- Chương 1: Chương giới thiệu nhân vật
- Chương 2: Em gái,ngoan nào đừng khóc... mọi chuyện sẽ ổn thôi
- Chương 3: Mưa của ngày xưa........người tri âm
- Chương 4: say nắng
- Chương 5: hẹn gặp lại em....ở hà nội
- Chương 6: thay đổi
- Chương 7: trở lại sau tai nạn
- Chương 8: mũ len hồng
- Chương 9: cô ấy...cười trở lại rồi
- Chương 10: gặp mặt lần 3
- Chương 11: nỗi đau gọi tên
- Chương 12: sợi dây chuyền
- Chương 13: tránh nạn
- Chương 14: bị bệnh
- Chương 15: bị bệnh.. (2)
- Chương 16: Lý Nhật Đông
- Chương 17: Phải chăng là định mênh
- Chương 18: Trong cơn mê
Chào mọi người. Mình là Giang, bút danh là Vân Du. Đây là lần đầu tiên mình đăng truyện lên Group dù không biết là tốt hay dở nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ và góp ý để mình có thêm kinh nghiệm ạ. Hihiiiii
*smile......mình là Fan anh Hồ Hủ Tiếu nên câu chuyện này mình mạn phép xin mọi người lấy hình tượng anh làm nhân vật nam chính ạ.. Hihi :)*
Cuộc đời không như ai mong muốn, tạo hóa luôn mang nhiều nghịch cảnh và số phận thì lại luôn biến những nghịch cảnh đó thành cơ duyên, nhưng cơ duyên lại chưa chắc tạo nên được những kêt quả hạnh phúc ngay tức thời mà đôi khi nó còn bắt con người ta phải trải qua biết bao khổ đau và thử thách mới tìm lại được nhau trong biển người vô tận.
Cô và anh cũng chính vì thế mà yêu nhau, mà mất nhau rồi tự dằn vặt nhau. Nếu không phải tạo hóa tạo ra nghịch cảnh đắng cay của cuộc đời cô thì số phận đâu thể đưa cô và anh gặp nhau khi hai người vốn dĩ ở hai đầu tổ quốc. Cơ duyên hé lộ, có lẽ là tiền định nhưng khoảng cách của hai người vẫn đang ở quá xa nhau, không phải khoảng cách về địa lí, cũng không phải khoảng cách về thời gian hay tuổi tác mà là khoảng cách ở trong trái tim mối người. Rõ ràng là có nhau nhưng lại như là không có, mỗi người chọn cho mình một lối đi riêng để tìm đến trái tim người kia nhưng họ càng đi lại càng xa nhau để rồi khi nhận ra nhau trong trái tim, duyên phận lại bắt họ phải xa nhau. Thời gian không chờ đợi ai, họ mải miết tim nhau và sau 5 năm họ tình cờ gặp lại nhau khi cả 2 đã có một sự nghiệp vững vàng và một cuộc sống hoàn hảo nhưng trong chính bản thân họ đều nhận thấy khoảng trống trong trái tim mà chỉ có người kia mới có thể lấp đầy. Anh vẫn là chàng ca sĩ luôn được mọi người yêu mến nhưng không còn ngập ngừng và nhút nhát e ngại như trước nữa, anh mạnh bạo hơn, có nhiều khán giả hơn và nụ cười của anh vẫn ấm áp say đắm lòng người nhưng ẩn sâu trong đó là cả một nỗi đau khiến anh vẫn thao thức mỗi đêm. Còn cô, sau những năm du học singapo, cô trở về với tư cách là một nhà thiết kế đồ họa trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết, cô đã tháo bỏ được lớp vỏ bọc lạnh lùng vô cảm, cô hòa đồng hơn với mọi người và cuộc sống nhưng từ tận sâu trong tiềm thức bóng dáng ấy vẫn dằn vặt cô từng đêm trong nhớ thương da diết. Gặp lại nhau sau 5 năm không một tin tức , sau những đớn đau trong đáy tim những tưởng sẽ yên vui trong hạnh phúc khi đã trải qua bao xa cách và nhớ nhung thì tạo hóa lại một lần nữa gieo vào cuộc đời họ bao cay đắng và tủi hờn cũng như nước mắt trong dằn vặt tổn thương. Họ đã cùng nhau bước đi trên con đường trông gai ấy dù nhiều lúc tưởng như đã có lúc sẽ mất nhau mãi mãi.
Sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa, sẽ có hoàng hôn cho những ngày lạnh và cuối con đường họ đi cũng vậy, dù chông gai hay bão tố thì cuối con đường kia vẫn là hào quang của những niềm vui và hạnh phúc."