Chương 5
Chàng không đặt chân vào Đào Nguyên cư nữa, lời hứa lúc trước lập ta làm hậu cũng theo gió mà bay đi. Theo biểu hiện của chàng, có lẽ chàng chỉ nhìn thấy cảnh ta đâm Thanh Yên mà không biết lý do. Như vậy cũng tốt, ta không mong ước gì nhiều chỉ mong chàng mau chóng hết giận ta, chúng ta cùng quay trở lại quãng thời gian vui vẻ ngày trước là được. Nhưng ông trời quả nhiên không hiểu lòng ta, ngay lúc này cuộc tuyển tú ba năm một lần cũng sắp mở ra. Hàng ngàn nữ nhân xinh đẹp từ khắp nơi hướng đến hoàng cung. Đào Nguyên cư lại im ắng vô cùng, ta nghe bọn tỳ nữ nói chuyện những cô nương ngoài kia mà tâm lạnh lẽo. Chàng đã thực sự quên ta rồi sao? Ta cười khổ, nhớ lúc trước chàng còn nói sẽ vì ta mà giải tán hậu cung, lời hứa ấy giờ đây xa xôi biết nhường nào.
Ta nghe nói chàng nạp khá nhiều phi tần, hậu cung nay cũng đã không còn chỗ, người nào cũng xinh đẹp như hoa nhưng chàng lại chỉ yêu thích một cô nương tên là Tố Cẩm, vì nàng mà dẫn suối nước nóng đến tận hoàng cung, độ sủng ái so với ta hơn trước gấp ngàn lần.
Tuyết Mai đi ra ngoài thám thính tình hình, khi về nàng nói với ta Tố Cẩm cô nương đó trông có nét giống ta đến bảy tám phẩn, có lẽ nào hoàng thượng vì ta nên mới sủng ái nàng ấy? Ta tin lời nàng, bám vào hy vọng cuối cùng nên vội vã đến Hải Diêu cung của Tố Cẩm, không ngờ lại tự rước lấy đau khổ vào thân. Ta còn nhớ rất rõ vẻ mặt lạnh lùng ấy của chàng khi nói những lời đó với ta. Chàng nói:
“Nàng ấy thiện lương, không bao giờ độc ác như ngươi!”
Chàng ôm Tố Cẩm đi vào bên trong bỏ mặc ta đứng như trời trồng bên ngoài. Mưa lớn ướt hết cả người khiến ta run rẩy, thì ra chàng chính là dứt khoát như vậy, chàng cho ta là độc ác nên mới bỏ rơi ta, chàng tìm cho mình nữ nhân khác rồi bỏ rơi ta, cảnh tượng đó không khác gì ngày cha đem ta vứt cho đám người ở trại huấn luyện mặc ta kêu khóc van xin. Ta ngửa mặt nhìn trời đem hết nước mắt nuốt hết vào trong. Thì ra số phận của ta ngay từ đầu đã là bi thảm.
Dạ yến cuối năm, trong cung tổ chức tiệc lớn. Ta bảo Tuyết Mai chọn cho mình một bộ y phục đẹp đẽ nhất. Ta vốn không thích nơi đông người, chàng cũng biết nên mọi năm đều miễn cho ta đến những nơi đó. Nhưng năm nay thì khác, ta muốn gặp chàng, rất muốn gặp chàng.
Lúc ta đến đại điện thì yến tiệc cũng sắp bắt đầu. Tuy là phi tần thất sủng nhưng tính ra ta vẫn là người đứng đầu hậu cung, ta ngồi bên dưới tay phải chàng, gần chỗ chàng nhất.
Thái hậu cùng Tố Cẩm ngồi trên chỗ cao nhất của đại điện, gần bên chàng. Các cung phi đều nhìn ta bằng ánh mắt thương hại nhưng ta không quan tâm, ta chỉ muốn chàng nhìn về chỗ ta dù chỉ một chút mà thôi.
Nhưng chàng lại tuyệt tình hơn ta tưởng, cả một bữa tiệc dài nhưng chàng chẳng hề nhìn ta. Chàng luôn nói nói cười cười với Tố Cẩm, nhìn dáng vẻ hạnh phúc đó của hai người, tim ta đau đến vụn vỡ. Thái hậu khiêu khích nhìn ta như muốn nói:
“Thấy chưa, ngươi cũng đã bị vứt đi rồi đó!”
Quan hệ giữa ta và thái hậu luôn không tốt, bây giờ bà ấy đã có thể cười nhạo ta rồi. Tố Cẩm đàn một khúc Thiên Lăng cầm nghe rất êm tai. Ta biết nàng sáng tác đoạn nhạc này chính là dành tặng cho chàng. Nhìn bọn họ ân ân ái ái, yêu thương nhau như vậy, ta còn có thể làm gì?
Ta vốn nghĩ sẽ yên lặng chờ bữa tiệc kết thúc rồi trở về Đào Nguyên cư, ai ngờ nửa chừng lại xảy ra chuyện. Gánh múa bên ngoài hoàng cung có thích khách trà trộn. Nhìn mũi kiếm lao nhanh về phía chàng, ta chẳng may may nghĩ ngợi mà xông tới. Bị kiếm của thích khách cắt một đoạn dài, máu tươi của ta chảy ra xối xả. Chúng cung phi đều hoảng sợ chạy tán loạn, cẩm y vệ xuất hiện kịp thời, đám thích khách nhanh chóng bị giết ch.ết.
Ta vốn nghĩ mình đã bị thương vì chàng, ít ra chàng cũng sẽ quan tâm đến ta thế nhưng chàng lại lớn tiếng gọi thái y chẩn trị cho Tố Cẩm bởi vì nàng đang mang thai.
Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của chàng, ta chỉ có thể cười khổ. Vệ Hành, cận vệ thân cận của chàng trước kia đã từng được lệnh bảo vệ ta nay lại là người lo lắng cho ta nhất. Hắn đưa ta về Đào Nguyên cư rồi gọi Hàn thái y đến băng bó vết thương cho ta. Tuyết Mai nhìn thấy máu đỏ ướt thẫm áo ta thì sợ hết hồn, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Ta trấn an nàng, trong cổ họng dâng lên một nỗi chua xót không lời.