Chương 6: Lam Ngân Cốc
"Hiên gia gia, ta muốn ra ngoài chơi." Đúng vậy, mặc dù chỉ là trốn chạy, nhưng với năng lực của cha mẹ hắn, gia đình hắn cũng là phú hộ của thôn này, trong nhà cũng có hơn chục hạ nhân.
Hiên gia gia mà hắn gọi chính là quản gia mà cha mẹ hắn thuê để quản lý hạ nhân trong nhà, tên đầy đủ gọi Ngọc Hiên.
Nghe tiếng của Tuyết Mặc Quân, một lão giả chầm chậm từ ngoài vườn đi vào đại sảnh. "Thiếu gia, ngài lại buồn chán rồi, những thư tịch này không phục vụ nổi ngài sao?"
Dáng người gầy gò nhưng thân hình thẳng tắp, vô cùng chậm rãi cười nói.
Mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, Ngọc Hiên lão giả vẫn vô cùng nhanh nhẹn cùng khỏe khoắn, bởi vì hắn là một tên Hồn Đế. Đúng vậy, một tên hồn đế đẳng cấp hồn lực là 68, cũng hạ mình làm một tên quản gia, đủ để thấy mối quan hệ thâm hậu và tình nghĩa giữa cha mẹ Tuyết Mặc Quân với lão giả này.
Tuyết Mặc Quân suy đoán, họ Ngọc mà lại còn là Hồn Đế, vậy thì khả năng cực cao là xuất thân từ cái tông môn kia, mặc dù Tuyết Mặc Quân còn chưa từng thấy Ngọc Hiên hiển lộ võ hồn.
"Đúng vậy, sách ở nơi này con đã đọc xong hết rồi, chẳng còn gì thú vị nữa. Con muốn ra ngoài chơi, tới Lam Ngân Cốc chơi." Tuyết Mặc Quân trang thuần ngoan ngoãn nói.
Mặc Hiên cười tràn đầy sủng nịch: "Được, được, lại là Lam Ngân Cốc, sao ngươi không ra chơi với những đứa trẻ trong thôn. Tại sao lại tới nơi thâm sơn cùng cốc đó có gì cơ chứ?"
Tuyết Mặc Quân bĩu môi: "Hiên gia gia, con chỉ là muốn thư giãn đầu óc sau những giờ đọc sách căng thẳng. Lam Ngân cốc hoàn cảnh tĩnh lặng, không khí trong lành, trong cốc lại có vố số lam ngân thảo mềm mại cực kỳ dễ chịu, là nơi tuyệt vời để nghỉ dưỡng đó."
Tuyết Mặc Quân mới không muốn cùng lũ trẻ con trong thôn chơi đùa, hắn trang thuần bán manh với người nhà đã quá đủ mệt rồi, có dở hơi mới chuốc vạ vào thân.
Hơn nữa, Tuyết Mặc Quân phát hiện ra, Lam Ngân cốc trong khu rừng ven thôn chính là nơi mà Lam Ngân nhất tộc cùng Lam Ngân Hoàng cư ngụ trong nguyên tác Đấu La Đại Lục.
Nếu bây giờ hắn đem Lam Ngân Hoàng vừa mới hóa hình ngoặt chạy, vậy không biết vị Đường Thần Vương hô mưa gọi gió kia còn có thể sinh ra nữa không. Trên mặt Tuyết Mặc Quân, nụ cười vô nhân tính dần dần nở rộ.
Tuyết Mặc Quân hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì với vị Đường thần vương kia, chỉ là có một chút ác thú mà thôi.
"Nghe thiếu gia nói vậy, vậy ta cũng đến nơi đó nghỉ ngơi xem. Cái thân già này lao lực vì cái nhà này cũng xứng có thời gian nghỉ ngơi chứ." Ngọc Hiên cười ha hả.
Nghe tiếng cười của Mặc Hiên, Tuyết Mặc Quân giật mình thu liễm nụ cười vô lương của mình. Vì thử phương án này, hơn một năm qua hắn đều dùng hết toàn bộ thời gian trừ đọc sách đều ngâm ở Lam Ngân cốc, cũng đã xây được mối quan hệ không tồi với vô số Lam Ngân thảo trong cốc.
Ngọc Hiên lướt tới ôm lấy Tuyết Mặc Quân rồi bay vút lên bầu trời. Cảnh vật lướt ào ào quan mắt Tuyết Mặc Quân, chỉ vài phút, hai người đã ở trên đỉnh Lam Ngân Cốc. Tuyết Mặc Quân vỗ nhẹ tay Ngọc Hiên ra hiệu cho hắn từ từ hạ xuống.
"Hiên gia gia, ngài nghỉ ngơi ở bãi cỏ này đi, ta vào trong cốc" Tuyết Mặc Quân vội vàng tiến vào cốc, vừa chạy vừa hét vọng lại.
Ngọc Hiên nở nụ cười nhẹ nhàng: "Được, vậy ta chờ thiếu gia tại đây. Ngài chậm thôi, từ từ kẻo ngã."
Thấy thân ảnh Tuyết Mặc Quân biến mất ở cửa cốc, Ngọc Hiên lão giả nhẹ nhàng nằm xuống bãi cỏ, thoải mái vươn người một cái, tặc tặc lưỡi: "Chà chà, không tồi, không tồi, đích thực cực kỳ thích hợp đi ngủ. Làm một giấc chờ thiếu gia đi ra là vừa kịp." rồi hắn nhẹ nhàng nhắm mắt thiếp đi.
Tuyết Mặc Quân vội vàng chạy vào trong cốc, chạy tới ngôi lều mà hắn cùng vô số Lam Ngân thảo dựng lên. Thấy hắn, vô số Lam Ngân thảo vui vẻ quấn tới, chào mừng hắn tới.
Chúng thân thiết với Tuyết Mặc Quân như vậy, chính là vì những lần tới trước, Tuyết Mặc Quân đã cải tạo hoàn cảnh trong cốc, giúp bọn chúng càng thuận tiện sinh sôi và phát triển. Mà đối với Tuyết Mặc Quân, những điều này chỉ là một vài mẹo làm vườn cơ bản của thế giới kia mà thôi.
Ngôi lều này là đại bản doanh của hắn, nơi chứa tất cả nghiên cứu của hắn đối với giai đoạn tiền thức tỉnh võ hồn cùng với một số suy đoán và phương hướng sau khi thức tỉnh võ hồn.
Tuyết Mặc Quân biết võ hồn được sinh ra từ huyết mạch và linh hồn, vậy nếu hắn có thể đề thăng huyết mạch và linh hồn thì võ hồn hắn có được chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn. Điều này thực sự quá đáng giá nghiên cứu.
Hiện tại, hắn không có hồn lực, việc duy nhất làm được chỉ có thể là tăng cường tố chất cơ thể. Mà để có thể tăng cường tố chất cơ thể, vậy thì chỉ cần làm hai việc, ăn và tập thể dục.
Phải ăn những thứ giàu dinh dưỡng, mà ở thế giới này, hồn thú chính là thức ăn giàu dinh dưỡng nhất đối với nhân loại. Tại Lam Ngân cốc này thi thoảng hắn cũng được tăng một vài lá Lam Ngân thảo già héo, hắn đem nó đi luộc ăn. Dù vị chẳng ra sao, nhưng dinh dưỡng thực sự không tồi.
Vì vậy, hắn dành thời gian nịnh nọt những Lam Ngân thảo này, dùng kiến thức làm vườn khiến bọn chúng có thể phát triển tốt hơn, đổi lại hắn sẽ được một vài con thập niên hồn thú làm thức ăn.
Tập luyện thì hắn sử dụng một môn quyền pháp khá là phổ biến dùng để dưỡng sinh ở thế giới khác, chính là Thất Thú Quyền. Ở thế giới kia hắn đã dùng môn quyền pháp này tập luyện nhiều năm, cảm giác nó còn tốt hơn Thái Cực quyền rất nhiều trong việc cường thân kiện thể.
Hai năm qua, với lượng dinh dưỡng mà hắn thu nhận được cùng thường xuyên luyện tập Thất Thú Quyền, cơ thể của hắn khỏe mạnh vô cùng, hơn gấp bảy lần người cùng lứa tuổi.
Không chỉ vậy, hắn dùng ngưu hình cùng hùng hình, khiến cho làn da và nhục thân trở nên rắn chắc, bền bỉ và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuyết Mặc Quân cảm giác được hắn sắp đạt đến cảnh giới ngưu bì cùng hùng nhục, cảnh giới mà tại thế giới kia hắn phải tới năm 18 tuổi mới đạt tới.
Tuyết Mặc Quân vui vẻ cười, chỉ cần chưa tới nửa năm nữa hắn sẽ đạt tới ngưu bì cùng hùng nhục. Nếu thuận lợi, trước 6 tuổi hắn có thể hoàn thành Thất Thú Quyền, như vậy hắn liền xác định được kết quả của nghiên cứu đầu tiên này của mình.
Những cây Lam Ngân Thảo chung quanh thấy hắn ngồi xuống liền đờ người ra như vậy, bèn quyết đem hắn tát tỉnh. "Ba, ba, ba" mấy phát, Tuyết Mặc Quân đột nhiên cảm giác được mặt mình nóng rát rạt.
"Lũ tiểu tử kia, các ngươi sao dám. Đứng lại!" Tuyết Mặc Quân thẹn quá hóa giận gầm lên. Những cây Lam Ngân Thảo đó lao xao trốn tránh, còn liên tục phát ra các tiếng xào xạc như cười nhạo Tuyết Mặc Quân.
Tuyết Mặc Quân cũng chẳng thèm để ý. Hắn cùng với lũ Lam Ngân Thảo này đã cực kỳ quen thuộc, việc đùa giỡn này là thường ngày. Tuyết Mặc Quân thực sự cảm thấy chơi đùa cùng những cây Lam Ngân Thảo này còn vui vẻ hơn chơi đùa với đám trẻ trong thôn, vì tại đây hắn cũng chẳng cần che giấu bất kỳ điều gì.
Chơi đùa một hồi, Tuyết Mặc Quân bắt tay vào hoàn thành nốt phân đoạn cuối cùng cho Lam Ngân Cốc, giúp trong cốc có ánh sáng, có nguồn nước, có đất đai dinh dưỡng. Hì hục mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành, Tuyết Mặc Quân ngồi phịch xuống thở hồn hển. Dù có thân thể cường kiện hơn, nhưng dẫu sao hắn cũng vẫn là một đứa trẻ 3 tuổi mà thôi.