Chương 8: Lý Bạch
Tuyết Mặc Quân vô cùng kích động, một đề án nghiên cứu của minh không cần bỏ công bỏ sức liền trực tiếp được xác thực, thực sự làm cho hắn cực kỳ sung sướng. Giây phút này, hắn biết hắn nếu như khiến A Ngân ở bên cạnh mình, không chỉ là vì niềm ác thú kia, mà là hắn cần một người như A Ngân hỗ trợ hắn trong việc nghiên cứu.
Hắn nhìn lấy A Ngân, mắt hắn sáng lên như nhìn thấy một bảo tàng di động, làm cho A Ngân hơi sợ hãi.A Ngân xuất hiện vì nàng tự tin cho dù là ân nhân biết nàng là mười vạn năm hồn thú hóa hình cũng sẽ không tổn thương nàng, vì nàng thông qua những báo cáo nghiên cứu đó mà suy đoán được thái độ của hắn với hồn thú.
Thái độ tìm tòi và học hỏi vô cùng thuần túy mà không có một chút tham lam, chiếm hữu, cướp đoạt nào.
Nhưng cho tới khi nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Mặc Quân, nàng lại có chút không tự tin vào suy đoán của mình.
Nhìn thấy A Ngân rụt rụt thân thể, Tuyết Mặc Quân cười khan, hắn biết ánh mắt vừa rồi của mình có hơi dọa người.
Nhưng thực sự đây là một cơ hội để hắn có thể có được một sự giúp đỡ cực lớn cho những nghiên cứu của hắn.
Vì chưa có hồn lực, chưa có võ hồn, rất nhiều nghiên cứu hắn cũng chỉ sắp xếp trong trạng thái chờ.
Dù cha mẹ hắn là Hồn Thánh cường giả, thừa năng lực để giúp hắn, nhưng hắn không thể để cha mẹ hắn giúp đỡ được, một đứa bé ba tuổi có thể có những ý nghĩ đó đã không còn chỉ là thiên tài nữa rồi, là yêu nghiệt, là quái vật. Lúc đó thì hắn đừng có nằm mơ nghiên cứu được cái gì, hắn trở thành vật bị nghiên cứu thì đúng hơn.
Nhưng A Ngân lại khác, nàng vừa là cường giả, vừa không sợ nàng xuất hiện tâm tư kỳ quái gì vì nàng còn chưa tiếp xúc với thế giới nhân loại, quả thực là vật mẫu và là điển tịch tuyệt vời.
Tuyết Mặc Quân thấy sang bắt quàng làm họ, cười rộ nói: "A Ngân tỷ, này chỉ là một đề tài nghiên cứu của ta mà thôi. Ta còn rất nhiều đề tài khác cao cấp hơn nữa, không biết A Ngân tỷ có thể giúp ta được không?"
A Ngân được hắn gọi một tiếng tỷ, hai tiếng tỷ ngọt xớt như vậy, mặt chợt đỏ gắt lên. Một lát sau mới lí nhí nói: "Có thể giúp đỡ ân nhân là vinh hạnh của ta."
Tuyết Mặc Quân vui mừng nói: "A Ngân tỷ, tỷ không cần thiết cứ gọi ta ân nhân ân nhân như vậy, cứ gọi ta là Quân đệ là được rồi."
A Ngân gật gật đầu: "Tốt a, Quân đệ."
Đúng lúc này, Lam Ngân Vương im lặng đứng phía sau cất tiếng: "Ân nhân, con lợn kia đã sơ chế như ngài chỉ dạy xong ."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy gật gật đầu, sau đó đi tới đem đầu Cương Man Trư gác lên nướng. Sau khi cho đủ gia vị cùng nướng chín, hắn đưa cho A Ngân một miếng thịt lợn nướng.
A Ngân khuôn mặt ngạc nhiên, nàng mặc dù hóa hình nhưng cũng không phải chân chính người, còn chưa bao giờ ăn qua loại thức ăn như thế này đâu. A Ngân lễ phép nhận lấy miếng thịt, nhẹ nhàng đưa lên miệng. Vừa cắn một miếng, mắt nàng liền sáng lên, thực sự là quá ngon.
Tuyết Mặc Quân nhìn vậy cũng cắn một miếng thịt. Thịt cực kỳ mềm và béo, hơn nữa một miếng xuống bụng, cả người hắn nóng bừng lên.
Thịt của Cương Man Trư đúng như hắn suy đoán, cực giàu thiên địa nguyên khí. Như vậy cả ba loại hồn thú đều đúng như nghiên cứu của hắn, cực kỳ giàu dinh dưỡng.
Ăn uống no nê, Tuyết Mặc Quân thấy trời cũng dần tối, hắn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Lam Ngân Vương A Ngân tỷ, ta phải quay về rồi, mai gặp." Tuyết Mặc Quân quay người phủi phủi quần áo.
A Ngân cũng tiến lại gần nhẹ nhàng giúp hắn. "Vậy mai đệ tới, nhớ mang theo những cái gọi là đề tài nghiên cứu đó đến, ta cũng vô cùng hứng thú với những thứ đó."
Tuyết Mặc Quân gật đầu rồi xoay người rời khỏi Lam Ngân cốc. Hắn tiến lại gần Hiên lão, thấy lão ngủ vô cùng hài lòng, lại không đành lòng gọi dậy, bèn ngồi bên cạnh lão. Hiên lão cũng không để hắn phải chờ đợi, dường như có thể cảm nhận được có người tới, mí mắt hơi nhấp nháy.
Ngọc Hiên lão giả cũng chưa mở mắt, cất tiếng: "Thiếu gia chơi mệt rồi chứ, chúng ta đi về. Nếu muộn hơn thì cha mẹ ngươi cũng không để lão già này yên thân đâu."
Tuyết Mặc Quân cười cười, hắn biết thừa rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra. Cha mẹ hắn đối lão nhân này cũng là hậu ái có thừa, họ đã coi lão nhân này như người nhà của hắn vậy.
Ngọc Hiên lão giả thấy vậy liền nhẹ nhàng đứng lên, ôm lấy Tuyết Mặc Quân quay trở về.
"Thiếu gia đi tắm trước đi. Chờ gia chủ cùng phu nhân quay lại thì ăn cơm tối là vừa đẹp." Vừa đặt chân xuống sân sau, Hiên lão đã vội vã xoay người đi sắp xếp chuẩn bị cơm tối.
Tuyết Mặc Quân nghe vậy cũng đi vào phòng của mình. Hắn đích thực cần phải tắm sạch sẽ một chút, cả một buổi chiều lao động, rồi còn bị mấy tên Lam Ngân Thảo đó leo trèo đùa giỡn, người cũng bẩn thỉu. Không những vậy, người hắn còn đầy mùi thịt nướng nữa.
Tuyết Mặc Quân biết Hiên gia gia cũng nghi ngờ hắn làm những gì trong Lam Ngân Cốc. Dù sao lần nào từ trong đó đi ra, người hắn đều tràn ngập mùi thức ăn.
Nhưng không biết do tin tưởng hay cũng không thèm quan tâm bí mật tí ti đó của vị tiểu thiếu gia mình, Hiên lão cũng không có hỏi thăm kỹ càng, cũng không báo cho cha mẹ hắn biết. Điều này cũng để hắn thở phào nhẹ nhõm. Dù gì những việc hắn làm đều phải lộ ra ngoài, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà lộ ra càng muộn, hắn càng có thời gian chuẩn bị.
"Thiếu gia, gia chủ cùng phu nhân đã trở về chờ cơm ngài. Hơn nữa còn có vài vị khách tới, phu nhân có nhắn nhủ xin ngài ăn mặc tử tế một chút." Tiếng thị nữ từ ngoài phòng vọng vào. Tuyết Mặc Quân nghe vậy nhíu nhíu mày. Nhà hắn lại có khách tới, kỳ lạ, nhưng hắn cũng chẳng suy đoán nhiều.
Bởi vì ngày thường hắn chẳng bao giờ ăn mặc theo đúng quy cách quý tộc, điều này làm cho mẹ hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng chẳng làm hắn thay đổi tí nào. Cho nên chỉ khi có khách tới mẹ hắn mới để hắn ăn mặc tử tế một chút.
Mấy năm qua, nhà hắn chỉ có ba lần đón khách, một là vị Hiên gia gia kia, hai là một vị goi Ninh Phú Quý hiện nay đang quản lý chi tiêu và sản nghiệp của sơn trang này. Nghe tên liền biết vị thứ hai này tới từ nơi nào, tông môn đó đúng là toàn nhân tài làm ăn. Tuyết Mặc Quân cũng cảm thán chính mình hai vị phụ mẫu mị lực, có thể kéo người từ hai tông môn mạnh nhất Thiên Đấu đế quốc.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tuyết Mặc Quân nhẹ nhõm khoan thai bước vào đại sảnh. Trong đại sảnh, bên canh cha mẹ hắn là một đôi vợ chồng cũng đã lớn tuổi. Nam nhân dáng người béo đẫy đà, nhưng nhìn lại thấy cả người vô cùng săn chắc, khuôn mặt nở nụ cười thuần hậu, chất phác. Nữ nhân bên cạnh cũng cực kỳ đẫy đà, khuôn mặt đầy đặn, nụ cười vô cùng chân thành.
Tuyết Nhã thấy hắn đi tới, bèn vẫy tay ra hiệu hắn lại gần. Chờ hắn lại gần, nàng bắt đầu vì hắn giới thiệu:
"Quân nhi, tới đây bái kiến hai vị bá phụ bá mẫu. Hai vị này ngày trước là người chăm sóc nương lớn lên đó. Vị này là Lý Nhiên Hồng, con phải gọi là Lý bá phụ. Còn bên cạnh đây là Trần Thanh Lộ, con phải gọi một tiếng Trần bá mẫu. Ngươi bá phụ cùng bá mẫu lần này là dọn tới đây ở cùng với nhà chúng ta. À, còn có nhi tử của hai người, Lý Bạch. Tiểu Bạch, mau tới đây gặp ngươi đệ đệ." Tuyết Nhã lớn tiếng gọi bé trai đang ngủ trên ghế dài.
"Lý bá phụ, Trần bá mẫu, hai người mạnh khỏe. Lý Bạch ca, ngươi... Bạch ca?" Tuyết Mặc Quân lễ phép chào hỏi, nhưng khi hắn thấy ngươi mà mẹ hắn kêu hắn gọi là ca ca đó. Hắn cũng đờ người ra. Mẹ nó hắn thấy cái gì thế này!
Một đứa trẻ tầm 5 tuổi đang say rượu ôm hồ lô rượu ngủ Ngửi thấy từ người hắn tỏa ra nồng nặc mùi rượu, Tuyết Mặc Quân trợn mắt há hốc mồm.
Lý Nhiên Hồng cùng Trần Thanh Lộ nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình, mặt mo ửng đỏ.
"Lão già kia, sao ngươi lại để hắn uống rượu. Lần trước hắn gây họa còn chưa đủ sao." Trần Thanh Lộ giận dữ quát.
Lý Nhiên Hồng lúng túng, đỏ mặt lên cãi cùn: "Này là nó trộm rượu của ngươi. Ta làm sao mà biết!"
Lão liền lập tức chạy đến bên thằng con bất hiếu, đá vào mông nó một cái. "Cút ngay dậy cho ta."
Lúc này bé trai kia mới hốt hoảng mở mắt ra, chưa nhìn rõ ai vào đâu đã lập tức quỳ xuống.
"Cha, nương, con biết sai rồi, tha lỗi cho con đi." Bé trai vừa khóc vừa nói, nói xong dường như cảm thấy hơi khát, hắn liền tiện tay như một thói quen đưa hồ lô rượu lên miệng, làm một hớp.