Chương 2: Thần chiến chi bí

Kim Đức điểm đầu, hắn mặc dù cảm thấy có chút không đúng nhưng tại thời điểm này đây là phương pháp duy nhất có thể ổn định thế cục.
Ngay lập tức, năm vị thần vương thúc dục bản nguyên kêu goi Sáng Thế Thần hoàng.


Từ trong hư không, một đầu rồng cực lơn nhô ra, mênh mông ý niệm hợp thành tiếng nói vang lên trong lòng của năm vị thần vương: "Xảy ra chuyện gì?"


Kim Đức vội vàng cúi người hành lễ báo cáo tất cả sự việc. Đầu rồng to lớn kia nghe xong thì nhếch miệng cười mỉa: "Diệt Thế, cút ra đây, đừng để ta xuất thủ."


Sáng Thế Thần Hoàng vừa nghe đã biết ngay đây là thủ bút của ai, thủ đoạn của lão bằng hữu từ thời vũ trụ sơ khai, hắn đã quá quen thuộc.
Ngay lập tức, sau lưng Kim Đức, huyết vụ phun trào mà ra, tụ thành một huyết ảnh, chính là kẻ ăn mòn Kim Đức thần tọa và phá hoại thần giới trung khu.


Huyết ảnh cười sang sảng, đầy thân thiết chào hỏi: "Hahaha, Sáng Thế, đạo hữu tốt của ta, muốn gặp ngươi thật khó nha."
Đôi mắt rồng của Sáng Thế thần nhìn chằm chằm vào huyết ảnh: "Ngươi muốn làm gì?"


Huyết ảnh nghe vậy cười càng sung sướng: "Làm gì à? Ta cũng chỉ muốn lấy đi tất cả mà ngươi có thôi."
Sáng Thế thần gầm nhẹ: "Vậy phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không đã."


available on google playdownload on app store


Sáng Thế thần khẽ hấp, 5 vị thần vương hóa thành năm đạo sắc khí chui vào long khẩu, Sáng Thế thần vừa định vận dụng thần lực công kích, đột nhiên tự thân thần lực hỗn loạn gặp cắn trả, hắn chợt hiểu ra.
"Thì ra Kim Đức thần lực năm đó ta đạt được bị ngươi giở trò quỷ."


Huyết ảnh thấy vậy cười càng khoái chí:


" Đương nhiên, Sáng Thế ngươi năm giữ bốn loại chí cao thần lực, lại vốn đã cân bằng, khiến cho thần lực của ngươi bền vững không gì sánh được, nhưng chỉ cần đánh vỡ thế cân bằng đó, ngươi chẳng là cái gì cả. Kim Đức thần lực là năm đó ta âm mưu cố gắng đưa cho ngươi luyện hóa, dựa vào đó thần lực của ta có thể xâm nhập và ô nhiễm ngươi, mượn chính thần lực của ngươi kiềm chế chính ngươi. Giờ không có những chí cao thần lực đó, ngươi chẳng là gì cả!"


Sáng Thế thần phẫn nộ gào thét: "Không cần chí cao thần lực, ta cũng có thể đánh ngươi tàn phế."
Hắn không ngờ được Diệt Thế mưu tính được đến mức này. Đây là khiến cho thực lực của hắn biến mất một nửa, hơn nữa còn là nửa quan trọng nhất.


Thần chiến xảy ra, cuộc chiến của hai vị thần hoàng khiến cho thần giới vỡ tan thành nhiều mảnh, thế lực của Diệt Thế, Thâm Uyên, cũng đánh nhau thảm liệt với các vị thần của thần giới.


Qua không biết bao lâu, tất cả trở nên tĩnh lặng, trong vô tận hư không, một đầu hắc kỳ lân cùng một đầu kim ngân long tàn tạ quấn lấy nhau.
"Sáng thế, cuối cùng ta vẫn là kẻ chiến thắng, từ giờ trở đi, ngươi chí cao thần lực sẽ trở thành của ta, hahaha." Kỳ Lân mở to huyết bồn đại khẩu cuồng khiếu.


"Diệt thế, nếu đã đến nước này, vậy thì ngọc thạch câu phần đi, đã ngươi lấy đi ta chí cao thần lực, vậy thì ta lấy đi của ngươi chí cao huyết mạch." Kim ngân Long thủ nộ khiếu.
Một hắc một kim ngân lại đâm vào nhau.


"Sáng thế, ngươi điên rồi, chúng ta chỉ là giành quyền tiến thêm một bước nữa đâu cần thiết đồng quy vu tận. Ta không bồi ngươi, ngươi chỉ là lấy đi ta huyết mạch rồi ta sẽ tự diễn sinh trở lại." Đầu hắc kỳ lân minh hống một tiếng rồi bỏ chạy.


Kim ngân long thấy hắc kỳ lân bỏ chạy cũng không đuổi theo, Sáng Thế hắn hiện tại kỳ thực là dầu hết đèn tắt, chỉ còn lại một chút ít thần lực, thần huyết cùng thần hồn, đương nhiên là Diệt Thế cũng không hơn hắn bao nhiêu.


Sáng Thế dùng hết thần huyết cùng thần lực sáng tạo ra một vị diện rồi chui vào trong đó ngủ say dưỡng thương.


Một bên khác, Diệt Thế thần hắc kỳ lân cũng kéo lê thân thể chạy được một khoảng rồi dừng lại, hắn đương nhiên biết Sáng Thế đã là dầu hết đèn tắt, nhưng hắn tính toán cũng không cần ch.ết cùng Sáng Thế, cái hắn cần hắn đã có được, mục đích đã có vậy là tốt rồi.


Diệt Thế dùng hết thần lực còn lại phân hóa thành năm tôn hoàng đạo pháp thân giống như Sáng Thế đã từng làm. Chỉ khác ở đây là không có Kim Đức, chỉ có Tu La.


Diệt Thể để năm cái pháp thân hoán mận đổi đào quay về cai quản thần giới, thay đổi trận chiến này thành thần chiến giữa cũ và mới, đánh đuổi Long thần, viết lại lịch sử.


Còn lại thần huyết, Diệt thế biết thần huyết không dễ dàng khôi phục lại, bèn giao cho thân tín nhất của mình tại Thâm Uyên, Thâm Hồng Chi Mẫu để cất giữ và uẩn dưỡng. Với lượng vị diện hủy diệt trong trận thần chiến này, năng lượng uẩn nhưỡng là có thừa.


Sau khi làm xong, hắn nở nụ cười tà dị, đây hết thảy đều là hắn đã kế hoạch từ trước.


Bước cuối cùng chính là hắn lấy thần hồn lợi dụng thời không phong bạo hấp dẫn một phần thần hồn từ vũ trụ ngoại lai tới, lấy nó làm chủ hồn hắn dựa vào ngoại lai hồn đó dần dần khôi phục thần hồn, sau đó tới thần giới lấy được chí cao thần lực mà hắn để pháp thân Tu La chuẩn bị từ trước, sau đó tiến về Thâm Uyên thu lại chí cao thần huyết đã khôi phục xong, vậy là hắn có thể sở hữu hai phần chí cao lực lượng, có thể đặt chân vào bước tiếp theo là thần đế rồi.


Hắn càng nghĩ càng không kìm được sung sướng mà cười lớn.


Diệt thế lập tức thôi động bí pháp, từ thời không loạn lưu dẫn xuất ra một hồn phách, lấy bí pháp kết nối hồn phách này với tu la thần vị, sau đó cười lớn chui vào trong tu la thần vị, chỉ cần hồn phách này về sau kế thừa tu la thần vị, hắn liền có thể trở về tại thế, mà tất cả những thứ này đều có hắn pháp thân lo liệu.


Trong tinh không, chỉ còn lại Tu la thần trầm mặc đứng tại đó, một lát sau, hắn quay người rời đi. Từ đây, Thần giới trở lại quỹ đạo ban đầu. Chỉ khác là hiện tại thần giới trung khu chỉ yếu nhược còn một nửa, và thần giới nghênh đón một vị thẩm phán ác liệt chứ không còn nhân từ như trước nữa mà thôi.


Một phía khác, Sáng thế thần cũng bị đại động tác của Diệt thế thần gây chú ý, hắn cũng là một lão cáo già, liếc mắt cũng đoán được tám chín phần mười kế hoạch của diệt thế, nhưng hiện tại hắn có tâm mà không có sức.


Ánh mắt hắn lấp lóe, hắn nghĩ ra một kế, chỉ cần hắn ngăn cản hồn phách kia gia nhập thần giới là được.


Sáng thế thần kết nối vị diện vừa mở nơi hắn đang trú ẩn với thần giới. Đồng thời hạn chế nhân loại trong vị diện này chỉ có thể tăng cường bản thân bằng cách hấp thu bản nguyên từ ngoại lai đề thăng tự thân, chính là hồn hoàn. Điều này khiến cho việc thành thần khó khăn gấp vạn lần.


Sau đó, Sáng Thế thần sử dụng hết tất cả những gì ít ỏi mà hắn hồi phục được tấn công tu la thần đang trên đường về thần giới kia.


Đương nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chỉ là một tu la thần cỏn con vừa mới thành thần, Sáng Thế thần dễ dàng đoạt được cái hồn phách thiếu khuyết kia, thả vào cái vị diện mới này.


Để chắc chắn hơn, nếu hồn phách là một yêu nghiệt có thể thành thần trong vị diện này, Sáng thế thần muốn làm một bảo hiểm thứ hai, chính là hắn.


Đúng, hắn muốn bắt chước Diệt Thế, lấy một hồn phách ngoại lai rồi dung nhập vào chí cao thần hồn của mình, từ đó hắn có thể làm một khởi đầu mới ngăn chặn cái hồn phách kia.


Tu La thần bị tập kích dù chật vật, nhưng hắn vẫn tỉnh táo đến đáng sợ. Hắn tin dù nơi nào, thứ mà chủ thân tin tưởng sẽ không bao giờ bị trở ngại việc thành thần, dù là Sáng Thế cũng không thể ngăn cản. Sáng Thế cũng đã là dầu hết đèn tắt mà thôi.






Truyện liên quan