Chương 7: Lam Ngân Hoàng A Ngân
"Xào xạc, xào xạc." Tiếng Lam Ngân Thảo tiến gần truyền vào tai hắn, Tuyết Mặc Quân quay qua nhìn. Đập vào mắt hắn là một con lợn to gấp 3 lần hắn.
Tuyết Mặc Quân vui vẻ chạy tới, nhìn gần hắn liền nhận ra con hồn thú này gọi là Cương Man Trư. Đặc điểm của loài này là hình thể lớn, huyết nhục rắn chắc mạnh mẽ, thủ đoạn công kích chỉ có duy nhất một loại là lấy thịt đè người, đặc biệt là nó dường như không biết sợ hãi là gì.
Vậy nên tất cả các sinh vật khác đều sợ hãi đối mặt Cương Man Trư, dù có là trăm năm hồn thú vẫn sợ, bởi vì cái gọi là liều sợ điên, điên sợ không muốn mạng.
Dù vậy, Cương Nha Trư số lượng vẫn cực kỳ thưa thớt vì thịt của chúng quá chất lượng, thậm chí có thể khiến cho một đầu 700-800 hồn thú có thể tăng tiến vài chục, gần trăm năm tu vi.
Tuyết Mặc Quân cực kỳ vui mừng, theo nghiên cứu tìm hiểu của hắn, có ba chủng hồn thú trong cơ thể chứa lượng hồn lực cực lớn, nhưng vì huyết mạch có khuyết điểm, lại không thể đột phá hạn mức trăm năm tu vi, chính là: Cương Man Trư, Phá Linh Kê cùng Phù Linh Ngư.
Điều này là cực kỳ hi hữu, vì đa phần hồn thú dù tư chất có tệ đến đâu, chỉ cần sống đủ lâu là có thể trở nên mạnh mẽ. Việc cơ thể có thể có thể tích trữ rất lớn hồn lực, lại không thể đột phá là cực kỳ hiếm thấy.
Vì vậy, theo Tuyết Mặc Quân, ba loại hồn thú trên cực kỳ thích hợp để bổ sung năng lượng cho việc rèn luyện cơ thể. Hắn cũng đã ăn thử Phá Linh Kê cùng Phù Linh Ngư, hiệu quả cực kỳ tốt.
"Tạ ơn Lam Ngân Vương đại nhân ban thưởng." Tuyết Mặc Quân trang thuần cười lễ phép.
"Ân nhân không cần như vậy. Việc ngài làm đã là ân tái tạo cực lớn đối với Lam Ngân Cốc chúng ta. Hôm nay là ngày hoàn thành, cũng là ngày hội lớn với Lam Ngân Thảo nhất tộc chúng tôi, vì vậy đây sẽ là ngày kỷ niệm lớn với Lam Ngân Cốc chúng ta. Ngày này sẽ là hằng niên Lam Tuyết lễ hội."
Phía sau lưng Tuyết Mặc Quân đột ngột xuất hiện một cây đại thụ. Đại thụ này cũng không hẳn là thụ, mà là từ vô số Lam Ngân Thảo đằng quấn lại với nhau hình thành một lại cổ quái thụ.
Tuyết Mặc Quân cũng không kinh ngạc, một năm trước từ lúc hắn bắt đầu cải tạo Lam Ngân Cốc, hắn đã gặp vị tự xưng là Lam Ngân Vương này. Theo nguyên tác, đây là hầu cận thân tín của Lam Ngân Hoàng, nên nếu Tuyết Mặc Quân lấy được tin tưởng của nó thì cơ hội tiếp cận Lam Ngân Hoàng là rất lớn.
Tuyết Mặc Quân nghe vậy lễ phép trả lời: "Có thể được Lam Ngân nhất tộc tin tưởng và phó thác là vinh hạnh hết sức to lớn của tiểu tử. Lão nhân gia ngài cũng không cần chiết sát ta như vậy. Lam Ngân cốc có được ngày hôm nay là nhờ sự góp sức của vô số Lam Ngân tộc đồng bào, ta chỉ là người đưa ra ý tưởng và hỗ trợ mà thôi. Hơn nữa, Lam Ngân cốc cũng trả thù lao đúng ý ta mong muốn."
"Tuyết Mặc ân nhân cùng đừng khiêm tốn. Việc này đối với ngươi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Lam Ngân tộc chúng ta, đây là sự thay đổi vận mệnh của cả tộc quần. Hiện tại và về sau, hậu bối của Lam Ngân thảo nhất tộc có thể có môi trường phát triển tốt hơn, nhanh hơn, Lam Ngân tộc sẽ phát triển mạnh mẽ hơn rất nhiều."Một giọng nói dịu dàng lại mang chút trẻ con vang lên.
Giọng nói này khiến Tuyết Mặc Quân run lên. Giọng nói êm nhẹ và ôn nhu, tràn đầy nhu mì và hiền từ, nhất thời khiến hắn mê say vào trong đó.
Tuyết Mặc Quân hơi kích động, hắn biết ai sắp xuất hiện tại đây. Lam Ngân Hoàng A Ngân, người phụ nữ ôn nhu hiền dịu và có vẻ đẹp nhu mì nhất Đấu La đại lục này.
Nếu hắn có thể được sự ủng hộ của A Ngân, những kế hoạch nghiên cứu sắp tới của hắn sẽ có một sự trợ lực cực kỳ mạnh mẽ. Bên cạnh đó, hắn cũng có khả năng có thể ngăn cản vị Đường thần vương kia ra đời, đương nhiên, việc này chỉ là phụ, chỉ là phụ, chỉ là phụ.
Một nữ hài bước ra từ phía sau Lam Ngân Vương đại thụ. Mái tóc dài mềm mại màu xanh lam thướt tha buông thõng sau lưng, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, hiền lành và chân thành.
Tuyết Mặc Quân mặc dù là người không quá xem trọng tình cảm, tình yêu, nhưng thưởng thức cái đẹp hắn cũng không từ chối. Đôi mắt hắn sáng lên, nhưng có một tia thất vọng.
Hắn nghĩ rằng vị này Lam Ngân Hoàng đã là thiếu phụ hình thái rồi chứ, ai ngờ vẫn là bé gái. Dù vậy, Tuyết Mặc Quân vẫn bị vẻ đẹp này làm cho hít thở không thông.
Vẻ đẹp hiền dịu và ôn nhu như cầu mong sự che chở này, làm sao có thể khiến cho khác phái cưỡng lại được dục vọng bảo hộ cơ chứ.
Trên mặt nữ hài hiện lên vẻ cười dịu dàng: "Lần đầu gặp mặt, Tuyết Mặc Quân ân nhân. Xin được tự giới thiệu, ta tên A Ngân, là Lam Ngân nhất tộc hoàng giả. Ân nhân có thể không hiểu sự khó khăn của tộc ta khi bồi dưỡng tộc nhân mới, chúng ta chỉ là thảo mộc yếu ớt, rất dễ tổn thương hoặc khó phát triển. Ân nhân có thể thấy được, đê giai tộc nhân của chúng ta rất nhiều nhưng cao giai tộc nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ân tình này của ân nhân có thể khiến tộc ta bước sang một trang mới, việc trả ân này tuyệt đối không thể qua loa."
Tuyết Mặc Quân vội vàng ổn định tâm thần, cười đáp: "Điều này tại nhân tộc chúng ta bất quá là những kiến thức làm nông cơ bản, không có gì quá cao siêu, gần như ai cũng biết."
"Nhưng lại chẳng nhân tộc nào có thể vì hồn thú chúng ta làm vậy cả, đúng chứ Tuyết Mặc ân nhân?" A Ngân nhợt nhạt cười. "Ngài thực sự rất đặc biệt đấy, ân nhân à. Thái độ của nhân loại đối với hồn thú chúng ta, chỉ đơn giản là muốn săn giết để phát triển tự thân mà thôi."
Tuyết Mặc Quân gật gật đầu, lại lắc đầu: "Đó chỉ là quan niệm của đa số người mà thôi, đối với ta, hồn thú cũng có thể là bằng hữu, cũng có thể là kẻ địch. Chỉ cần đối tốt với ta, liền là bằng hữu, không tốt liền là kẻ xấu."
A Ngân nghe vậy liền vui vẻ cười, hồn thú các nàng, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi: "Ta đã đọc tất cả nghiên cứu của Tuyết Mặc ân nhân, không thể ngờ được Tuyết Mặc ân nhân có thể nghiên cứu hiểu rõ hồn thú chúng ta đến như vậy, đa phần những kết luận và suy đoán của ngài đều rất chính xác."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy liền giật mình hoảng sợ. Những nghiên cứu hắn để trong căn lều đó đều được hắn viết bằng chữ của thế giới trước, làm sao người của thế giới này có thể đọc hiểu được.
A Ngân dường như hiểu được sự hoang mang của hắn, nhẹ nói: "Tuyết Mặc ân nhân không cần hoang mang, ta cũng mất rất nhiều thời gian để có thể tìm hiểu và học tập loại ngôn ngữ đó thông qua những hành vi của ngài hằng ngày mà thôi."
Tuyết Mặc Quân thở phào nhẹ nhõm. Điều này cũng cảnh tỉnh hắn không nên chủ quan, viết bằng chữ của thế giới kia cũng chưa hẳn đã an toàn, vì này cũng chỉ tính là một loại ngoại ngữ mà thôi, nếu hữu tâm nhân muốn học cũng không phải là quá khó.
" Đúng như ngài suy đoán, hồn thú chúng ta chỉ từ trăm năm trở lên mới xuất hiện một chút linh trí, thập niên hồn thú cũng có thể như ngài gọi, là dã thú. Dã thú chỉ có thể thông qua ăn uống, vật cạnh thiên trạch mà sinh ra linh trí thành linh thú."
"Linh thú lại là tăng cường dần linh trí, tự thành ý thức, chủ động bồi dưỡng bản thân, rèn luyện bản thân bản nguyên. Bản nguyên của hồn thú mạnh mẽ đến một mức nhất định sẽ hình thành bản nguyên chi tinh, trở thành nguyên thú đột phá ngàn năm."
"Bản nguyên chi tinh được nguyên thú chủ động tìm hiểu thiên địa, thu nạp thiên địa nguyên khí, bù đắp bản nguyên chi tinh thành nguyên hạch, vậy thì có thể trở thành vạn năm hồn thú. Vạn năm hồn thú dùng nguyên hạch câu thông thiên địa, thu nạp thiên địa chi lực tăng cường tự thân, được thiên địa công nhận tạo nên lĩnh vực của bản thân thì có thể trở thành mười vạn năm hồn thú."
"Ngài thực sự quá tài giỏi, làm sao suy đoán của ngài đều có thể chính xác như vậy được cơ chứ. Theo cách nhân loại tính toán, ngài mới chỉ 3 tuổi, tựa như chúng ta 100-200 năm hồn thú, làm sao lại có nhiều suy nghĩ như vậy."A Ngân liên tục thán phục.