Chương 30: Trở về Thất Bảo Lưu Ly Tông
Ngọc Hậu nghe vậy liền trầm mặc. Từ khi Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân đưa ra các nghiên cứu khiến thực lực của nàng cùng Ngọc Thố nhất tộc tăng trưởng mạnh, nàng liền biết một ngày này sớm muộn sẽ tới.
Ngọc Hậu có chút tiếc nuối, nếu như Tuyết Mặc Quân ở hẳn lại Ngọc Tinh Hồ thì tốt biết bao, Ngọc Thố nhất tộc lúc đó có khả năng sẽ sáng tạo một thời kỳ huy hoàng hoàn toàn mới.
Mặc dù nàng có thể dùng ngạnh thực lực cưỡng ép hắn ở lại, nhưng nàng biết điều này sẽ phản tác dụng, hơn nữa Ngọc Hậu nàng còn khinh thường làm trò này.
Ngọc Hậu có hơi chút thất lạc rời đi, bỏ lại A Ngân cùng Tuyết Mặc Quân trong đống đổ nát. Lúc này, A Ngân quay sang hỏi: "Quân đệ, ngươi muốn rời đi?" Trong mắt nàng còn có một chút không bỏ, Ngọc Tinh Hồ cũng giống như Lam Ngân Cốc của nàng vậy.
Nhìn thấy vẻ quyến luyến trong mắt A Ngân, Tuyết Mặc Quân thở dài.
"A Ngân tỷ, ta biết tỷ rất thích nơi này, nhưng đây không phải là chỗ dành cho chúng ta, ít nhất là ta. Dù gì ta cũng là một nhân loại, cũng không thể luôn sống trong hoang dã như thế này được. Chưa kể, chúng ta còn phải trở lại Thất Bảo Lưu Ly Tông hoàn thành hứa hẹn. Khi làm xong, chúng ta còn phải trở về kiến thiết Lam Ngân Cốc. Đây là lời hứa của ta với tỷ!" Tuyết Mặc Quân nhìn thẳng vào mắt A Ngân, chăm chú nói.
A Ngân nghe vậy cũng hơi có chút vui mừng. Nàng Quân đệ đệ vẫn nhớ lời hứa với nàng đây này, ngay cả nàng còn quên mất.
Thấy A Ngân thần sắc nguôi nguôi, Tuyết Mặc Quân còn bồi tiếp một câu: "A Ngân tỷ, tỷ yên tâm. Rồi tương lại Lam Ngân Cốc sẽ còn đẹp đẽ và mỹ lệ hơn Ngọc Tinh Hồ rất nhiều."
Tuyết Mặc Quân đứng dậy đi tìm Lãnh Cô Sơn lúc này còn đang ở bên dưới Ngọc Tinh Hồ.
"Lãnh trưởng lão, ngài có tại đây không?"
"Tuyết Mặc tiểu tử, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Nghe thấy tiếng của Tuyết Mặc Quân, Lãnh Cô Sơn ngạc nhiên. Tiểu tử này từ trước tới nay đâu có hỏi thăm hắn lần nào đâu. Hôm nay rồng đến nhà tôm à.
"Lãnh trưởng lão, ngài thu xếp một chút. Chúng ta có thể khởi hành về Thất Bảo Lưu Ly Tông được rồi."
Lãnh Cô Sơn có chút ngạc nhiên, sau đó chợt nhận ra điều gì đó, cực kỳ vui mừng. "Tiểu tử, ngươi thành công? Tốt, tốt, quá tốt, rốt cuộc cũng không cần ở lại nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Con gái ta giờ chắc còn chẳng biết mặt luôn nữa rồi. Tốt, đợi ta thu xếp xong, chúng ta sẽ ngay lập tức hồi tông."
Tuyết Mặc Quân lúc này còn đang chú ý vào vấn đề khác. "Lãnh trưởng lão, con gái ngài là sao?"
"Thế nào, Tuyết Mặc tiểu tử ngươi còn đánh chủ ý lên con gái ta?" Lãnh Cô Sơn lúc này mới phát hiện tiểu tử này chú ý đến vấn đề không thích hợp. "Nói cho ngươi biết, nó mới bốn tuổi, ngươi cũng đã có Ngân tiểu cô nương, ngươi có bao xa cút bao xa cho ta."
Tuyết Mặc Quân lúc này dở khóc dở cười: "Không phải, Lãnh lão ngài hiểu nhầm, ta tuyệt không có ý đó. Ta muốn hỏi là, lão nhân gia ngài từng này tuổi rồi, còn có con?"
Lãnh Cô Sơn nghe vậy nổi giận: "Phi phi phi, tuổi này thì đã làm sao, ta còn dũng mãnh chán. Hơn nữa đây cũng không phải con đầu lòng, nàng trong nhà xếp lão cửu, trước nàng còn có 8 cái ca ca. Ta chỉ là muốn có một đứa con gái mà thôi không được sao. Không nói chuyện với tiểu tử ngươi nữa, ta đi thu xếp mau chóng để còn trở về."
Nói xong, Lãnh Cô Sơn quay đít rời đi, lúc đi hắn còn ngâm nga gì đó, tâm trạng không tệ.
Lúc này, Đại Minh trong hồ cũng nghe được, liền trồi lên mặt nước sốt ruột hỏi: "Quân nghĩa thúc, ngài muốn rời đi, vậy Lý Bạch lão đệ cũng phải đi theo à? Có thể cho hắn không đi được không?"
Nghe thấy Thiên Thanh Ngưu Mãng bồn chồn, Tuyết Mặc Quân cười nói: "Đại Minh, Lý Bạch ca đương nhiên phải đi theo ta. Hơn nữa hắn cũng đã dạy ba người các ngươi cách nấu nướng, dù không có hắn các ngươi vẫn có thể tự làm đồ ngon kia mà."
"Nhưng vị đạo vẫn là không bằng được Lý Bạch ca. Quân nghĩa thúc, ngài xem xem có cách nào không?" Đại Minh nghe vậy càng lo lắng hơn.
Tuyết Mặc Quân trầm tư một hồi mới cất tiếng: "Vậy thế này đi, mỗi tháng ta sẽ để Lý Bạch ca tới đưa tin của ta cho A Nhu tỷ, ta cũng sẽ bảo hắn ở lại đây một ngày nấu ăn cho các ngươi, được chứ?"
Hiển nhiên, này vẫn chưa thỏa mãn được Đại Minh, nhưng nó biết cũng chẳng thể đòi hỏi thêm gì, đành ủ rũ lẻn vào lòng hồ không nói không rằng. Tuyết Mặc Quân thấy vậy âm thầm cười, dù là hồn thứ mười vạn năm nhưng tâm trí lại chẳng khác gì mấy đứa trẻ mới lớn, ham ăn ham chơi.
Sau một buổi thu xếp, Thất Bảo Lưu Ly Tông người tới vận chuyển đi hơn nửa số hồn thú trong khu chăn nuôi, đây là tài nguyên chiến lược quan trọng cho đê giai hồn sư. Mà ba cá thể thí nghiệm thành công, cũng đã bị Tuyết Mặc Quân thu vào không gian chứa đồ của hắn. Vì phục vụ hắn nghiên cứu, Thất Bảo Lưu Ly tông đã phí hết sức lực, của cải, mới tìm được một trữ vật hồn đạo khí có thể chứa vật sống được như thế này.
Tuyết Mặc Quân năm người rời đi trong lặng lẽ. Ngọc Hậu mặc dù biết, nhưng cũng không thấy xuất hiện. Dù gì cũng cùng với nhau hơn một năm, không thấy nàng, Tuyết Mặc Quân cũng có chút buồn vô cớ.
Đoàn người lặng lẽ rời khỏi Ngọc Tinh Hồ, mãi khi tới rìa Lạc Nhật sâm lâm, Tuyết Mặc Quân nhóm người mới gặp Nhị Minh đứng nơi đó chờ sẵn.
Nhị Minh lúc này thần sắc có chút chán chường, đi tới cạnh nhóm người. "Ngọc Hậu có chút việc không tiễn đưa được, bèn phái ta tới đây tạm biệt mọi người. Các ngươi vĩnh viễn được hoan nghênh tới Ngọc Tinh Hồ. Hiện tại liền để ta hộ tống các ngươi đi." Nó đưa tay ra, trên tay nó có một cái chày nhỏ. "Quân nghĩa thúc, này là tín vật mà Ngọc Hậu giao cho ngươi. Ngày sau nếu có cần trợ giúp liền sai người đem cái chày này tới đây, chúng ta tự khắc biết."
Nói rồi, Thái Thản Cự Viên Nhị Minh quay người dẫn đường. Nhóm người vô cùng bình thản rời khỏi Lạc Nhật sâm lâm, sau đó mau chóng khởi hành về Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Mà Thất Bảo Lưu Ly Tông phía bên này, Ninh Phú Hào đám người cũng đã nhận được thư tín báo mừng của Lãnh Cô Sơn. Tất cả cao tầng Thất Bảo Lưu Ly Tông đều họp tại Truyền Công Điện bàn luận về việc này.
Ninh Phú Hào đứng dậy, đối với bảy vị trưởng lão còn lại,thông báo: "Chư vị trưởng lão, hôm nay Lãnh trưởng lão cùng Tuyết Mặc Quân chính thức rời khỏi Ngọc Tinh Hồ quay về Thất Bảo Lưu Ly Tông. Theo Lãnh trưởng lão nhắn gửi, Tuyết Mặc Quân hắn chính thức thành công bù đắp tiên thiên thiếu hụt của ba loại hồn thú kia. Hắn cũng nói đã có chút nắm chắc cải tạo võ hồn của chúng ta."
"Tiểu tử kia đúng là quái vật, theo thỏa thuận thì trong sáu năm hắn phải đưa ra phương án. Vậy mà hiện tại mới gần hai năm, hắn cũng đã bắt đầu cải tạo Thất Bảo Lưu Ly tháp võ hồn. Theo tiến độ này thì chỉ cần một năm, không, có khi là ngắn hơn là hắn đã có thể hoàn thành." Ninh Quý Phật cảm thán nói, các vị trưởng lão khác nghe vậy cũng thổn thức gật đầu. "Tông chủ, sau khi hắn hoàn thành, chưa chắc hắn đã ở lại Thất Bảo Lưu Ly Tông. Có khi lại giống Ngọc Tinh Hồ, hoàn thành hứa hẹn, hắn sẽ trực tiếp quay đầu rời đi. Một nhân tài như vậy, tuyệt không thể để hắn rời khỏi Thất Bảo Lưu Ly Tông được."
Ninh Phú Hào nghe vậy gật đầu. Nhưng dù hắn là một người kinh thương lão đạo, kinh nghiệm phong phú, cũng chưa nghĩ ra cách gì để giữ chân Tuyết Mặc Quân. Tên tiểu tử này chỉ hứng thú với nghiên cứu, nhưng cả tài lực lẫn nhân lực cung cấp đều nằm trong thỏa thuận hợp tác, hắn không thể làm văn chương gì. Nam nhân truy cầu, thường là tiền tài, danh vọng, nữ sắc. Nhưng Tuyết Mặc Quân chỉ cần công bố những nghiên cứu kia, không, không cần công bố. Hắn chỉ cần bán những nghiên cứu đó, tiền tài cùng danh vọng đều dễ dàng có được. Nữ sắc thì bên cạnh hắn có một A Ngân tiểu cô nương phi thường xinh đẹp, cảm tình hai người vẫn luôn rất tốt.
"Thật nhức đầu!" Ninh Phú Hào thở dài. "Chư vị trưởng lão, chi bằng cho hắn một cái chức cung phụng trong tông môn, tạm thời gắn liền tên hắn với tông môn đã, rồi từ từ suy tính."
Ninh Quý Phật gật gật đầu: "Phú Hào, ngươi làm vậy cũng hợp lý, vậy đến đây thôi, chúng ta giải tán, chuẩn bị chào mừng hắn trở lại."
Nghị sự hoàn tất, ai về nhà nấy. Mà lúc này, Ninh Phú Hào cũng nhìn thấy được ảnh tử lấp ló sau hậu điện, bèn đi tới kéo hắn ra: "Hoa Trí, ngươi tới đây làm gì?"
Thiếu niên nhỏ tuổi nghểnh mặt nhìn vào mắt phụ thân hắn, trả lời: "Ta là thiếu tông chủ, ta tới Nghị Sự Đường tìm hiểu về sự vụ tông môn một chút cũng đâu có gì sai."
Nghe thiếu niên nói vậy, Ninh Phú Hào cũng không tiện trách mắng thêm gì. Đứa con trai này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là tham vọng quyền lực quá mạnh. Mặc dù hắn đã cực lực hạn chế, nhưng con hắn cũng không giảm bớt là bao.
"Thôi đằng nào cũng giao tông môn cho nó, để nó sớm làm quen cũng tốt." Ninh Phú Hào thầm nghĩ. "Nếu ngươi đã quan tâm sự vụ tông môn như vậy, vậy ngươi phụ trách tiệc chào mừng Cung phụng trưởng lão quay về đi."
Phân phó xong, Ninh Phú Hào bận rộn rời đi, bỏ lại Ninh Hoa Trí trong Nghị Sự Đường. Ninh Hoa Trí cũng đã nghe cha mình quá nhiều lần khen ngợi tài hoa của vị Tuyết Mặc Quân mà hắn chưa gặp mặt này, nay lại còn phong chứ Cung phụng cho hắn. Điều này làm cho Ninh Hoa Trí cực kỳ không phục, nhỏ tuổi hơn hắn làm sao mà tài hoa hơn hắn được. Hắn Ninh Hoa Trí dù là cả Thiên Đấu đế quốc này, tài hoa đều là đứng đầu trong cùng lứa.
"Vậy tối nay tiệc chào mừng, cũng phải hảo hảo chiêu đãi vị Cung phụng này mới được." Ninh Hoa Trí âm thầm nghĩ.