Chương 14: Kế hoạch lâu dài
Mặc Phong nghe thấy chính mình quý tử vênh váo kiêu ngạo, cũng thoát khỏi trạng thái khiếp sợ. Hắn nhìn chăm chú nhi tử của mình, trầm ngâm, dường như đang đánh giá lại đứa con hắn nuôi ăn nuôi lớn này, như nhìn thấy một người hoàn toàn khác vậy.
Mặc Phong liếc mắt sang phía Tuyết Nhã thê tử của mình, gặp nàng cũng đang nhìn lại hắn. Cả hai vợ chồng không ngờ được rằng con trai của mình che giấu một bí mật lớn đến như vậy.
Hai người dù gì cũng từng là cao tầng của Thiên Đấu đế quốc, biết rất nhiều các lý luận và tri thức liên quan đến võ hồn và hồn sư. Dù gì cũng là một trong hai đế quốc lâu đời nhất đại lục Đấu La này, những tri thức tích lũy qua thời gian không phải là đơn giản.
Nhưng dù vậy, khi hai vợ chồng nghe được những thành quả nghiên cứu và đề tài nghiên cứu sắp tới của con trai mình, họ cũng cực kỳ kinh ngạc. Vì trong những điều mà con trai họ nói, có những điều còn chi tiết và chính xác hơn rất nhiều so với kiến thức mà họ có được, hay nói đúng hơn là kiến thức mà Thiên Đấu đế quốc tích lũy được.
Đặc biệt là Tuyết Nhã, nàng từng là người quản lý Nhã Hiên, nơi đào tạo ra quý tộc cho Thiên Đấu đế quốc, nơi tập hợp tri thức nhiều nhất Thiên Đấu đế quốc. Vậy mà những điều này có một số điểm còn rất mới mẻ và một số thứ còn trực tiếp giải thích những điều mà nàng còn thắc mắc.
Hai vợ chồng lại nhìn chăm chú lại nhi tử của hai người, này cũng không chỉ đơn giản là thông minh nữa rồi. Nếu để việc này lộ ra, nhi tử của hai người phải đối mặt với nguy hiểm còn kinh khủng hơn so với sự việc mà hai người đối mặt năm đó rất nhiều lần. Hai người họ năm đó chỉ giới hạn tại Thiên Đấu hoàng thất, còn hiện tại, nguy hiểm tới từ khắp đại lục này.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt. Cho tới cuối cùng, kết thúc bữa tối, Mặc Phong mới lại cất tiếng: "Nhi tử, bất ngờ này của ngươi đưa cho cha mẹ thật sự quá lớn, chúng ta phải cân nhắc kỹ lưỡng. Ngày mai, tối ngày mai, nhà ta sẽ họp lại lần nữa về việc này. Còn hiện tại, ngươi phải chăm sóc cho con dâu tương lai của chúng ta thật tốt. Được rồi, hai ngươi cứ tự nhiên, cha mẹ đi trước."
Nói xong, hai người kéo nhau rời đi, bỏ mặc hai đứa trẻ còn đang trong hoang mang.
A Ngân là lần đầu tiếp cận với thế giới nhân loại, lại gặp phải một tràng cảnh ngột ngạt như vậy, làm cho nàng cảm thấy rất căng thẳng. Hơn nữa, cha mẹ của Quân đệ đệ cứ nhầm lẫn gọi nàng là Quân đệ đệ thê tử tương lai. Nàng cùng Quân đệ quan hệ là vô cùng trong sáng, bị hiểu lầm như vậy khiến nàng rất ngượng ngùng.
Thấy hai vị đại nhân rời đi, lại không thấy bên cạnh Quân đệ đệ có phản ứng gì, bèn liếc mắt lén lút nhìn. A Ngân nhìn thấy dáng vẻ Tuyết Mặc Quân trầm tư suy nghĩ. "Quân đệ lúc suy tư lúc nào cũng thật dễ nhìn." A Ngân lẩm bẩm một tiếng rồi đỏ mặt quay sang phía khác.
Rất rõ ràng, người bên cạnh đã thường xuyên bầu bạn với nàng hơn ba năm qua, đã đi vào lòng nàng khi nào không hay biết. Có thể hiện tại tình cảm đó còn hơi mông lung, hơi lẫn lộn với thứ tình cảm khác, nhưng khi hạt giống đã nảy mầm, sẽ có một ngày đơm hoa kết trái.
Còn về phía Tuyết Mặc Quân. Hiện tại hắn thực sự hoang mang. Hắn không tưởng tượng được những việc mình làm lại có thể làm chấn động cha mẹ mình như vậy. Hắn biết thân phận của cha mẹ mình, dù gì hai người họ cũng không che giấu hắn cái gì. Nhưng nhìn biểu hiện về thần thái và lời nói của cha mẹ hắn, việc hắn làm còn gây ra hệ quả nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Tuyết Mặc Quân cũng không nghĩ ra được phương pháp gì. Dù sao hắn chỉ biết nghiên cứu, việc đối nhân xử thế, cái nhìn thời cuộc cùng những âm mưu đấu trí linh tinh hắn thật sự dốt đặc cán mai. Nghĩ nhiều nghĩ mãi hắn cũng chẳng có cách xử lý nào, Tuyết Mặc Quân lắc lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ lung ta lung tung.
Lúc này, Tuyết Mặc Quân mới nhớ tới vị A Ngân tỷ ở bên cạnh mình. Hắn vốn nghĩ chuyện sẽ rất đơn giản mà bình thường, nhưng không ngờ được lại thành tình cảnh như thế này. Để A Ngân tỷ ôn nhu, dịu dàng lần đầu ra thế giới bên ngoài lại gặp phải tình cảnh như thế này, thực sự khiến hắn hơi có hổ thẹn.
Tuyết Mặc Quân nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng trấn an: "A Ngân tỷ, sẽ không có chuyện gì."
A Ngân nhìn lấy Tuyết Mặc Quân, cảm nhận được hơi ấm truyền đến bàn tay, trong lòng hơi ấm áp. Trong thế giới nhân loại mới mẻ này, nàng không có bất kỳ năng lực chống cự nào, nàng đã hóa hình làm lại từ con số không. Chỉ có người bên cạnh này, là điều duy nhất để nàng có thể tin tưởng và bấu víu vào.
Tuyết Mặc Quân cảm nhận được cảm xúc của nàng đã ổn định lại, hắn vội vàng đưa nàng đi nghỉ ngơi. Đương nhiên hai người sẽ không ở cùng một chỗ, nhà hắn có rất nhiều phòng, Tuyết Mặc Quân để một thị nữ sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi. Hắn biết hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với nàng.
Nhìn theo bóng lưng mảnh mai uyển chuyển của nàng rời đi, hắn thật sự thương xót cho vị A Ngân tỷ này của mình.
Tuyết Mặc Quân quay về phòng, hắn mãi không ngủ được, bèn đem đoạn gốc Lam Ngân Hoàng ra để nghiên cứu. Loay hoay một hồi, đoạn gốc Lam Ngân Hoàng vẫn không có bất kỳ thay đổi gì. Tuyết Mặc Quân chán nản, chuẩn bị thu hồi về trữ vật không gian, vừa mới lấy tinh thần lực bao vây lấy đồ vật này, một trong sáu đóa hoa sen trong đầu hắn, Tạo Hóa Thanh Liên bỗng nhiên phát ánh sáng chói lòa lao ra khỏi người Tuyết Mặc Quân.
Đóa sen vừa lao ra ngoài đã ngay lập tức bao trùm lấy đoạn gốc của Lam Ngân Hoàng kia vào trung tâm đài sen, sau đó co cụm tất cả cánh hoa lại rồi trở về vị trí cũ.
Tuyết Mặc Quân vội vàng nhìn về phía nơi có sáu đóa sen, hắn thấy được sáu đóa sen lúc này lúc sáng lúc tối chứ không còn ảm đạm như trước. Đặc biệt là Tạo Hóa Thanh Liên, ánh sáng chập chờn mạnh hơn những đóa sen còn lại rất nhiều.
Tuyết Mặc Quân suy đoán rằng, đoạn gốc của Lam Ngân Hoàng có lực lượng tương thích với Tạo Hóa Thanh Liên, từ đó sinh ra cộng minh, Tạo Hóa Thanh Liên đem nó làm vật bổ sung lực lượng. Lực lượng Tạo Hóa Thanh Liên hấp thu được sẽ đem một phần đi chia sẻ cho những đóa sen còn lại.
Nhìn một hồi không thấy động tĩnh gì nữa, Tuyết Mặc Quân bèn đặt lưng xuống đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Mặc Quân dậy thật sớm. Mặc kệ thế giới có vấn đề gì, nghiên cứu của hắn vẫn phải tiếp tục, đương nhiên hiện tại phải tăng thêm cả việc tu luyện nữa.
Sau khi ăn sáng, Tuyết Mặc Quân lôi kéo A Ngân cùng Lý Bạch hai người về phía hậu viện. Lý Bạch mặc dù đã là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng hằng ngày hắn vẫn bị Tuyết Mặc Quân yêu cầu minh tưởng.
Theo Tuyết Mặc Quân bàn giao cho Lý Bạch, hắn phải minh tu hằng ngày để có thể quen thuộc hơn với võ hồn, ma hợp hồn lực với bản nguyên võ hồn, luyện tập khống chế hồn lực. Đồng thời, minh tu có thể giúp hắn tăng cường chút xíu tinh thần lực.
Nhưng đối với Lý Bạch, những thứ râu ria này hắn chẳng quan tâm, Tuyết thiếu bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đó, vậy là được.
Sau khi phân phó Lý Bạch hoàn tất, Tuyết Mặc Quân liền kéo A Ngân sang một bên, thì thầm hỏi: "A Ngân tỷ, ngươi võ hồn là Lam Ngân Hoàng đúng chứ, hồn kỹ là gì vậy?"
A Ngân nhẹ gật đầu, trả lời: " Ta hiện tại là Hồn Tôn 38 cấp hồn lực, Lam Ngân Cổ Thụ võ hồn, hồn kỹ thứ tự là Sinh Mệnh Diệp Thủy, Sinh Mệnh Lam Hoàn, Sinh Mệnh Sinh Trưởng. Hồn kỹ thứ nhất là để hồi phục vết thương, hồn kỹ thứ hai là tăng cường sinh mệnh lực cùng phòng ngự, hồn kỹ thứ ba thúc đẩy thảo mộc thực vật sinh trưởng và khống chế chúng."
Tuyết Mặc Quân nghe xong liền giật mình. Thật kinh khủng, mặc dù nói là hóa hình tu lại từ đầu nhưng so với cùng lứa nhân loại, hồn thú vẫn chiếm ưu thế quá lớn. Hồn lực có thể tu luyện ngay khi hóa hình, hồn kỹ đã có tốt nhất phối hợp, tất cả đều là một con đường bằng phẳng.
Tuyết Mặc Quân cảm thấy phải tìm cách làm xao nhãng A Ngân tỷ, nếu không có một ngày hắn còn không thể nhìn thấy được dấu chân của nàng mất.
"A Ngân tỷ, hiện tại so với nhân loại cùng lứa, 38 cấp Hồn Tôn thực sự quá đặc thù. Nên tỷ tạm thời dừng lại, giúp ta nghiên cứu làm sao phân tách lực lượng của hồn hoàn để riêng biệt tách ra hấp thụ, đồng thời phân chia lại đẳng cấp hồn thú, ta nghĩ số năm không thể đại biểu toàn bộ quá trình phát triển cũng như thực lực của hồn thú." Tuyết Mặc Quân che giấu lương tâm nói chuyện với A Ngân.
A Ngân nghe vậy cũng đơn thuần nghiêm túc gật đầu. Tuyết Mặc Quân cũng bắt đầu quá trình tu luyện của bản thân.
Tối hôm đó, một mình Tuyết Mặc Quân tiến tới phòng của ba mẹ hắn. Tuyết Mặc Quân cực kỳ lễ phép gõ cửa.
Tuyết Nhã khẽ mở cửa, ló đầu ra, vẫy vẫy con trai của mình: "Mau vào đây, mau vào đây."
Tuyết Mặc Quân từ từ bước vào, thấy cha hắn Mặc Phong đang ngồi cạnh phòng làm việc, đánh lấy thủ thế ra hiệu hắn ngồi xuống.
Đến khi ổn định vị trí, Mặc Phong mới nghiêm túc cất giọng:
"Quân nhi, những nghiên cứu của ngươi ta đã cẩn thận xem qua. Phải nói đây là một công trình lớn và cực kỳ chi tiết có thể giải đáp gần như chuẩn xác mọi thứ về bản chất của võ hồn, hồn hoàn và sự tác động của các yếu tố tới chúng."
"Hơn nữa, con còn đưa ra được các phương pháp giải quyết và cải thiện những vấn đề này. Nghiên cứu này của ngươi mà công bố, tất nhiên sẽ tạo thành địa chấn trong giới hồn sư, đưa ngươi vào tầm mắt của những kẻ đánh cờ trên đại lục này."
"Kế hoạch của con là tìm một trong lục đại thế lực, thượng tam tông lưỡng đại đế quốc cùng võ hồn điện, làm kẻ hợp tác, đảm bảo an toàn cho con cũng như cung cấp tài nguyên cho con nghiên cứu. Ý nghĩ này tuyệt đối là ý nghĩ hợp lý nhất và an toàn nhất, nhưng chỉ trong trường hợp con không công bố những nghiên cứu này."
"Những nghiên cứu này của con có thể phá vỡ nền tảng và giai cấp của các thế lực hiện tại, chúng sẽ không cho con bất kỳ một cơ hội nào để sống sót. Vậy nên, con phải đảm bảo với ta, tuyệt đối không được phép công bố bất kỳ điều gì, mà tốt hơn hết là có thể che giấu thân phận của bản thân. Việc tìm Thất Bảo Lưu Ly tông hợp tác, ta sẽ nhờ Ninh Phú Quý làm trung gian, chúng ta sẽ ở trong bóng tối yểm trợ cho con, cho tới khi con có đủ lực lượng thành lập Thanh Liên giáo. Lúc đó sẽ là thời cơ đem tất cả ra ngoài ánh sáng."
Tuyết Mặc Quân đồng ý với kế hoạch này.
Ngay ngày hôm sau, Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân, Lý Bạch theo chân Ninh Phú Quý lên đường.
Mà hai vợ chồng Tuyết Nhã, Mặc Phong cũng không yên thân. Hai người vốn muốn lẩn tránh sống bình yên, nhưng vì con của bọn hắn, bọn hắn lại phải quay về Thiên Đấu Hoàng Thành, đấu trí đấu dũng với vị Tuyết Dạ Đại Đế kia.