Chương 31: Tông Hội khai mạc

Ròng rã mấy ngày đi đường, nhóm người Tuyết Mặc Quân mới quay về đến Thất Bảo Lưu Ly Tông. Ngay trước cửa ngoại môn, Tuyết Mặc Quân đã thấy nhóm người Ninh Phú Hào đứng chờ sẵn ngoài cửa.


"Tuyết Mặc Quân, hoan nghênh ngươi an toàn trở về." Ninh Phú Hào thân thiết ôm lấy Tuyết Mặc Quân, vừa cười vừa nói. "Chúc mừng ngươi quay lại với thế giới nhân loại. Đi, ta đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi rồi, vào ăn thôi."


Tuyết Mặc Quân có hơi không thích ứng với điều này. Tính cách của hắn vốn đạm mạc không thích nổi bật, hơn nữa hành động này của Ninh Phú Hào chẳng khác nào đưa hắn lên đầu sóng ngọn gió. Khi các thế lực biết tin có một người phải để Thất Bảo Lưu Ly Tông ra tận cửa ngoại môn đứng chờ đón, chắc chắn hắn sẽ bị vô số thế lực thăm dò cùng nhắm vào. Điều này là trái với ước định của hắn với Thất Bảo Lưu Ly Tông.


Nhưng Tuyết Mặc Quân cũng ngẫm lại, Thất Bảo Lưu Ly Tông cao tầng đi theo hắn một chuyến mà suýt chút nữa ch.ết mất một nửa, hắn đi cũng gần như bặt vô âm tín một năm, hứa hẹn gì cũng mỏng manh như tờ giấy. Nay chứng kiến hắn cùng hai vị trưởng lão hoàn hảo vô thương trở về, Ninh Phú Hào không mừng như điên mới là lạ, có thể thông cảm được. Vì vậy, Tuyết Mặc Quân cũng không quá gay gắt, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.


"Ninh tông chủ, ngài không cần thiết làm như thế này. Mối quan hệ của chúng ta, cũng như thân phận của ta là cần bí mật. Ta không muốn có bất kỳ sự việc tương tự như thế này xảy ra nữa. Nếu không hậu quả ngài hiểu?" Tuyết Mặc Quân thấp giọng nói nhỏ vào tai Ninh Phú Hào, khiến cho người sau ánh mắt hơi co lại.


Ninh Phú Hào cũng không đáng kể, dù gì thì mưu tính lần này của hắn cũng thành công. Qua lần này, cái mác Thất Bảo Lưu Ly Tông trên người Tuyết Mặc Quân khó mà rửa sạch. Chuyện này cũng không cần thiết làm lại lần hai, vì nếu có lần sau lại lộ ra có chút quá mức gây nên những thế lực khác nghi ngờ không đáng có. Ninh Phú Hào cười cười gật đầu.


available on google playdownload on app store


Ăn tiệc rồi nghỉ ngơi, mãi đến chập tối Tuyết Mặc Quân mới có thời gian an tĩnh ngồi lại tổng kết nghiên cứu vừa xong. Theo nghiên cứu, muốn bù đắp Thất Bảo Lưu Ly Tháp, thì cần thiết khá nhiều các loại bảo thạch quý hiếm lên đến cấp độ tương đương tiên thảo thần dược hoặc là một số hồn thú đặc thù bản nguyên có thiên phú về bảo thạch. Những thứ này thì mặc kệ cho Thất Bảo Lưu Ly Tông đi tìm kiếm, nhà bọn hắn gia đại nghiệp đại, tự lo thân.


Tuyết Mặc Quân cảm giác thời khắc này là thời khắc thư giãn nhất của hắn. Nợ Ngọc Tinh Hồ xử lý xong, nợ Thất Bảo Lưu Ly Tông thì chỉ cần chờ bọn hắn đem tới cái gì thì nghiên cứu cái đó. Hiện tại hắn có thể rảnh tay bắt tay vào việc hắn muốn làm: tự nghĩ hồn kỹ đã có A Ngân tỷ đi nghiên cứu, giờ hắn phải nghiên cứu ra con đường tu luyện thân thể cùng tinh thần tiếp theo là được.


Hiện tại ở Thất Bảo Lưu Ly Tông không thiếu người có thiên phú về tinh thần lực, cực kỳ thuận tiện, chỉ cần tuyển một hai người có thiên phú tốt rồi để họ thử nghiệm từng ý nghĩ của hắn là được. Đáng tiếc là tu luyện thân thể, cấu tạo cơ thể của Ngọc Thố nhất tộc không giống con người, chỉ phù hợp những phương pháp rèn luyện thân thể sơ sài. Nếu không với tố chất thân thể cường hoành của Ngọc Thố nhất tộc, hắn nhất định có thể tìm ra con đường luyện thể nhanh chóng.


Quá rảnh rỗi, Tuyết Mặc Quân lại quyết định tu luyện một hồi. Tới khi tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, cũng đã là sáng ngày hôm sau.


Từ rất sớm, Tuyết Mặc Quân đã được Ninh Phú Hào mời tới dự lễ. Hôm nay là ngày Thất Bảo Lưu Ly Tông mở cửa thu đệ tử ngoại môn, còn gọi là Tông Hội. Tuyết Mặc Quân còn nhớ rõ hai năm trước hắn tới Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng là vào dịp Tông Hội này, nhưng sau đó là vô vàn chuyện không may xảy ra. Kết quả là hắn còn chưa thấy được ngày hội náo nhiệt nhất Thiên Đấu Thành là như thế nào.


Tông Hội năm nay, Tuyết Mặc Quân hắn tham gia với tư cách là cung phụng. Điều này Ninh Phú Hào cũng nói rõ với hắn, cho hắn một chức danh để thuận tiện hắn điều động tài nguyên và di chuyển trong tông môn. Tuyết Mặc Quân thấy hợp lý, cũng trực tiếp đồng ý. Lần này Tuyết Mặc Quân đồng ý xuất đầu lộ diện, tham gia Tông Hội, cũng là vì hắn muốn đích thân tìm vài người có thiên phú hợp ý hắn để làm vật mẫu nghiên cứu.


Tuyết Mặc Quân ngán ngẩm ngồi một mình trên đài. Lý Bạch hiện tại thì đang đi đưa tin cho cha mẹ hắn thông báo tình hình của bản thân. A Ngân tỷ cũng đang mệt mỏi nghỉ ngơi tại phòng, hắn có gọi thế nào cũng không ra ngoài.


Mấy người Ninh Phú Hào lại đang đi tiếp đón khách quý từ các thế lực khác tới dự lễ. Tuyết Mặc Quân cũng đã đề phòng việc này, liền để Ninh Phú Hào sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi khuất nhất để tránh bị chú ý tới.


Nhưng có vẻ người ưu tú thì ở đâu cũng tỏa ra hào quang hấp dẫn anh mắt người nhìn. Một thiếu niên cực kỳ anh tuấn và phong độ đi tới trước mặt Tuyết Mặc Quân. Thái độ của hắn mặc dù đủ lễ phép, quân tử như ngọc, nhưng Tuyết Mặc Quân với tinh thần lực cảm ứng lại thấy tràn ngập sự khiêu khích cùng đố kỵ.


Điều này làm Tuyết Mặc Quân khá là khó hiểu. Tại nơi này trừ mấy người cao tầng của Thất Bảo Lưu Ly Tông, hắn cũng chẳng quen biết ai, mà cũng chẳng ai quen biết hắn. Vậy thì, tên trẻ trâu trước mắt là ai vậy? Đôi mắt Tuyết Mặc Quân ngước lên nhìn hắn đầy nghi vấn.


"Ta là Thất Bảo Lưu Ly Tông thiếu tông chủ, Ninh Hoa Trí, nghe cha ta nói ngươi là một kỳ tài, quái tài, thậm chí còn cho ngươi chức Cung phụng. Ta kỳ thực không quá tin tưởng rằng chỉ với tuổi của ngươi đã có thể làm được tới mức như vậy. Khả năng cao ngươi chỉ là người đại diện cho kẻ phía sau ngươi đứng ra giao dịch với chúng ta."


"Tuyết Mặc Quân đúng chứ, nếu ngươi thuyết phục được người phía sau ngươi trở thành trưởng lão thứ bảy của Thất Bảo Lưu Ly Tông ta, với tư cách thiếu tông chủ ta có thể đảm bảo ngươi không cần phải lo lắng về tài nguyên tu luyện. Thậm chí ngươi có thể cưới một người trong Ninh thị nội tộc, trở thành dòng chính của Thất Bảo Lưu Ly Tông ta. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi rồi tìm tới ta."


Nói xong Ninh Hoa Trí kiêu ngạo quay lưng rời đi. Tuyết Mặc Quân nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng bèn nở nụ cười hài hước. Ninh Hoa Trí tiểu tử này hắn từng nghe Ninh Phú Quý nhắc tới qua, là một thiên tài cả về tu luyện lẫn đầu óc.


Nhưng hiện tại hắn xem ra, có vẻ như được người khác khen ngợi cùng nâng đỡ quá nhiều mà trở nên tự cao tự đại thì phải. Cũng đúng thôi, tâm tính thiếu niên tranh cường háo thắng ai cũng vậy, nhưng mà lại não bổ ra để hạ thấp đối tượng thì lại là vấn đề khác.


Lắc đầu, Tuyết Mặc Quân bỏ lời của Ninh Hoa Trí ngoài tai.


"Tuyết Mặc tiểu tử, ngươi nghĩ cái gì đó?" Nghe được giọng nói quen thuộc, Tuyết Mặc Quân nhìn sang, hóa ra là Lãnh Cô Sơn trưởng lão, hắn cũng cất tiếng chào hỏi. "Lãnh trưởng lão, thì ra là ngài. Ngài cùng chư vị trưởng lão không phải là đang tiếp đón khách quý hay sao? Sao ngài lại rãnh rỗi tìm ta thế?"


Lãnh Cô Sơn nghe vậy bĩu môi: "Tiếp đón cái gì, phiền ch.ết đi được. Ta chỉ là đi qua lộ cái mặt, còn lại để tiểu tử Ninh Phú Hào kia làm nốt, liên quan gì đến ta. Đối với ta, tu luyện mới càng có hứng thú. Tuyết Mặc tiểu tử, ngươi mau chỉ lão phu cái thứ mà ngươi để Ngọc Hậu sử dụng đi, áp súc với cái gì gì đó,"


Tuyết Mặc Quân nghe vậy cười cười: "Lãnh trưởng lão sợ là phải chờ một khoảng thời gian nữa, nghiên cứu này chưa hoàn chỉnh. Ngọc Hậu làm được là do nàng đã từng chạm tới lĩnh vực tương tự khi còn là mười vạn năm hồn thú. Là trường hợp cá biệt không thể phục khắc."


"Được, được, tiểu tử ngươi nói cái gì là cái đó. Ta chờ tin tốt của ngươi. Mà ngươi vừa rồi suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?"


Tuyết Mặc Quân vừa cười vừa kể lại chuyện hồi nãy cho hắn nghe, để cho Lãnh Cô Sơn hơi lo lắng. Như lý giải Tuyết Mặc Quân thắc mắc, Lãnh Cô Sơn đành nói: "Chẳng là Ninh Phú Hào có hay đề cập con trai của hắn rất ưu tú, mà lại cũng được nhiều người khen ngợi, ta cùng Ninh Phú Hào lại cũng muốn mối quan hệ giữa ta và tông môn càng gắn kết, liền đem con trai hắn cùng con gái ta đính hôn với nhau. Hiện tại nghe ngươi nói như vậy, lão phu cũng không biết mình làm đúng hay sai nữa."


Tuyết Mặc Quân nghe vậy liền an ủi: "Lãnh lão ngài cũng chớ nên quá lo lắng. Hắn có thể là do còn trẻ, chưa thành thục, chờ vài năm nữa trải qua nhiều chuyện hơn, hẳn sẽ chín chắn hơn đôi chút."


Lãnh Cô Sơn nghe vậy thở dài: "Cũng đành vậy. Kể ra tiểu tử ngươi cũng đích thật rất ưu tú, nếu không phải ngươi đã có A Ngân tiểu cô nương, ta cũng muốn đem con gái phó thác cho ngươi. Nàng cũng tham gia tông hội năm nay đó."


Tuyết Mặc Quân nghe vậy bất mãn. Lão già này đang yên đang lành tự nhiên ô người trong sạch. Mối quan hệ của hắn với A Ngân tỷ hoàn toàn là thuần túy được không. Hơn nữa ai cần con gái lão, mới sáu tuổi đã cưới mới xin, hắn còn chưa muốn đi tù. Mặc dù thế giới này còn chưa có luật lệ nào cấm việc kia, nhưng cầm tù lương tâm cũng là rất thống khổ được chứ.


"Mà tiểu tử ngươi biết không, năm nay Tông Hội có thay đổi cách tuyển chọn đệ tử đó." Lãnh Cô Sơn hào hứng buôn chuyện. "Như mọi năm chỉ là ngồi xem lũ nhóc đánh lôi đài, không có hàm kim lượng. Năm nay nhờ tiểu tử ngươi chơi ra mấy cái thang đo gì gì đó, nên bọn họ cũng đem nó ra để khảo thí luôn. Dù có thua trên lôi đài mà vượt qua được hai loại khảo thí kia cũng được nhận vào."


Tuyết Mặc Quân hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy vui mừng. Như thế này đúng hợp ý của hắn, càng dễ cho hắn tuyển người.


Trong lúc hai người đang trò chuyện, Ninh Phú Hào cùng một đoàn người tiến đến, vào vị trí. Tiếng trống vang lên khắp Diễn Võ Tràng, mà giọng nói của Ninh Phú Hào cũng vang lên: "Tông Hội Thất Bảo Lưu Ly Tông năm nay, chính thức khai mạc."






Truyện liên quan