng là chịu Lý thế tử giao phó, tới tìm ngươi."
Lý thế tử không tự mình đi tìm thị vệ, lại muốn mang ơn người khác, chẳng lẽ là bị thương hành động không tiện? Lâm Tầm Chu khẽ nhíu mày, lại nghĩ tới vết máu loang lổ trên bàn đá ở sân sau.
Còn chuyện vì sao Diệp Vong Chi nói cái gì mà một khắc xuân tiêu, Lâm Tầm Chu cũng không quá tin tưởng. Lý Tam Thất lúc này còn ở Lăng Thành, sao có thể kịp chạy tới Vân Châu? Huống chi Lý Tam Thất lại không thích Lý thế tử —— vị Diệp Vong Chi này, vừa thấy đã biết là nghe xong một cái thoại bản cũ, không chú ý tới việc giới bình thư kể chuyện bác bỏ tin đồn cũ, vậy nên mới bịa ra cái cớ trăm ngàn kẽ hở như vậy. Lâm Tầm Chu yên lặng nghĩ.
Lý Nhị Bát cũng nhận ra được hàm nghĩa trong lời của Diệp Vong Chi, trong lòng hơi sốt ruột: "Diệp tiền bối có thể mang ta đi tìm thế tử?"
"Tất nhiên," Diệp Vong Chi gật gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn Lâm Tầm Chu, "Ngươi không được."
Lâm Tầm Chu đang muốn mở miệng: "......"
Ngươi cho rằng ta rất muốn tìm hắn?
Lâm Tầm Chu thở dài: "Diệp đạo hữu hình như rất có địch ý với ta."
Diệp Vong Chi cười lạnh nói: "Ta đi ngang qua Nam Yên lâu, liền cảm thấy nơi này cổ quái. Lúc vào chỉ thấy một mình các hạ, hơn nữa còn lén lút, mang theo mặt nạ, không dám lấy gương mặt thật gặp người. Chẳng lẽ các hạ cũng là đi ngang qua? Loại trùng hợp này, thứ lỗi cho ta không quá tin tưởng. Vài vị Hóa Thần của Tu chân giới ta đều nắm rõ, từ khi nào có thêm một vị gọi là Thẩm Bạch?"
Hắn dừng một chút, lại cất cao giọng nói: "Hơn nữa nhìn các hạ một thân bạch y ngọc quan, đừng cho là ta không biết ngươi đang có tâm tư gì!"
Lâm Tầm Chu tự nhiên bị giận không thể hiểu được, nghĩ thầm ta mặc bạch y lại chọc tới ai: "Ta có tâm tư gì?"
Diệp Vong Chi bực bội bảo: "Còn không phải ngươi đang bắt chước Lâm tông chủ sao —— Lâm tông chủ trời cao trăng sáng, tuyết thai mai cốt, cao tiết thanh phong, tiên tư ngọc chất, há kẻ bình thường có thể bắt chước?"
Diệp Vong Chi nói vô cùng sang sảng, tức giận bất bình, thanh âm vang vọng khắp Nam Yên lâu trống trải, dư âm văng vẳng bên tai, chờ hồi lâu mới tan hết.
Đột-nhiên-bị-thổi-phồng Lâm Tầm Chu: "......"
Lâm Tầm Chu yên lặng ngậm miệng, giờ mới nhớ...Diệp Vong Chi người này là một cái nhan khống, hơn nữa còn là một nhan khống rất nổi danh.
5 năm trước khi Lâm Tầm Chu vừa xuất quan, một kiếm định thiên hạ, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp nhận chức vụ tông chủ. Ở đại điển phong chức, Lâm Tầm Chu đã từng gặp Diệp Vong Chi tới vì được mời. Y thậm chí còn nhớ rõ câu đầu tiên của đối phương khi nhìn thấy y, bởi vì ấn tượng quá mức khắc sâu, khiến người ta khó quên được.
Khi đó Diệp Vong Chi vừa thấy y, ánh mắt lập tức lóe sáng mà nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Lâm tông chủ phong tư tuyệt thế, làm ta nổi hứng muốn làm thơ."
Lâm Tầm Chu bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đến nổi đầy lông gà, lặng im một lúc lâu, uyển chuyển trả lời: "Diệp đạo hữu, ta và Lý thế tử đã có hôn ước."
Diệp Vong Chi lập tức vỗ đùi kích động ngay tại đó: "Tuyệt vời! Hai người đẹp nên ở bên nhau!"
......Từ hôm đó, Lâm Tầm Chu liền hiểu rằng Diệp Vong Chi người này không thể suy đoán theo lẽ thường. Dù sao thì lúc Lâm Tầm Chu còn chưa gặp được Lý thế tử lần nào, Diệp Vong Chi đã có thể lưu loát viết ra một đống bài thơ, khen ngợi hai người nhân duyên thiên định, quả thật duyên trời tác hợp.
Nhớ lại những việc này, Lâm Tầm Chu dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Vong Chi, sau một lúc lâu nói: "Diệp đạo hữu, nếu ngươi không chịu báo cho ta nơi của Lý thế tử, vậy ta đây cáo từ trước."
Dứt lời, Lâm Tầm Chu lập tức quay đầu đi, Diệp Vong Chi vẫn đầy mặt tức giận như cũ, nhưng cũng không có cản y lại. Lâm Tầm Chu ra khỏi Nam Yên lâu, quẹo qua một con phố, quay đầu nhìn lại.
Lui một bước tiến hai bước, y vốn không muốn thật sự rời đi.
Chuyện tối nay ở Nam Yên lâu, tình huống thật sự rất kỳ lạ. Diệp Vong Chi vừa khéo "đi ngang qua", Lý thế tử mất tích không rõ, ảo cảnh cùng vết máu ở sân sau, còn có gian tế giấu mặt bên trong Minh Tông......
Đây là một bố cục dùng Truy Tung phù để thiết hạ bẫy rập nhằm vào Lý Trú Miên.
Lâm Tầm Chu là một người cẩn thận, ở trong lòng y, Diệp Vong Chi lúc này cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm. Nếu như Diệp Vong Chi chính là độc thủ phía sau màn, Lý thế tử bị hắn mang đi, tình huống hiện tại của hắn chỉ sợ là đang gặp nguy hiểm.
Tuy rằng là "Tình địch", nhưng cũng đều là người chính đạo, có trách nhiệm trông coi lẫn nhau. Lâm Tầm Chu thầm nghĩ, nếu y đã thấy chuyện này thì cũng không thể mặc kệ.
Y muốn nhìn xem Diệp Vong Chi mang Lý Nhị Bát đi nơi nào.
Trong Nam Yên lâu, sau khi thấy Lâm Tầm Chu dứt khoát rời đi, vẻ mặt Diệp Vong Chi dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn trầm giọng nói với Lý Nhị Bát: "Lúc người nọ còn ở đây, ta khó mà nói lời thật, chỉ có thể tùy tiện nói cái gì đó lừa gạt cho qua. Lý thế tử đã bị ta đưa tới một chỗ khách điếm khác, tình huống không tốt lắm, ngươi theo ta tới đó."
Dứt lời, hắn cũng không đợi Lý Nhị Bát đáp lại mà giữ chặt cổ áo hắn nhảy ra cửa sổ. Mấy lời Lý Nhị Bát muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, nháy mắt đã bị Diệp Vong Chi đưa tới một chỗ cách xa đó ba con phố. Tới lúc lại đáp xuống đất rồi thì Lý Nhị Bát chỉ cảm thấy mình chóng mặt nhức đầu, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại mà ngẩng đầu, phát hiện mình đã ở bên trong một chỗ khách điếm.
Diệp Vong Chi đẩy ra cửa phòng: "Cả cái khách điếm đã bị ta bao hết, Lý thế tử ở trong phòng này."
Lý Nhị Bát nhanh chóng vọt vào, lập tức giật mình tại chỗ. Chỉ thấy trên giường có một người đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh, hai mắt nhắm nghiền, đúng là Lý Trú Miên. Lại nhìn kỹ, trên vạt áo trước ngực của hắn còn có vài giọt máu.
Diệp Vong Chi thở dài: "Lúc ta đến Nam Yên lâu đã thấy Lý thế tử đang liên tục ho ra máu tại một tòa tiểu đình ở sân sau. Ta cảm thấy tình huống không đúng, lập tức dẫn hắn rời đi, vì hắn không muốn về Yến Vương phủ, ta đành tùy tiện tìm một chỗ để hắn tạm nghỉ ngơi."
"Trước khi hắn hôn mê có dặn dò ta ba chuyện, một là thị vệ của hắn còn ở thanh lâu, ta liền lại quay lại tìm ngươi; hai là cẩn thận Ma tộc; ba là......"
Diệp Vong Chi dừng một chút, gãi gãi đầu nói: "Ba là phải tới Lăng Thành tìm một vị gọi là Lâm Châu, nói một câu với người đó là hắn bận việc, tối nay sẽ về...Ngươi biết Lâm Châu là ai sao?"
"......"
Lý Nhị Bát nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Lý Trú Miên, há miệng thở ra, sau một lúc lâu, đột nhiên lại hỏi: "Diệp tiền bối sao bỗng nhiên tới Nam Yên lâu? Thật sự là đi ngang qua?"
Diệp Vong Chi lắc lắc đầu: "Không phải —— là có người cho ta biết."
Nói xong, Diệp Vong Chi duỗi tay, lòng bàn tay xuất hiện một tờ giấy, mặt trên viết mấy chữ: "Giờ Dần tối nay, Nam Yên lâu ở Vân Châu."
"Ta vốn dĩ không ở Vân Châu, lại bỗng nhiên thu được hạc giấy truyền thư, đó là tờ giấy này. Lòng ta thấy lạ, cho nên liền tới Nam Yên lâu nhìn xem."
Lý Nhị Bát giật mình bảo: "Nam Yên lâu là bẫy rập...hôm nay ta vừa vào Nam Yên lâu, giống như bị thứ gì đó làm hôn mê, mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đi tới nơi nào. Chờ đến lúc thanh tỉnh lại đã thấy vị Thẩm Bạch kia cùng Diệp tiền bối."
Diệp Vong Chi nhíu mày nói: "Việc này đúng là khó hiểu...Thẩm bạch kia rốt cuộc là ai? Tu Chân giới không hề có ai tên đó....Ta nghi hắn là Ma tộc ngụy trang."
"Nam Yên lâu là do Ma tộc làm?" Lý Nhị Bát hỏi.
"Chỉ sợ đúng là có Ma tộc nhúng tay, dù sao Lý thế tử cũng dặn riêng với ta là phải cẩn thận Ma tộc." Diệp Vong Chi nhíu mày thật sâu, nói, "Những việc này để sau rồi nói, Lý thế tử bị thương quá nặng, chữa thương trước đã. Việc này cũng kỳ quái, ai có thể làm một tu sĩ Hóa Thần bị thương thành như vậy, chẳng lẽ là Ma Quân đích thân đến?"
Lý Nhị Bát hơi hơi lắc đầu: "Diệp tiền bối không biết rồi, thế tử chúng ta có hoàn cảnh riêng, thân có vết thương cũ, độc thủ phía sau màn chính là nhằm vào ngài ấy, chỉ sợ bởi vậy mới có thể thiết hạ bẫy rập tổn thương thế tử đến vậy."
Diệp Vong Chi ngẩn người: "Vết thương cũ?"
Lý Nhị Bát thở dài một tiếng: "Tin tức ngài ấy bị thương không thể truyền ra, cho nên thế tử không cho ngài đưa ngài ấy về Yến Vương phủ. Bây giờ thương chồng thương......"
Lý Nhị Bát vô cùng lo lắng, cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nói: "Vết thương này rất khó trị liệu, không có linh đan diệu dược để dùng. Nghĩ tới nghĩ lui, sợ là chỉ có Linh Phách đan của Minh Tông mới có thể giảm bớt đau đớn."
Diệp Vong Chi đang muốn nói "Vậy thì mau mau đưa hắn đi Minh Tông xin dược đi còn chờ cái gì", bỗng nhiên nhớ tới ân oán từ hôn của Lý Trú Miên và Minh Tông.
Diệp Vong Chi: "......"
Nghĩ đến chuyện từ hôn, Diệp Vong Chi lại hơi bực bội: "Cứ nhớ đến vụ này ta lại bực, thế tử các ngươi tại sao lại muốn từ hôn chứ hả? Lâm tông chủ là thanh phong hạo nguyệt, thế tử các ngươi cũng là phong hoa vô song, ở bên nhau quá đẹp, là tuyệt phối, vậy mà lui hôn cái gì chứ? Lui hôn làm chi? Tức ch.ết ta! Được rồi, bây giờ cũng đừng có để ý tới cái gì mà ân oán tình thù, đang lúc cấp bách cứ đưa hắn đi Minh Tông đi!"
Diệp Vong Chi vừa nói vừa nghĩ ở trong lòng, đưa Lý Trú Miên đi Minh Tông chữa thương, còn có thể giúp hắn tiếp xúc nhiều hơn với Lâm tông chủ, thường xuyên qua lại, nói không chừng cặp đôi mình xem trọng lâu như vậy vẫn còn có thể gương vỡ lại lành...
Lý Nhị Bát cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, thở dài, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên truyền đến một thanh âm suy yếu khàn khàn: "...Không đi Minh Tông."
Lý Nhị Bát giật mình bổ nhào vào mép giường, kích động hô: "Thế tử, ngài tỉnh? Ngài nói cái gì?"
Trên giường, Lý Trú Miên suy yếu mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Không đi Minh Tông...Ta...về Lăng Thành...Lâm Châu."
Lý Nhị Bát ngẩn người, thử thăm dò nói: "Không đi Minh Tông, muốn đi Lăng Thành gặp Lâm công tử?"
"Ừ." Lý Trú Miên hơi hơi gật gật đầu.
Lý Nhị Bát trừng lớn đôi mắt nói: "Thế tử, ngài đã bị thương thành thế này rồi!"
Lý Trú Miên không nói gì, sau một lúc lâu, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt hắn, làm ướt gối đầu.
"Ta ở ảo cảnh..."
Lý Nhị Bát vội vàng hỏi: "Cái gì?"
Lý Trú Miên chớp chớp mắt, chớp mi mắt để cho giọt nước mắt vương lại kia chảy xuống. Hắn nhẹ nhàng thở hổn hển hai ngụm khí, rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại.
"Không có gì," Lý Trú Miên trầm mặc một chút, rũ mắt nói, "Ta ở ảo cảnh, đi Minh Tông tìm Lâm Châu, kết quả bị Lâm tông chủ gặp được."
"Hắn nói chúng ta không thể ở bên nhau, không cho Lâm Châu gặp ta,", trong giọng Lý Trú Miên mang chút tủi thân, "Không phải ta đã lui cái hôn kia rồi sao! Toàn bộ Minh Tông còn không cho ta và Lâm Châu ở bên nhau!"
"Lâm Châu cũng không cần ta, nói ta lừa y." Lý Trú Miên thiếu chút nữa lại khóc, "Còn chúc ta cùng với Lý Tam Thất bách niên giai lão, đầu bạc răng long!"
- ----------
Lời Editor:
Diệp Vong Chi là thuyền trưởng CP này....