Chương 13: Cùng phụ mẫu ngả bài, con của các ngài không phải là thiên tài, mà là quái vật
Sau khi hoàn thành tất cả nghi thức giác tỉnh, Tuyết Mặc Quân kéo tay Lý Bạch, chỉ bỏ lại một câu đã chạy về phòng của mình: "Cha, mẹ, ta mệt mỏi rồi nên về phòng trước đây."
Tuyết Mặc Quân cùng Lý Bạch đóng kỹ cửa phòng, sau đó mời nhìn nhau. Nét cười trên khuôn mặt hai đứa nhỏ dần dần mở rộng, không kìm được vui sướng. Lý Bạch tràn đầy sùng bái nhìn lấy Tuyết Mặc Quân, đến tận giờ hắn còn chưa tin tưởng được mình đã trở thành một tên song sinh võ hồn.
Tuyết Mặc Quân mặc kệ hắn cười ngây ngô, đến bên cạnh bàn rút từ ngăn kéo ra ba xấp thư tịch, đưa cho Lý Bạch.
"Lý Bạch ca, ngươi là song sinh võ hồn, dù thiên phú là cực cao nhưng độ khó khăn khi tu luyện lại khó hơn gấp năm, sáu lần hồn sư bình thường. Đây là kế hoạch tu luyện ta đã sắp xếp cho ngươi, Lý Bạch ca ngươi cứ dựa theo kế hoạch tu luyện này là được. Tại đây có cả những quyền pháp còn lại của Thất Thú Quyền, ngươi bắt buộc phải học, không cần tinh thông đạt thành tựu, cũng phải nhập môn mới được, nếu không thân thể ngươi sẽ không thể tiếp nhận lực lượng của song sinh võ hồn. Bên cạnh đó cũng có một vài phương pháp rèn luyện ý chí, tinh thần lực đơn giản, ngươi cũng phải học để kiểm soát lực lượng võ hồn của ngươi. Về hồn hoàn cùng hồn kỹ, đề tài này vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, dù vậy cũng sắp có thành tựu nhất định. Ngươi cũng không cần quá vội vàng hấp thụ hồn hoàn đột phá làm gì vội, cứ tranh thủ tích luỹ để hậu tích bạc phát, như vậy căn cơ mới vững chắc."
Lý Bạch nghe vậy cầm lấy xấp thư tịch, liên tục gật gù: "Tuyết thiếu nói cấi gì cũng đúng, ta cái gì cũng đều nghe ngươi."
Tuyết Mặc Quân cũng mặc kệ con hàng này, đuổi hắn đi, tự mình lên giường nằm ngủ một giấc. Quá trình thức tỉnh biến dị võ hồn tiêu hao của hắn quá nhiều tinh thần lực, dù cho thức tỉnh hoàn thành, Siêu Não võ hồn cũng đã trả lại cho hắn tinh thần lực, nhưng vẫn là không đủ.
Tuyết Mặc Quân đánh một giấc tới tận đầu giờ chiều, lúc này hắn mới tỉnh dậy sửa soạn chuẩn bị đi tới Lam Ngân Cốc, gặp mặt A Ngân. Lúc này chắc hẳn nàng cũng đã có quyết định của bản thân.
Nhờ vào thức tỉnh võ hồn, Tuyết Mặc Quân tố chất thân thể tăng lên cực lớn. Hắn kích phát tự thân võ hồn, ngay lập tức, ngũ giác của Tuyết Mặc Quân được tăng cường. Cơ thể toàn thân đều được hắn khống chế tỉ mỉ hơn, có thể thực hiện nhiều tư thế khó hơn, sử dụng cùng một phần khí lực mà hiệu quả so với trước khi có võ hồn tăng rất nhiều.
Hắn chạy băng băng tới Lam Ngân Cốc mà không tỏ ra bất kỳ một tia mỏi mệt nào. Vừa vào trong Lam Ngân Cốc, hắn đã lớn tiếng gọi: "A Ngân tỷ, tỷ ở đâu, ta tới rồi."
"Tại đây, đệ đi theo ta." A Ngân từ bên cạnh lều lá đứng dậy, xoay lưng quay đi mà không nói thêm một câu nào. Tuyết Mặc Quân thấy vậy liền vội vàng đi theo. Hai người một trước một sau lặng lẽ đi không nói một lời, không khí cực kỳ áp lực cùng đè nén.
Tuyết Mặc Quân cất tiếng phá vỡ im lặng: "A Ngân tỷ, quyết định của tỷ là gì?"
A Ngân trầm mặc một hồi, chưa quyết định trả lời mà hỏi sang chuyện khác: "Không nói chuyện này vội, đệ giác tỉnh võ hồn như thế nào, võ hồn là gì?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy liền vui sướng trả lời: "A Ngân tỷ, nghiên cứu của chúng ta thật sự thành công. Lý Bạch hắn hiện tại đã là song sinh võ hồn sở hữu giả có tiên thiên mãn hồn lực, còn ta cũng đã sở hữu biến dị võ hồn. Hơn nữa biến dị võ hồn của ta còn là bản thể võ hồn, dù tiên thiên hồn lực chỉ có 7, nhưng vô cùng mạnh mẽ."
Nghe thấy vậy, thân hình A Ngân cũng chấn động mạnh. Thấy A Ngân không bước tiếp, Tuyết Mặc Quân vội vàng nói:
" A Ngân tỷ, hiện tại nếu muốn tiếp tục nghiên cứu những đề tài kia, chỉ có thể rời khỏi nơi đây để tìm hoàn cảnh tốt hơn. Lam Ngân Cốc bên này ta sẽ để cho người lưu ý, đảm bảo tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, việc hợp tác với Thất Bảo Lưu Ly tông chỉ là tạm thời. Tại đây về sau ta sẽ thành lập tông môn của riêng mình tại nơi này, Lam Ngân Cốc sẽ là thánh địa quan trong nhất của tông môn, sẽ phát triển vô cùng mạnh mẽ. Vì tương lai đó thành hiện thực, tỷ sẽ cùng ta bước tiếp, được chứ?"
Tuyết Mặc Quân bước lên phía trước cầm lấy tay A Ngân, chân thành khẩn thiết nói với nàng. Mà A Ngân nghe thấy lời hắn cũng thở dài.
"Quân đệ đệ, những lời này của ngươi kỳ thực rẩt khó để làm ta từ chối. Ba ngày qua ta cùng Lam Ngân Vương cũng liên tục bàn bạc, cũng đã đưa ra kết luận, ta sẽ cùng ngươi tạm thời rời đi nơi đây, đi thế giới nhân loại, tiếp thu càng nhiều tri thức để phát triển Lam Ngân Cốc. Chúng ta cũng phải tự lập tự cường, không thể mãi mãi dựa vào ngươi được. Ngươi cũng không cần hứa hẹn gì nhiều, ta sẽ đi theo ngươi." A Ngân giọng buồn buồn nói.
"Hiện tại ta đang dẫn ngươi đi thu thập một số đồ vật, rồi sẽ rời đi cùng ngươi ngay bây giờ." Nói xong, A Ngân tiếp tục bước tiếp.
Tuyết Mặc Quân nghe vậy nở nụ cười sung sướng, đại sự, thành.
Qua vài lần rẽ khúc khuỷu, hai người đứng cạnh bên một ao nước nhỏ. A Ngân đi tới bên cạnh hồ, nơi đó còn hai cây Lam Ngân Thảo thân thì to lớn già chắc mà lá lại xanh tươi mơn mởn.
"Đây là di thuế còn sót lại của bản thể Lam Ngân Hoàng của tỷ sau khi hoá hình. Hiện tại tỷ sẽ đem một cây cho ngươi, làm đảm bảo cho mối quan hệ của chúng ta, cây còn lại liền để tại ao này do Lam Ngân Vương bảo vệ, nếu ta có mệnh hệ gì Lam Ngân Vương cũng có thể lập tức biết rõ để tìm phương thức xử lý." Vừa nói, A Ngân vừa đào một cây Lam Ngân Thảo lên đưa cho Tuyết Mặc Quân.
Tuyết Mặc Quân khoanh tay không muốn nhận. Mối quan hệ cảu hai người không cần thiết tới những vật này để đảm bảo, mà cũng không phải vật này có thể đảm bảo.
Nhìn thấy hắn thái độ kiên quyết, A Ngân cũng mạnh mẽ đem cây Lam Ngân Thảo ấn tới, dịu dàng nói: "Coi như đây là quà mừng của tỷ tỷ tặng ngươi, mừng ngươi giác tỉnh thành công, cũng ăn mừng nghiên cứu của chúng ta thành công, được chứ?"
Tuyết Mặc Quân nhìn lấy khuôn mặt đáng yêu của nàng một lúc, nhìn thấy nàng càng ngày càng run rẩy. Lúc này hắn mới đưa tay nhận lấy, Tuyết Mặc Quân hắn cầm vật này không phải là để đảm bảo cho bất kỳ vật gì, hắn nhận bởi vì đây là món quà đầu tiên mà A Ngân tặng hắn, chỉ vậy mà thôi.
Nhìn thấy Tuyết Mặc Quân tiếp nhận, A Ngân mới nở nụ cười rực rỡ, nàng tiến tới ôm lấy tay hắn, nhẹ giọng thủ thỉ: "Đi thôi, không cần tạm biệt gì cả, ta sợ ta không nhịn được."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy vội vàng mau chóng dẫn nàng về nhà. Về tới nhà hắn liền để cho thị nữ chuẩn bị một trang phục cho thiếu nữ cùng nước nóng để tắm rửa. Thị nữ nghe vậy liền kỳ quái, thiếu gia dường như chưa từng có bằng hữu nào là nữ hài, chẳng nhẽ là tự hắn muốn mặc.
Tiểu thị nữ rùng mình, nàng dường như biết thứ không nên biết, sợ hãi vội vàng đi chuẩn bị, cũng không dám nói với ai, sợ chuốc hoạ vào thân.
Tới bữa tối, Tuyết Mặc Quân dẫn theo A Ngân xuống phòng ăn. Biết mình sắp phải gặp mặt cha mẹ Tuyết Mặc Quân, A Ngân hơi có chút sợ hãi, không phải là cảm giác con dâu gặp mẹ chồng, mà là sợ nàng bị phát hiện là hồn thú hoá hình.
Tuyết Mặc Quân thấy bàn tay nàng run run, biết nỗi sợ của nàng, liền nắm tay nang nhẹ giọng an ủi. "Tỷ, tỷ yên tâm, tin tưởng ta."
Nghe được giọng nói trầm ấm của Tuyết Mặc Quân, trái tim của A Ngân dần dần an tĩnh lại, cùng hắn bước tới phòng ăn.
Mặc Phong cùng Tuyết Nhã trong phòng ăn thấy con trai mình bước vào, còn dẫn theo một nữ hài tầm 12, 13 tuổi, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ con trai của bọn họ khai khiếu sớm như vậy? Mặc Phong hắn cho tới khi gặp Tuyết Nhã năm 24 tuổi mới biết yêu đương là gì đâu, tiểu oa thời hiện tại yêu đương sớm như vậy.
Mà nữ hài này là con cái nhà ai trong thôn này, nhìn thực lạ mặt. Mặc Phong cùng Tuyết Nhã mịt mờ liếc nhau một cái liền tự hiểu ý nhau, nếu đây có thể là con dâu tương lai, vậy thì phải xem cho kỹ.
Thấy hai người ổn định chỗ ngồi, Mặc Phong mới cất tiếng hỏi: "Nhi tử, đây là bất ngờ mà sáng nay ngươi nói cho ta?"
Tuyết Mặc Quân thấy ánh mắt hai người, mới biết rằng hắn bị hiểu sai, vội vàng giải thích: "Cha, nương, không phải như hai người nghĩ, nhưng nàng đích thực có liên quan tới bất ngờ mà ta chuẩn bị cho hai người."
Tuyết Nhã mới mặc kệ hai cha con nói chuyện nói chuyện, nhìn chằm chằm vào con dâu tương lai của mình. Mà A Ngân bị Tuyết Nhã nhìn chằm chằm, càng tỏ ra sợ sệt, chen chúc rúc vào người Tuyết Mặc Quân tìm cảm giác an toàn.
Nhìn thấy nàng tiểu động tác, Tuyết Nhã mới hài lòng cười nhìn đi nơi khác, từ hành động này nàng biết vị nữ hài xinh đẹp ôn như động lòng người này đã đem con trai mình làm chủ, chủ động dựa dẫm ôm ấp. Tuyết Nhã nàng mới không quan tâm cái gì môn đăng hộ đối, con trai mình thích là được.
Tuyết Mặc Quân vừa ăn, vừa trong bữa ăn trình bày những nghiên cứu của mình các năm qua, vừa đề cập tới kế hoạch hợp tác với Thất Bảo Lưu Ly tông sắp tới. Hai vợ chồng Tuyết, Mặc càng nghe càng kinh hãi, cho tới sau cùng cũng đã ch.ết lẳng, ngẩn ngơ nhìn về phía con trai của mình.
Bị hai người nhìn chằm chằm, Tuyết Mặc Quân cũng áp lực không chịu được, giả vờ khoe mẽ hếch mũi lên trời nói: "Các ngài không phải sùng bái ta, ta biết ta kỳ thực không phải là thiên tài. Ta là yêu nghiệt, là quái vật."