Chương 33: Mời chào thất bại...A!... Thành công?
Khi Tuyết Mặc Quân ba người tìm tới, Ngưu Bình còn đang bốc vác đồ trong kho lưu trữ thực phẩm cùng công cụ của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Tuyết Mặc Quân cũng khá ngạc nhiên, Ninh Phú Hào thấy vậy cũng đưa cho hắn thông tin của Ngưu Bình.
Ngưu Bình, người của Lạc Mễ thôn, cha mẹ đều thức tỉnh võ hồn nhưng không có tiên thiên hồn lực nên trở thành một nông dân bình thường. Lúc đầu cha hắn làm nghề chặt củi, sau tích lũy được chút tài sản thì cưới được mẹ hắn là con gái nhà có nhiều đất ruộng nhất thôn.
Nhưng vì nhà vợ cũng không quá hài lòng, hai vợ chồng chỉ đem của hồi môn rồi tách ra ngoài ở, lấy của cải mua đất trồng nông sản. Cuộc sống cũng coi là tạm đủ. Từ khi phát hiện nhi tử có tiên thiên hồn lực, phụ thân của Ngưu Bình liền đem hắn gửi gắm cho em trai vợ, vốn đang làm chức tiểu quản sự trong Thất Bảo Lưu Ly Tông. Cầu mong cho con trai có một đường ra tốt hơn.
Ngưu Bình cũng cực kỳ cố gắng, làm việc chăm chỉ nên đổi được khá nhiều tài nguyên cấp thấp. Hiện tại hắn mới chỉ mười tuổi rưỡi mà đã đạt tới cấp 16 hồn lực chỉ với tiên thiên hồn lực là 5, ngang bằng với các thiên tài tu luyện 12 tuổi đạt cấp 20 hồn lực trở lên
Nhìn thấy kết quả có thể thấy, lượng cố gắng mà thiếu niên này bỏ ra là kinh khủng tới thế nào. Tuyết Mặc Quân nhìn tư liệu, chính hắn cũng khâm phục vị này.
Trong lúc Ninh Phú Hào nghiên cứu tư liệu, Ninh Phú Hào đã đi tới chào hỏi Ngưu Bình. Khác với Viên Tề, Ngưu Bình chẳng có vẻ gì là kính sợ với vị tông chủ này.
Chắc có lẽ khi làm việc tại đây, hắn cũng cùng những người làm cùng đã bàn luận khá nhiều thứ về vị Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ này nên cũng chẳng có gì mà kính sợ cả. Điều này thì Tuyết Mặc Quân rất hiểu, nói xấu sếp lớn việc này hắn làm quá nhiều.
"Ngưu Bình, ngươi biết ta chứ?" Ninh Phú Hào thân thiện cười chào hỏi.
"Nhận biết. Buổi tối tốt lành, Tông chủ đại nhân." Ngưu Bình chất phác gật đầu trả lời. "Ngài tìm ta có việc gì vậy?"
Ninh Phú Hào lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn lại hướng Tuyết Mặc Quân, rồi lại quay đầu nhìn Ngưu Bình, từ tốn nói: "Không phải ta có việc tìm ngươi, là hắn, ta chỉ là chân chạy mà thôi. Vị công tử kia có một số chuyện muốn trao đổi với ngươi. Ngươi hẳn có thời gian chứ?"
Ngưu Bình ánh mắt có chút kinh ngạc. Có thể khiến Thất Bảo Lưu Ly Tông Tông chủ làm chân chạy một đợt, công tử này thân phận không đơn giản.
Không biết nhân vật như vậy lại tìm tới hắn có chuyện gì. Dù có chút lo ngại, nhưng mặt mũi của tông chủ đại nhân hắn vẫn sẽ phải cho, Ngưu Bình bình tĩnh nhẹ gật đầu: "Được, tông chủ đại nhân."
Cho tới khi Tuyết Mặc Quân đọc xong tư liệu ngẩng đầu lên, Ngưu Bình đã tới trước mặt hắn. Đánh giá Ngưu Bình một chút, Tuyết Mặc Quân cực kỳ hài lòng.
Ngưu Bình không giống Viên Tề phải luồn cúi cùng lanh lẹ trên đường phố để kiếm miếng cơm manh áo nuôi gia đình. Hắn chỉ cần làm hết trách nhiệm với chính bản thân hắn mà thôi, cẩn trọng, bình tĩnh và chăm chú.
Tuyết Mặc Quân lặp lại những lời đã nói với Viên Tề cho Ngưu Bình nghe. Không như Viên Tề, Ngưu Bình tới Thất Bảo Lưu Ly Tông này để tìm con đường mạnh mẽ hơn, tiền đồ hơn.
"Được, Ngưu Bình đồng ý. Chỉ cần ngài có thể giúp ta mạnh mẽ hơn, ta sẽ vì ngài xông pha khói lửa." Ngưu Bình quyết đoán trả lời.
"Tốt, cực kỳ thẳng thắn, rất hợp ý ta. Chỉ cần ngươi cảm thấy ta không thể nào khiến ngươi mạnh lên được nữa, ngươi có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Nhưng phải ghi nhớ một điều, mọi thứ ngươi biết, tuyệt đối không được tiết lộ ra."
Tuyết Mặc Quân cực kỳ thích hợp tác với những người thẳng thắn như vậy. Hắn hoàn toàn không cần thiết phải mệt đầu suy nghĩ những việc không đâu.
Ninh Phú Hào vội vàng ngắt lời: "Tốt, tốt, các ngươi mau chóng lên ta còn về nghỉ ngơi. Ngày mai ta còn có rất nhiều việc đấy." Hắn mau chóng xoay người đi trước.
Tuyết Mặc Quân đối với hắn áy náy cười, vội kéo Viên Tề cùng Ngưu Bình đi theo.
Mục tiêu cuối cùng là Mộ Tâm Huyền, vị thiếu nữ này khác Viên Tề cùng Ngưu Bình là bình dân xuất thân. Nàng là con gái thứ hai của Mộ bá tước, người có thực quyền trong Thiên Đấu Đế Quốc. Để nàng đồng ý hợp tác với hắn đã khó, chứ đừng nói tới việc để cho nàng giống như Ngưu Bình, Viên Tề trở thành hắn tùy tùng.
Đối với chuyến đi cuối cùng này, Tuyết Mặc Quân cũng không ôm hi vọng gì quá lớn. Tìm tới nơi Mộ Tâm Huyền nghỉ tạm, Ninh Phú Hào tiến tới gõ cửa.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa, ngay lập tức nàng nhận ra được Ninh Phú Hào.
"Ninh tông chủ, ngài đây là?"
Ninh Phú Hào gật đầu: "Mộ chất nữ hiện tại có ở không? Có một người nhờ ta giúp đỡ để gặp mặt nàng bàn chút chuyện."
Phụ nữ trung niên liếc nhìn ba nam hài phía sau hắn, thầm nhủ lại là tên con ông cháu cha nào đây muốn theo đuổi tiểu thư nhà mình. Có thể mời Ninh tông chủ ra mặt, ắt hẳn thân phận cũng bất phàm.
Nàng nhẹ gật đầu: "Tiểu thư có trong phòng, phiền ngài chờ một chút, ta sẽ vào thông báo ngay." Nói xong nàng đóng cửa lại. Phía ngoài nhóm người chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Một lát sau, cánh cửa lại mở ra. Một thiếu nữ anh khí hiên ngang từ trong đi ra, khi thấy Ninh Phú Hào, nàng khẽ cúi người.
"Mộ chất nữ gặp qua Ninh bá. Đêm khuya đến thế này, Ninh bá ngài còn có việc gì cần tới ta?"
"Mộ chất nữ, thực ra ta... haizz, thôi ta mệt lắm rồi. Tuyết Mặc tiểu tử, không, Tuyết Mặc Cung phụng, ngươi tới nói đi." Ninh Phú Hào không thèm để ý hình tượng ngồi bệt xuống thềm thang đá.
Tuyết Mặc Quân bước tới trước mặt Mộ Tâm Huyền, thực hiện động tác kính chào quý tộc cực kì chuẩn mực: "Mộ cô nương, ta là Tuyết Mặc Quân, ta có thể xin một chút thời gian của cô nương được không?"
Lúc này, Mộ Tâm Huyền mới nhìn thấy Tuyết Mặc Quân. Nàng ngây người ra một lúc. Giống, thật sự giống. Hắn quá giống người phụ nữ mà nàng ghét cay ghét đắng kia. Lại thêm hai chữ "Tuyết Mặc" càng khiến nàng khẳng định suy đoán của mình.
"Ngươi có chuyện gì? Nói đi, nói xong ta còn phải về luyện cung." Mộ Tâm Huyền hừ lạnh.
Tình tiết này là sao? Mình nói gì sai à? Nàng phát cái gì nộ?
Tuyết Mặc Quân đầu đầy dấu hỏi.
"Là thế này. Ta đang có một số nghiên cứu về tu luyện tinh thần, cụ thể là khai phát từ phương pháp tu luyện tinh thần của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Ta đã có một số thành tựu nhất định nhưng khổ nỗi là người có thiên phú tu luyện về tinh thần vẫn là quá ít."
"Qua thi đấu ngày hôm nay, ta thấy cô có thiên phú cực tốt về phương diện tu luyện tinh thần. Mặc dù không biết trong bá tước phủ có phương pháp tu luyện đặc biệt nào không, nhưng nếu cô đồng ý hợp tác với ta. Ta đảm bảo lượng tinh thần lực hiện tại cô có được sẽ tăng gấp đôi. Đây là lợi ích tối thiểu mà cô có được. Ngoài ra, còn một số thành quả nghiên cứu khác đã được Thất Bảo Lưu Ly Tông công nhận chắc sẽ cực kỳ có ích cho cô. Đương nhiên, muốn có được những thành quả này thì phải trả cái giá không nhỏ."
Tuyết Mặc Quân có chút không tự tin cho lắm. Hắn biết những lợi ích mà hắn cho ra được tạm thời cũng chỉ có như vậy. Những thành quả nghiên cứu kia của hắn, tạm thời là không thể cho phía quý tộc biết tới. Chính vì vậy nên hắn không hi vọng quá nhiều về kết quả.
Thế nhưng một tiếng "Ta đồng ý." của Mộ Tâm Huyền làm cho hắn ngẩn người.
Thành, thành công?
"Vậy thôi, mai bàn tiếp, ta đi vào đây." Nói xong, Mộ Tâm Huyền quay ngoắt đầu đi, mái tóc đuôi ngựa vung lên một đường hoàn mỹ.
Ninh Phú Hào tiến lại gần: "Tuyết Mặc tiểu tử, vậy là xong nhé. Ta về trước đây, ngươi tự chạy về." Xong hắn liền vút một cái biến mất.
Nhìn theo thân ảnh của Mộ Tâm Huyền một lúc, Tuyết Mặc Quân trầm tư. Hắn cảm giác được sự hứng thú của nàng không bắt nguồn từ việc tu luyện tinh thần. Vậy điều gì làm nàng đồng ý?
Tuyết Mặc Quân nghĩ mãi cũng không ra, cũng chẳng thèm nghĩ nữa. Hắn quay phía sau bàn giao cho hai người Viên Tề và Ngưu Bình:
"Ngày mai hai ngươi không cần phải tham gia khảo hạch phía sau nữa. Đằng nào các ngươi cũng đạt được mục đích từ lôi đài chiến rồi, kết quả ngày mai cũng không quan trọng. Hơn nữa, hai người đồng ý tham gia với ta thì những việc như ngày mai còn xảy ra thường xuyên hơn rất nhiều. Dù gì nó cũng là do ta tạo ra kia mà. Hôm nay tới đây thôi, về nghỉ sớm, mai ta sẽ cho người đi đón hai ngươi."
Viên Tề cùng Ngưu Bình hơi ngẩn người. Thì ra sửa đổi luật lệ trăm năm, tăng thêm một phần khảo hạch thu đệ tử của Thất Bảo Lưu Ly Tông là do vị trước mắt này chơi ra đó à.
Nhìn Tuyết Mặc Quân đi xa, hai người Ngưu Bình cùng Viên Tề liếc nhau, cuối cùng mỗi người một ngả.
P/s: Xin lỗi các bạn vì mấy ngày này đám cưới đám hỏi bận rộn quá, rồi lại có người nhà ốm nặng, nên nhịp độ ra chương có hơi chậm lại đôi chút. Mong các đọc giả thông cảm.