Chương 12: sợi dây chuyền
̣i Dây Chuyền.....
Chiếc xe màu trắng thanh lịch từ từ tiến vào hầm để xe của khu trung cư An Nhiên.
Anh quay sang cô gái còn đang say giấc bên cạnh định gọi cô dậy nhưng sự yên bình trên gương mặt cô lúc này lại khiến anh không thể nào dời mắt,anh không muốn phá vỡ giấc ngủ này của cô. Anh nhẹ nhàng bế cô lên phòng.
Loay hoay mãi anh mới có thể mở được mật mã trên cửa,đẩy nhẹ cửa bước vào,anh thoáng giật mình khi cả căn phòng chìm trong bóng tối u lạnh đến rợn người,phía xa xa trong phòng khách còn le lói ánh sáng yếu ớt sắp lụi của ngọn đèn cầy. Anh cố gắng lần mò đường vào phòng ngủ của cô,thật khó khăn.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường,anh với tay tìm công tắc điện định bật lên nhưng chợt dừng lại,anh quên mất cô đang ngủ,cô rất nhạy cảm nếu anh bật điện bây giờ thì nhất định cô sẽ tỉnh giấc và anh thì không hề muốn điều đó chút nào.
Khẽ thở dài,anh đứng dậy men theo tường ra phòng khách,cố gắng tìm kiếm một ngọn đèn cầy trong khay đồ bên salon.
“Sao mãi không thấy vậy”
Anh nhớ là Linh nói với anh Thùy Dương hay để nó ở đây mà,sao anh tìm mãi không thấy vậy chứ.
“Chắc là hết rồi...”
Ngao ngán,anh trở về căn phòng,nơi có một cô gái đang chìm trong giấc ngủ ban nãy không mấy khó khăn bởi có lẽ đôi mắt đã thích nghi được với bóng tối.
Anh kéo rèm cửa sang một bên cho ánh sáng ngoài kia có thể chiếu vào rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Khẽ vén mái tóc đang rũ xuống che cả gương mặt của cô,anh say mê nhìn ngắm gương mặt ấy cho thỏa những nhớ thương mà anh luôn dấu kín trong lòng.
Ánh đèn bên ngoài hắt vào một phần gương mặt cô,hiện rõ lên nét tươi tắn ấm áp,còn một nửa kia vẫn chìm trong bóng tối lại toát lên nét băng lãnh nhưng mệt mỏi. Nó đối lập nhau như chính con người cô bây giờ vậy,khi ấm áp khi lạnh lùng,khi hạnh phúc khi khổ đau đến nghẹn lòng.
Như lạc vào một miền trời hạnh phúc,đôi tay anh luyến tiếc không nỡ rời khỏi gương mặt ấy. Anh say đắm nhìn cô
-Em có biết,nhìn em lúc này yên bình lắm không? Giá như em cứ mãi như thế này nhỉ...
Ánh mắt sâu thẳm trìu mến của anh nhìn cô không chớp,cô không quá đẹp nhưng lại cuốn lấy trái tim anh trong cuồng si. Khẽ cười,ánh mắt lại càng âu yếm nhìn cô.
-Ngủ ngon nhé cô gái....
Anh đặt lên trán cô một nụ hôn,rất lâu như để giữ lấy nó cho chỉ mình anh thôi vậy. Mùi hương mái tóc cô rất thơm,nó làm trái tim anh xao xuyến những sợi tơ yêu thương.
-Anh yêu em....
Khẽ thì thầm vào tai cô một lần nữa,anh tiếc nuối rời đi,cả căn phòng chỉ còn lại một mình cô đơn độc.
Cô khe khẽ cựa mình mệt nhọc,bên ngoài nghe rõ tiếng khép cửa,có ai vào phòng cô giờ này chứ. Cô nghi hoặc nhìn về phía phòng khách,yên tĩnh đến lạ thường.
Không đúng,rõ ràng mình vườ nghe có tiếng khép cửa,không thể nào nhầm được”
Bất giác,mùi bạc hà thoang thoảng trôi nhẹ trong không khí khiến trái tim cô bất chợt rung lên.
-Phong....
Bật dậy,cô chạy thật nhanh theo luồng gió còn mang chút thân quen ấy. Cánh cửa nhà bật tung ra và hiện hữu trước mắt cô chỉ là một hành lang hun hút ánh đèn vàng. Cô đưa mắt nhìn quanh,đôi chân trần cứ thế bước đi vô thức còn trái tim thì lo sợ như sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Cuối cùng,đôi mắt cô bỗng lóe lên hạnh phúc khi một bóng người mặc tây trang trắng bước vào thang máy lọt vào ánh mắt cô.
-Phong...Phong...
Cô muốn gọi thật to nhưng đôi môi cứ mấp máy không thành lời. Vụt chạy về phía đó nhưng giây phút cô chạm đến cũng là lúc cửa thang máy khép lại. Lồng ngực cô như muốn vỡ tung ra,cô lại chậm chân để tuột mất anh lần nữa. Nước mắt lại chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt.
Thẫn thờ trở về phòng,cô đau đớn bước đến bên cửa sổ và ngay lúc ấy,một chiếc xe màu trắng lao vút khỏi tầm mắt cô. Đôi chân cô khụy xuống và nước mắt cũng không ngừng tuôn ra thành dòng đắng ngắt. Tất cả hình ảnh trước mắt nhòe đi,chỉ còn lại hình ảnh chiếc xe ấy rời đi khi đôi tay cô bất lực không thể níu giữ.
Trái tim cô bỗng bật tung những vết thương tứa máu,cô đau đớn lắc đầu tự trách mình,tại sao cô lại để anh đi,tại sao lúc nãy cô không tiếp tục đuổi theo anh,tại sao....tại sao...hàng vạn câu hỏi tại sao cho một lí do mà chính bản thân cô cũng không thể giải đáp.
“Nhất định là anh,chính là anh...mùi hương ấy,cảm giác ấy” cô không thể nào nhầm lẫn được. Cô cũng không thể hiểu vì sao bản thân lại ghi nhớ từng cảm giác khi bên anh,từng nốt nhạc cảm xúc của trái tim mỗi khi gặp anh và cả mùi hương bạc hà trên cơ thể anh nữa chỉ biết rằng,cô đã rất hụt hẫng khi để vụt mất hình bóng anh trong chốc lát,cảm giác ấy như thể cô vừa đánh mất đi chìa khóa trái tim mình,rất khó chịu,rất đớn đau.
Nước mắt cô ướt đẫm cả tà váy và đôi mắt cũng sưng mọng,đỏ hoe lên vì khóc. Sự hụt hẫng chiếm trọn trái tim cô,nó trống rỗng tới mức cô không muốn suy nghĩ thêm điều gì nữa. Lặng im một hồi lâu cho bản thân có thời gian điều hòa lại cảm xúc,cô mệt nhọc trở lại giường.
Đôi mắt cô mệt mỏi khép lại nhưng nhanh chóng mở ra khi vừa thu vào mắt cô là một hình ảnh của một vật thể chợt lóe sáng khi bị ánh đèn đường ngoài kia chiếu vào. Cô tò mò ngồi dậy,cầm vật thể lạ ở trên chiếc ga giường màu tím của cô lên nheo mắt khó hiểu.
Trên tay cô lúc này là một sợi dây chuyền có hình một cây thập giá,nó khá dài và được làm bằng bạc,trắng tinh và sáng loáng,có vẻ như nó được chăm chuốt rất kĩ nên bề mặt không hề có dấu hiệu đổi màu hay sỉn đi.
“Sợi dây này ở đâu ra chứ”
Đây là nhà cô,và cũng chỉ có một mình cô ở nhưng nó không phải của cô. Vậy thì nó là của ai được chứ. Đúng rồi,khi nãy Phong có đưa cô về,có lẽ là của anh làm rơi. Khẽ thở dài,cô kéo ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ,đặt sợi dây vào đấy định bụng khi nào gặp sẽ trả lại cho anh sau.
Ngả lưng xuống chiếc giường quen thuộc nhưng cô không thể nào chợp mắt được dù cho đôi mi đã mỏi mệt và chỉ muốn khép lại một giấc thật sâu. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên một hình ảnh duy nhất là Phong. Cô mơ hồ trong mớ cảm xúc hỗn độn của trái tim. Nhưng lúc này đây,cô muốn bình tâm suy nghĩ lại tất cả.
Ban nãy,là Phong đưa cô về nhưng cô nhớ là Phong không hề biết nhà cô,không lẽ không phải anh mà là một người khác. Không đúng,chắc chắn là anh vì sau khi rời khỏi Sweet cô chỉ gặp duy nhất một mình Phong và cả mùi hương ấy nữa,cô không thể nào nhầm lẫn được.
“Chắc chắn là anh ấy...nhưng tại sao...”
Trí nhớ cô bỗng dưng tua lại hình ảnh cô bắt gặp Phong và Linh đứng ở cổng khoa hôm nọ.
“Đúng rồi,có lẽ là Linh nói cho anh ta biết..vì họ là anh em mà”
Như tháo gỡ được đống tò mò to lớn trong đầu,cô thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì có thể an tâm ngủ một giấc rồi. Khép đôi mi lại mong chờ giấc ngủ ghé thăm nhưng một lần nữa cô giật mình thất vọng. Bên tai cô bỗng vọng lại câu nói đớn đau từ chàng trai cô dành trọn cả trái tim.
“ S au đây,Hiếu xin gửi tới tất cả các bạn một ca khúc rất đặc biệt,đây là ca khúc mà người con gái quan trọng nhất,đặc biệt nhất trong trái tim Hiếu yêu thích. Chính vì thế,hôm nay hiếu xin phép được dành riêng ca khúc này cho người con gái ấy.”
Trái tim cô lại nhói lên,đau đớn và tổn thương nhớ lại hình ảnh người con trai cô chưa từng một lần nhìn thấy gương mặt thức sự ấy. Giọng nói ấm áp của anh cứ như từng vết dao cứa vào trái tim cô những vết thương tê dại. Hình ảnh anh cứ như một thước phim quay chậm tua lại trong đầu cô. Đôi môi ấy,nụ cười ấy,thần thái ấy như muốn chiếm trọn trái tim cô,vây chặt nó trong ái tình không lối thoát.
Bất giác cô bật dậy,lục tung ngăn kéo lấy chiếc hộp ban nãy cô cất sợi dây chuyền và run rẩy mở nó ra.
-Là nó...chính là nó.
Sợi dây mà cô đang cầm trên tay rất giống với sợi dây hôm nay anh đã đeo khi hát trên sân khấu của Sweet. Thực sự,nó rất giống.
“Không thể nào,có lẽ là trùng hợp thôi”
Trong lòng cô bỗng dấy lên những nghi hoặc khó hiểu.
Anh vừa đặt lưng xuống giường thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
-Alo...Ly à...muộn rồi em gọi cho anh có việc gì không.
Đầu dây bên kia,giọng một cô gái nũng nịu cất lên.
-Chẳng lẽ em không được phép gọi cho anh sao?
-Không phải thế,nhưng bây giờ muộn rồi,có chuyện gì hả.
Anh hơi khó chịu vì mãi mà không cắt được cái đuôi dai như đỉa đói này. Anh đã ra tận đây mà cô ta vẫn làm phiền được nữa.
-Đúng là chỉ có anh hiểu em nhất thôi mà. Em gọi chỉ để báo cho anh rằng sáng mai em ra Hà Nội và em muốn anh phải ra sân bay đón em.
Là cô ta đang ra lệnh cho anh sao,cô ta đâu phải là mẹ anh mà dám nói cái giọng hách dịch đó với anh.
-Mai anh bận rồi,em có chân thì tự đi đi.
Không kịp để cô ta nói thêm một lời nào,anh cúp máy cái rụp rồi nhìn vào cái màn hình đen thui tự chửi rủa.
-Tôi đẹp trai chứ đâu có ngu,nghĩ gì mà kêu tôi đi đón cô,quen biết cô đúng là một cái tội mà.
Anh than thở cho chính cái số phận tang thương của mình.
Thả mình xuống ghế salon,anh với chai nước suối tu một hơi cho trôi hết đi mọi bực tức và phiền não.
-Haiz...thiệt là tức chết mà,đến bao giờ tôi mới thoát được cô đây hả Trúc Ly.
Theo thói quen,anh đưa tay lên cổ thì chợt tá hỏa khi không thấy sợi dây chuyền của mình đâu.
Lục tung cả cái salon rồi khu vực quanh anh mà vẫn không thấy,đầu anh như muốn nổ tung lên.
“Nó rơi đi đâu được chứ”
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên,hai chữ “âm binh” hiện trên màn hình khiến anh phát hoảng.
“ h sáng mai đón em...hihi chu choa...”
Tin nhắn của Trúc Ly,kèm theo đó còn là hình cô ta mặt trét đầy son đang chu cái mỏ đỏ chót lên làm bộ một nụ hôn gửi cho anh làm anh giật mình vứt ngay cái điện thoại xuống salon,da cóc da gà thi nhau nổi hết cả lên còn trái tim trong lồng ngực thì hét lên sợ hãi. Anh thở dốc,trời đất,cô ta thật là muốn hù chết anh mà.
Và ngay trong đêm đó,người ta thấy một chàng trai sợ hãi thu dọn đồ đạc rời đi gấp gáp trong sợ hãi.