Chương 32: Lôi đài chiến cùng thu phục Viên Tề
Sau khi tuyên bố khai mạc và nói một tràng diễn văn, Ninh Phú Hào ngồi xuống. Hôm nay người điều hành chính lại không phải hắn, mà là Ninh Quý Phật trưởng lão cùng một vị trưởng lão họ Kim, một trong năm vị trưởng lão ngoại tộc kia.
Lúc này thấy Ninh Quý Phật đứng ra: "Thất Bảo Lưu Ly Tông Tông Hội ngày thứ nhất, lôi đài chiến bắt đầu."
Từng thiếu niên, thiếu nữ thay phiên nhau lên lôi đài chiến. Những thiếu niên thiếu nữ này đa phần xuất thân là bình dân, một số ít là từ các tiểu gia tộc khắp nơi trên Thiên Đấu Đế Quốc, phần nhỏ còn lại là từ các vương tộc của mấy vương quốc phụ thuộc vào Thiên Đấu Đế Quốc. Chứ như các đại gia tộc lớn, bọn họ cũng chướng mắt Thất Bảo Lưu Ly Tông nhà giàu mới nổi này.
Đa phần người tham gia đều là khoảng 6 đến 10 tuổi, hồn lực đều ít hơn 20 cấp. Thất Bảo Lưu Ly Tông tuyển nhận đệ tử ngoại môn, đều là đáng giá và lực chiến đấu cùng thiên phú chiến đấu chứ không phải là chất lượng võ hồn. Bởi vì là võ hồn phụ trợ hệ, nên Ninh thị nội tộc tử đệ gần như không có sức chiến đấu, việc nhận đệ tử ngoại môn là để tìm đồng bạn có năng lực bảo hộ cho con cháu Ninh thị. Vì vậy dù tư chất tu luyện có kém cỏi, nhưng chỉ cần chiến lực cao, thiên phú chiến đấu tốt thì Ninh thị sẵn sàng dốc tài nguyên để khiến bọn hắn thăng cấp, dù gì Ninh thị chỉ có tiền là không thiếu.
Mặc dù lôi đài chiến của mấy thiếu niên thiếu nữ Đại Hồn Sư còn chưa tới cũng không có gì đặc sắc, nhưng đối với người bình thường thì đây cũng là một niềm vui thú nhất định, tương đương với Đấu Hồn Tràng thi đấu. Vậy nên lượng người đến xem lễ rất đông, mà Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng từ việc này mà thu được đầy bồn đầy bát.
Chăm chú nhìn lôi đài chiến, không thể không nói, cách làm đơn giản này cũng đánh giá khá tốt, Tuyết Mặc Quân thấy cũng có người vận dụng võ hồn cùng hồn kỹ cũng không tồi, đương nhiên đa phần vẫn là giải phóng hồn kỹ rồi loạn chiến. Nhanh chóng hơn 3000 người đã bị loại chỉ còn lại có hơn năm trăm người.
Những người nào vào được top 100 đều sẽ được Thất Bảo Lưu Ly Tông thu làm ngoại môn đệ tử, top 500 thì dù không được thu nhận nhưng lại có cơ hội đi vào Nghĩ Thái Tu Luyện Tràng của Thất Bảo Lưu Ly Tông tu luyện một ngày, top 250 lại có thể tu luyện trong đó ba ngày.
Chính vì vậy Tông Hội có thể hấp dẫn vô số người muốn đưa con cái vào thử vận may, tu luyện tại Nghĩ Thái Tu Luyện Tràng một ngày một đêm, tương đương với tu luyện bình thường cả một tháng. Tuyết Mặc Quân kỳ thật cũng vô cùng hứng thú với Nghĩ Thái Tu Luyện Tràng này nhưng vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm. Xem ra sau Tông Hội lần này, hắn phải để Ninh Phú Hào đem hắn tới mới được.
Lúc này, Lãnh Cô Sơn bên cạnh lại cuồng hú lên. Tuyết Mặc Quân giật mình, quay lại nhìn sang vị Lãnh trưởng lão bên cạnh hắn hiện tại như biến thành người khác kia. Tuyết Mặc Quân thấy hắn không để ý đến mình mà nhìn chằm chằm vào khán đài, liền theo ánh mắt của hắn mà nhìn tới.
Chỉ thấy trên khán đài là một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang đối chiến, thiếu niên võ hồn là một cây thiết côn, dáng người gầy gò, thiếu nữ khí chất lạnh như sương, võ hồn là một đầu băng điểu. Tuyết Mặc Quân hiểu ra, đây chắc là Lãnh Cô Sơn bảo bối nữ nhi. Nhìn hắn cái dạng này, lại một tên hộ nữ cuồng ma.
Tuyết Mặc Quân đánh giá vị này gọi Lãnh Băng Ngưng nữ hài tử, cách nàng sử dụng hồn kỹ cực kỳ hiệu quả, các đòn tấn công đều là tiết kiệm khí lực mà hiệu quả tốt nhất, từng cái băng vũ bắn ra cực kỳ tinh chuẩn làm chậm đối thủ. Hẳn là Lãnh Cô Sơn đã dạy dỗ nàng tốt vô cùng.
Mà vị thiếu niên đối chiến với nàng cũng không yếu kém, thiết côn trọng trọng nện xuống, uy lực cực mạnh, hồn hoàn thứ nhất hẳn là tăng cường sức nặng cho côn. Mặc dù bị Lãnh Băng Ngưng liên tục dùng băng vũ làm chậm khống chế, sau đó bị nàng thả diều, nhưng thiếu niên vung vẩy trọng côn cũng phòng thủ chặt chẽ, đồng thời còn khiến Lãnh Băng Ngưng bị thương không nhẹ khi thi thoảng bị thiết côn quét qua mấy lần. Kết quả cuối cùng vẫn là Lãnh Băng Ngưng chiến thắng, võ hồn của nàng mạnh mẽ hơn thiếu niên kia khá nhiều.
Tuyết Mặc Quân âm thầm lưu ý thiếu niên gọi Viên Tề này, ấn tượng của hắn với thiếu niên này cũng vô cùng tốt. Một người nữa cũng khiến cho Tuyết Mặc Quân lưu lý. Đó là một thiếu niên gọi Ngưu Bình, võ hồn là một đầu nham ngưu, khí lực cùng lực công kích khá lớn. Hồn kỹ đầu tiên của hắn là ngưng tụ một khỏa nham thạch lớn phía ngoài đầy dung nham ném ra công kích, sức công phá khá mạnh. Khi võ hồn phụ thể, tố chất thân thể của Ngưu Bình tăng mạnh, đối thủ của hắn gần như không phá vỡ nổi phòng ngự của hắn, lần lượt bị hắn dùng nham thạch ném bay.
Mặc dù cấp thấp đối chiến rất nhanh, nhưng thực sự là quá nhiều người tham gia khiến cho vòng đối chiến kéo dài tới tận tối muộn mới hoàn thành. Dù vậy, lượng khách tới Thất Bảo Lưu Ly Tông vẫn không rời đi. Vì năm nay Thất Bảo Lưu Ly Tông thông báo ngoài đối chiến ra vẫn còn hai loại khảo hạch khác, tương tự như đối chiến vì vậy mọi người đều ôm tâm lý may mắn ở lại.
Tối hôm đó, Tuyết Mặc Quân tìm tới Ninh Phú Hào vừa tiếp đãi khách mỏi mệt trở về, trực tiếp đào góc tường.
"Ninh tông chủ, về việc ta từ Tông Hội lần này nhận người vào nghiên cứu của ta ngươi cũng biết. Ta để ý tới hai người, một người gọi Viên Tề một người gọi Ngưu Bình, hai người này tố chất thân thể rất tốt, rất phù hợp phương hướng nghiên cứu mới của ta. Bên cạnh đó còn có một nữ hài gọi Mộ Tâm Huyền võ hồn là cung tinh thần lực khá tốt. Mà tốt nhất ngài đưa ta đi tìm họ trong đêm nay, ta mời chào trực tiếp, tránh để ngày mai trong khảo hạch họ bộc lộ tố chất ra ngoài khiến người chú ý. Đương nhiên trong khảo hạch nếu có người hợp cách thì ta cũng sẽ nhận."
Ninh Phú Hào nghe vậy gật đầu. Sau khi sai người tìm tư liệu của ba người xong, lập tức cùng Tuyết Mặc Quân xuất phát. Hiện tại ba người đều ở tại phòng nghỉ mà Thất Bảo Lưu Ly Tông thu xếp nên tìm tới rất dễ dàng.
Khi hai người tìm tới Viên Tề, thiếu niên này vẫn còn đang tại nhà ăn ăn như ch.ết đói, mặc kệ ánh nhìn kỳ quái của mọi người xung quanh. Tuyết Mặc Quân nhìn chồng bát bên cạnh hắn, lại nhìn thân thể gầy gò của hắn. Ăn nhiều như vậy mà dáng người không béo lên một xíu nào, nữ nhân chắc hâm mộ muốn ch.ết.
Hai người tiến lại gần, Tuyết Mặc Quân vỗ vỗ vai của hắn, nhưng tiểu tử này vẫn hồn nhiên mặc kệ, cắm đầu ăn không biết trời đất. Ninh Phú Hào lúc này không nhịn được cất lời gọi, hắn hiện tại cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn bồi Tuyết Mặc Quân nhanh nhanh chóng chóng xong còn về nghỉ ngơi.
"Viên Tề, ta là Thất Bảo Lưu Ly Tông đương nhiệm tông chủ, Ninh Phú Hào, tìm ngươi có chút việc. Ngươi có thể dừng ăn uống lại nói chuyện một chút được chứ?"
Nghe thấy tiếng người gọi nhưng tiểu tử này vẫn làm như không biết, khiến Ninh Phú Hào thẹn quá hóa giận. Hắn từ khi lên làm tông chủ đến này còn chưa phải ăn quả bơ nào cứng như thế này đâu.
Giận dữ đi vòng ra trước mặt Viên Tề, Ninh Phú Hào trực tiếp xốc đầu hắn lên: "Dừng cho ta!"
Viên Tề lúc này mới nhìn thấy người trước mắt đích thật là vị Thất Bảo Lưu Ly Tông Tông chủ cao cao tại thượng kia. Hắn lúc này đờ người ra, bát đũa từ tay rơi xuống đất xoảng một cái làm hắn giật mình tỉnh hồn, vội vàng quỳ xuống cuống quít xin tha.
"Tông chủ đại nhân, ta thực không phải mạo phạm ngài. Ta chỉ là tưởng nhầm có tên nào thất đức trêu đùa ta chứ thực không nghĩ tới một người như ngài lại tới tìm gặp ta. Ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta a."
Viên Tề trực tiếp bò tới ôm lấy chân của Ninh Phú Hào khiến hắn không làm sao giằng ra được, hừ lạnh một tiếng: "Đi theo ta." rồi xoay người đi.
Ba người tới một chỗ vắng vẻ ít người, lúc này Ninh Phú Hào mới dừng lại, quay đầu nhìn Viên Tể, sau đó làm đúng phận sự là môi giới.
"Tiểu tử, ta cũng không phải là người tìm ngươi có việc, mà là công tử bên cạnh ta đây."
Tuyết Mặc Quân nở nụ cười hòa nhã: "Ngươi tốt, Viên Tề. Ta tên Tuyết Mặc Quân, hiện đang giữ chức cung phụng của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Ta hiện tại cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông đang làm một số hợp tác. Ta thấy thể chất cùng võ hồn của ngươi khá mạnh mẽ cùng phù hợp với việc mà ta cần làm, muốn thu ngươi làm thủ hạ. Ngươi thấy thế nào?"
Viên Tề cũng chưa đáp lời mà lén lút nhìn sang Ninh Phú Hào, rồi lại quay sang đánh giá Tuyết Mặc Quân.
Ninh Phú Hào lúc này cũng tới trợ công: "Tiểu tử, vị trước mặt ngươi đã có một số thành tựu cực kỳ khổng lồ. Hắn là người cực kỳ tài tình, muốn làm thủ hạ của hắn người xếp hàng dài không hết. Vậy mà hết lần này tới lần khác hắn lại mời ngươi, đây là một cơ duyên lớn, một cơ hội để ngươi đổi đời. Đừng bỏ lỡ kẻo sau này hối hận."
Nghe lời của Ninh Phú Hào, Viên Tề vẫn chưa quyết định ngay, hắn nhìn Ninh Phú Hào hỏi: "Nếu ta chịu làm thủ hạ của hắn, ta có được đãi ngộ của Thất Bảo Lưu Ly Tông không? Người nhà của ta có được chuyển vào đây không?"
Nghe vậy, Ninh Phú Hào cười chế giễu hắn: "Đãi ngộ của Thất Bảo Lưu Ly Tông, đó đáng là cái gì? Không phải ta đập phá biển hiệu nhà mình, mà là ngươi có thể không tưởng tượng được những lợi ích mà ngươi sẽ có được đâu. Hiện tại ta còn muốn bỏ một nửa tông môn này đổi việc hắn ở lại mãi mãi kìa."
Viên Tề nghe vậy chấn động, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tuyết Mặc Quân: "Công tử, từ nay Viên Tề là người của công tử, lấy công tử vi tôn, như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Tuyết Mặc Quân gật đầu hài lòng: "Ngươi yên tâm. Rồi ngươi sẽ biết theo ta sẽ được những gì. Người nhà ngươi ta sẽ sai người thu xếp ổn thỏa, dù không vào ở Thất Bảo Lưu Ly Tông được, nhưng đãi ngộ cùng hoàn cảnh cũng không kém là bao. Hiện tại ngươi liền đi theo ta, ta còn muốn mời hai người nữa, cũng như ngươi."