Chương 3: S quốc thiên tài nghiên cứu sinh
Địa Cầu, quốc gia S, viện nghiên cứu nông nghiệp, phòng nghiên cứu dự án Quốc Liên.
Đây là viện nghiên cứu sở hữu công nghệ tối tân nhất S quốc, và cũng là viện nghiên cứu duy nhất đạt đến tiêu chuẩn quốc tế tại S quốc.
Nhưng tại nơi có điều kiện nghiên cứu nghèo nàn như thế này, một nghiên cứu sinh trẻ đạt được vô số giải thưởng quốc tế và được đề cử cạnh tranh giải thưởng cao quý nhất, giải Nobel về sinh học.
"Anh Quân, mẫu sen mới đã được đưa tới phòng 4, anh qua nghiệm thu luôn nhé." Từ ngoài cửa phòng thí nghiệm, một thanh niên trẻ tuổi nhìn thân ảnh lúi cúi tại khu thí nghiệm, nói vọng vào.
Nghe thấy có người gọi, người thanh niên mặc áo blouse trắng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu mình đã biết. Hắn chính là Phạm Quân, nghiên cứu sinh nghiên cứu ra bốn giống sen có bốn công hiệu vượt trội nhận được vô số giải thưởng trong nước và quốc tế.
Đó chính là bạch liên có công hiệu an thần tĩnh tâm, chỉ cần ngửi một hơi, nếm một cánh hay dùng bất kỳ loại phương pháp gì, hiệu quả đều đạt gấp mười, gấp trăm lần một liều an thần, mà lại hoàn toàn không có tác dụng phụ.
Hắc liên có công hiệu giải độc trong cơ thể, giải bách độc hay đúng hơn là tiêu diệt tất cả các tác nhân xấu gây nguy hại cho cơ thể.
Thanh liên có thể giúp cho người sử dụng hồi phục sinh lực, thành người dường như có khí lực dùng mãi không hết. Kim liên giúp cơ thể rắn chắc, vạn vạt không thương.
Hiện tại, hắn đang nghiên cứu giống sen thứ năm nhưng đang mắc kẹt. Hắn cần rất nhiều mẫu vật sen để mở rộng nghiên cứu của mình.
Một người đúng dạng con nhà người ta, đẹp trai, tài giỏi, không ăn chơi, không cờ bạc rượu chè, suốt ngày chỉ biết lao đầu vào công việc.
Thanh niên trẻ tuổi ngoài cửa thấy vậy thì cười cười. Hắn quá hiểu tính cách của tên cuồng nghiên cứu kia, dường như trong mắt vị nghiên cứu viên tràn đầy hào quang của thành công này không có gì ngoài nghiên cứu, cũng không biết cách đối nhân xử thế.
Nói thực, nếu không phải tài hoa của hắn quá lớn, không biết người trước mắt này có lăn lộn nổi ngoài đời không. Thanh niên trẻ tuổi kia lắc đầu cười quay đi.
Phạm Quân cũng không để ý tới người bên ngoài, hắn mắc kẹt tại hạng mục này đã mấy tháng trời, mẫu sen mới kia là hắn tìm mọi cách lấy được từ dưới biển sâu lên, hi vọng rằng có thể giúp hắn vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Phạm Quân cũng chỉ nghe nói qua loại sen này tựa như nham thạch ở dưới biển, chỉ khi nào nở hoa mới trở nên mềm mại và trôi lên mặt biển. Hắn cũng chỉ ôm hi vọng may mắn, rằng đặc tính của loại sen này có thể giúp hắn phần nào.
Vì một mẫu vật này, hắn đã dùng tất cả số tiền thưởng mà những nghiên cứu trước của hắn và cả tiền tích súc của hắn để đổi lấy một cơ hội thành công.
Phạm Quân đặt tất cả ống nghiệm cẩn thận vào trong tủ cất, những ống nghiệm này như là những đứa con của hắn vậy, dị thường cẩn thận và nâng niu. Sau đó, Phạm Quân vội vội vàng vàng chạy đi lấy mẫu sen mới kia.
Chẳng mấy chốc, loại sen mới kia đã được đưa vào tủ tách mẫu. Phạm Quân nhăn mày, sen này chưa nở, hiện tại là giai đoạn nó cứng như đá và chẳng có hoạt tính, muốn lấy mẫu là một việc cực kỳ khó khăn.
Theo bên ngư dân vớt lên nhắn nhủ, thời điểm sen nở là tối hôm nay. Vậy là hôm nay hắn phải ngủ lại phòng thí nghiệm, việc này với một tên cuồng nghiên cứu như hắn là quá đỗi bình thường.
Ngán ngẩm nhìn sen đá ngâm trong nước biển trong tủ tách mẫu, Phạm Quân rút điện thoại ra liên lạc với người nhà.
"Vâng, mẹ ơi nay con không về nhà, hôm nay nghiên cứu của con có đột phá, con phải ở lại phòng thí nghiệm." Phạm Quân như có lệ báo cho mẹ hắn.
Tại đầu dây bên kia như có tiếng thở dài nhẹ: "Không sao, mẹ biết rồi." Một giọng nói lanh lảnh vang lên. "Yên tâm, mẹ sẽ báo cho bố với bà không phải suy nghĩ."
Phạm Quân nghe vậy liền cúp máy, hắn không có quá nhiều dao động về tình cảm. Hắn cảm thấy điều này là đương nhiên, nam nhi chí tại sự nghiệp, tất cả các việc khác đều có thể gác lại một bên.
Vừa định đút máy vào túi, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Phạm Quân liếc qua màn hình, đây là một trong số không nhiều người có quan hệ gần gũi với hắn ngoài người nhà, người yêu của hắn, Trần Ly.
"Quân, anh đang ở đâu? Hôm nay là ngày anh hẹn em đi ăn, sao giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả?" Trần Ly với giọng nói nhu mì mềm mại mang theo một ít trách cứ.
Phạm Quân nghe vậy ngạc nhiên, vội liếc qua lịch để bàn. Đúng hôm nay là ngày hẹn hò mà hắn quên biến mất. Phạm Quân áy náy trả lời:
"Xin lỗi, Ly, anh quên mất, nhưng anh hôm nay thật sự không đến được, dự án của anh khó khăn lắm mới có một chút đột phá, anh không thể rời đi bây giờ."
"Được, được, anh Quân, tôi nói cho anh biết, từ khi chúng ta tiến vào mối quan hệ này, hẹn hò 10 lần anh cho tôi leo cây 7, 8 lần. Nếu anh thực sự không yêu tôi vậy tại sao phải tiến tới với tôi, dằn vặt tôi." Giọng của Trần Ly tràn đầy tức giận cùng nghiêm khắc, đã không còn sự mềm mại cùng nhu mì. "Tôi không thể chịu nổi nữa, mối quan hệ này tôi nghĩ nên chấm dứt tại đây được rồi."
Phạm Quân giật mình liếc qua điện thoại hiển thị cuộc gọi đã ngắt kết nối. Hắn thực sự rất áy náy, Trần Ly là một cô gái tốt. Thở dài một hơi, hắn cười mỉa, một cô gái tốt như vậy đúng ra không nên vướng phải một tên như mình. Hắn thực sự thiếu cô ấy rất nhiều, dừng lại tại đây, cũng tốt.
Phạm Quân đưa mắt nhìn về phía tủ tách mẫu, giờ hắn không có tâm trạng nghĩ đến bất kỳ điều gì khác. Nếu dự án này thành công, hắn sẽ đưa quốc hồn quốc túy của quốc gia nâng lên một tầm cao mới, chỉ là một đóa sen, lại có vô số công dụng vô cùng kỳ diệu. Trong mắt Phạm Quân lóe lên từng tia dã vọng.
Đến tròn nửa đêm, đôi mắt vằn tia máu của Phạm Quân nhìn chằm chằm vào thạch liên.
Và rồi, từng cánh hoa rút dần đi lớp biểu bì cứng như đá, lộ ra từng cánh hoa mềm mại bên trong, một màu tím cao quý mà yêu dị nở rộ trong bồn nước biển.
Từng cánh hoa dần dần mở ra, Phạm Quân có thể nhìn thấy rõ ràng từng tia sáng màu tím trải dọc cánh hoa, khi sáng khi tối. Hoa nở làm cho phòng nghiên cứu đột nhiên trở nên rất huyễn lệ.
Phạm Quân vui sướng, vội vàng thao tác lấy mẫu. Hắn cẩn thận từng ly từng tí tách ra một mảnh cánh sen, rồi đến đài sen, củ sen rồi lần lượt ngâm vào trong ống nghiệm phân giải.
Nhưng đúng lúc này, hắn cảm thấy từng tia chấn động. Các tủ kính, ống nghiệm, bàn ghế,... bắt đầu rung lắc.
Phạm Quân giật mình, sao tại đây lại có động đất, không đúng, S quốc từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện động đất có độ rung chấn mạnh như vậy.
Hắn cũng không thể trụ vững, hai tay vội vàng chống vào bàn, và vô tình 3 ống nghiệm phân giải của hắn đã rơi vỡ và dịch trong ống nghiệm bắn vào đóa sen mẫu vật mà hắn sử dụng làm chủ thể nghiên cứu thứ năm. Ngay lập tức đóa sen này hút dịch thể màu tím vào, ngay lập tức cả đóa sen dần dần toát lên màu lửa đỏ.
Trong lúc vô tình, điều mà Phạm Quân đã mong muốn hoàn thành bấy lâu nay đã thành hiện thực, đóa sen thứ năm của hắn, nghiên cứu thành công. Rất tiếc, hắn có lẽ không còn cơ hội công bố nghiên cứu của mình về thành công này, và thậm chí hắn chắc còn không hiểu tại sao mình có thể làm được.