Chương 6
Đến gần tối chàng cũng đến thăm ta, lúc đó ta đã thiếp đi rồi, lúc tỉnh dậy, chàng ngồi bên cạnh ta khuôn mặt trầm ngâm như có muôn vàn cảm xúc mà ta không thể hiểu được. Ta không nói, chàng cũng không nói, hai chúng ta chỉ là yên lặng nhìn nhau mà thôi.
Cuối cùng chàng lại là người mất kiên nhẫn trước, chàng nói với ta:
“Nhan Nhi, nàng nghĩ ngơi cho tốt, đừng ra ngoài, bên ngoài trời rất lạnh!”
Ta không kìm được, níu tay áo chàng, thấp giọng van xin:
“Xin chàng, ở lại bên thiếp một đêm có được hay không?”
Chàng cuối cùng vẫn quay người bước đi, ta còn nhớ rõ lời của chàng khi đó, chàng nói:
“Nhan Nhi, Tố Cẩm bị thương rồi, ta phải chăm sóc nàng ấy!”
Ta buông tay áo chàng ra, không bướng bỉnh nữa, cũng không khóc không nháo, chỉ là quay lưng lại với chàng. Ta biết giờ phút đó, tình cảm của hai chúng ta trong lòng chàng đã nhạt phai đi mất rồi.
Ta không cố chấp tìm chàng nữa, mỗi ngày đều dạy Khải Nhi luyện kiếm, đọc chữ, tâm trạng cũng khá hơn phần nào.
Dù ta không muốn nghe nhưng vẫn có tin tức ở bên ngoài lọt tới. Nghe nói Tố Cẩm nương nương có tin mừng, yến tiệc mở liền ba ngày, tất cả sứ thần đều mang lễ vật đến chúc mừng. Hoàng thượng tuyên bố sau khi nàng sinh sẽ lập nàng làm hậu, đại xá thiên hạ.
Nghe nói hoàng thượng vì nàng mà dốc tâm xây dựng biệt viện gần bờ biển để nàng an thai.
Nghe nói thái hậu nghe tin cũng đến chùa Ứng Giác cầu phúc lành cho đích tôn.
Ta cười lạnh, con của Tố Cẩm là đích tôn, vậy Khải Nhi con ta là cái gì. Ta còn nhớ rất rõ bộ dạng thù địch của thái hậu khi chàng mang ta trở về. Không chỉ có thái hậu mà tất cả quan viên và người trong hậu cung đều khinh bỉ thân phận của ta, không ai thật lòng thừa nhận ta vậy nên chàng mới ra lệnh không cho ai đến gần Đào Nguyên cư khi không được cho phép.
Ta nghĩ chuyện cũng đã lâu lắm rồi sao trí nhớ của ta lại tốt đến vậy, khiến cho ta đau đến chảy nước mắt.
Khải Nhi lay nhẹ tay ta:
“Mẫu phi, mẫu phi, sao người lại khóc?”
Ta vội quệt nước mắt tươi cười nhìn hài tử trong lòng:
“Mẫu phi không khóc, nói mẫu phi nghe, có ai dám khi dễ con hay không?”
Khải Nhi im lặng một lúc rồi mới lắc đầu.
Ta đau lòng xoa đầu nó. Khải Nhi chỉ mới ba tuổi mà thôi, nó vì một người mẹ thất sủng như ta mà phải chịu cực khổ, thật không đáng chút nào.
Ta cười khổ, như vậy thì phải làm sao đây, sinh ra có một người mẹ như ta chính là nỗi bất hạnh của nó.