Chương 40: Ngưu Bình cùng Viên Tề luận bàn
Nhờ có A Ngân truyền cho Sinh Mệnh lực, chỉ mất vài ngày Tuyết Mặc Quân đã khôi phục lại đỉnh phong.
Trong mấy ngày này, Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân tham khảo và bàn bạc lẫn nhau về kế hoạch mở không gian tu thể. Cuối cùng hai người đưa ra được kết luận.
Thức hải không gian là tự thân ba hồn bảy phách của nhân loại tạo thành, đã mang sẵn tính chất không gian trong đó. Thức hải không gian là cố định không thể mở rộng, tinh thần lực trong đó mỗi khi đầy thì chỉ còn một cách là tiến hành áp súc mà thôi.
Đan điền không gian là do thiên địa nguyên lực, đã mang sẵn thuộc tính không gian, khai phát. Chỉ cần hồn lực đủ mạnh, liên tục áp súc, là có thể không ngừng mở rộng không gian đan điền bằng cách lấy hồn lực cấu trúc một vùng không gian mới phía ngoài vùng đan điền không gian cũ.
Nhưng không gian để tu luyện thân thể lại khác, sau khi xem đi xem lại cảnh kim long ngưng tụ thân thể, Tuyết Mặc Quân rút ra được mấu chốt của luyện thể, là lấy thân thể vĩ lực, đánh vỡ không gian. Vì vậy, muốn mở không gian để tu luyện thân thể, vậy hắn phải dùng lực lượng tuyệt đối để đánh vỡ ràng buộc tạo ra không gian. Muốn làm được như vậy, theo Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân tính toán, phải đạt tới cửu huyết, tức chín giọt tinh huyết, mới có thể làm được.
Nhưng tố chất cơ thể hồn sư nhân loại chỉ đạt được thất huyết là cực hạn, muốn ngưng luyện ra nhiều hơn là vô cùng khó. Tuyết Mặc Quân biết tố chất thân thể của mình là chưa đủ, đành chán nản ngừng lại.
Tuyết Mặc Quân tâm tình hạ thấp, cũng chẳng còn tâm trí nghiên cứu, chỉ đành đi xem chiến đội huấn luyện như thế nào.
Khi Tuyết Mặc tới Diễn Võ Tràng, Lý Bạch thấy hắn vội vàng chạy tới.
"Tuyết thiếu, ngươi khỏe hẳn chưa mà lại đi ra đây?" Lý Bạch ân cần thăm hỏi.
Tuyết Mặc Quân nhẹ gật đầu: "Huấn luyện cũng được vài ngày, ta cũng muốn kiểm tr.a chút thành quả, thuận tiện chọn ra mười người tiến bộ tốt nhất để vào Nghĩ Thái tu luyện tràng tu hành."
Lý Bạch gật gật đầu, chạy tới trao đổi cùng Viên Tề, Ngưu Bình cùng Mộ Tâm Huyền.
Rất nhanh chóng, dưới sự chỉ huy của bốn người, toàn bộ chiến đội tập hợp lại. Tuyết Mặc Quân đứng lên, lớn giọng phát biểu.
"Các ngươi huấn luyện thành quả để ta tương đối hài lòng. Đặc biệt là ba mươi người chưa lên tới cấp mười nay đều đã đột phá thành một tên hồn sư. Rất tốt. Tất cả các ngươi tu luyện tinh thần cùng thân thể tiến triển cũng phù hợp dự đoán. Nhưng như vậy là chưa đủ, các ngươi có tự tin với thành quả như thế này có thể thắng được chiến đội của thiếu tông chủ không?"
"Chính vì để cho các ngươi thêm tự tin, hôm nay ta sẽ tuyển ra mười người tiến bộ nhất trong mười ngày qua theo ta tiến về Nghĩ Thái tu luyện tràng. Những người này là những người tiến triển tốt nhất trên mọi mặt, thân thể, tinh thần cùng hồn lực trong mười ngày vừa qua, được các đội trưởng đánh giá kỹ lưỡng."
"Lạc Phi Hương, Xích Thanh Nhiên, Trần Thư, Đinh Tiễn, Văn Sở Sở, Lý Hồng, Ngô Hạo Vũ, Lê Bằng, Trịnh Bác, Nguyễn Chiến. Mười người các ngươi hiện tại đi theo ta. Những người còn lại tiếp tục huấn luyện, tranh thủ tháng sau đoạt được tiến nhập Nghĩ Thái tu luyện tràng cơ duyên này."
Tuyết Mặc Quân dành một hồi để cổ vũ đám đệ tử, thậm chí tự thân biểu hiện cách tu luyện hai loại pháp quyết mới kia cho bọn họ. Điều này khiến những đệ tử này trở thành người hâm mộ hắn cuồng nhiệt.
Sau một hồi, Tuyết Mặc Quân mới đem mười tên đệ tử đi tới Nghĩ Thái tu luyện tràng làm thủ tục cho họ.
Xong xuôi tất cả, Tuyết Mặc Quân mới quay trở lại Diễn Võ Tràng. Vừa về tới nơi, Tuyết Mặc Quân đã thấy đám đệ tử xúm đen xúm đỏ lại, tụ tập hết ngoài cửa Diễn Võ Tràng. Thấy kì quái, Tuyết Mặc Quân bèn phóng thích tinh thần lực cảm ứng xem tình hình bên trong.
Thì ra hai tên Viên Tề và Ngưu Bình đang đối luyện với nhau, đám đệ tử huấn luyện quá mệt mỏi và chán nản bèn lấy cái này ra làm trò vui giải tỏa áp lực.
Khi thấy Tuyết Mặc Quân bước tới, đám đệ tử tất cả đều tránh ra nhường chỗ cho hắn. Bước tới cạnh lôi đài, Tuyết Mặc Quân cũng vô cùng hứng thú với trận luận bàn này.
Từ khi hai tên này tu luyện Thất Thú Quyền, Tuyết Mặc Quân còn chưa kiểm tr.a thực lực của họ đâu.
Trên lôi đài, hai thân ảnh một cường tráng một mảnh khảnh quấn lấy nhau. Khác hẳn với hồn sư, phải luôn khống chế khoảng cách để có thời gian tung ra hồn kỹ, hai người liên tiếp lao vào nhau giáp lá cà, quyền quyền đến thịt.
Đối với người ngoài mà nói, này không khác gì là côn đồ đầu đường xó chợ đánh nhau. Nhưng với người trong nghề như Tuyết Mặc Quân hay các đệ tử tại đây, những cú đấm, đá, những lần ra đòn đều là những lần thôi động khí huyết nhịp nhàng và hiệu quả. Những đòn này đều đánh trực tiếp vào các bộ vị của đối thủ, ảnh hưởng đối chủ vận chuyển khí huyết, thậm chí ngăn chặn hành động tiếp theo.
Khi chiến đấu như thế này, sự phán đoán cùng linh hoạt, ứng đối đều cần yêu cầu rất cao. Thường chỉ có rất ít các chiến hồn sư kinh nghiệm già dặn mới chiến đấu như vậy.
Viên Tề phong cách chiến đấu linh hoạt, nhanh nhẹn, khó đoán. Với tốc độ làm ưu thế, số lần Viên Tề ra đòn cao hơn rất nhiều so với Ngưu Bình, người sau gần như chỉ có thể đứng im ứng phó. Nhưng trên thân thể của Ngưu Bình lại không có quá nhiều dấu vết tổn thương, mặc dù lực lượng của Viên Tề cũng không phải là yếu nhược.
Mỗi khi Ngưu Bình phán đoán được công kích của Viên Tề, ngay lập tức hắn có thể phản công, tạo ra sát thương cực lớn tới Viên Tề.
Tuyết Mặc Quân gật gật đầu. Hai người Ngưu Bình, Viên Tề đều tận dụng rất tốt ưu thế của bản thân. Đáng tiếc, hắn còn chưa tạo được một hệ thống đầy đủ cho tu luyện thể phách chi đạo, những đòn công kích vẫn còn quá thô sơ.
Nhưng dù vậy, một khi các Hồn Sư khác để hai tên này cận thân, vậy thì kết quả chỉ có một đều là bị đánh ra bã, kể cả chiến hồn sư.
Dưới cấp 30, tố chất thân thể của hai người này khiến cho lực phòng ngự của họ cực kỳ mạnh mẽ, hầu như có thể tiếp nhận 3, 4 đòn công kích mà không chịu tổn thương quá lớn. Hai tên này hoàn toàn có thể không nhìn công kích mà toàn lực tiếp cận đối thủ. Sau đó, với thể phách cường đại gấp 3-5 lần đối thủ, không cần quan tâm đối thủ được tăng phúc bao nhiêu từ hồn kỹ, hoàn toàn có thể đè bẹp đối phương.
Đúng lúc này, trên lôi đài Viên Tề cũng dừng đợt tấn công của mình lại, khóe miệng của hắn nở nụ cười láu cá: "Mãng đầu, làm nóng người kết thúc thôi nhỉ, vào tiết mục chính thôi nào."
Từ dưới chân Viên Tề, một vòng sáng màu vàng hiện lên, trên tay hắn xuất hiện một cây côn sắt đen như mực. Viên Tề vung vẩy côn sắt cười lớn: "Như Ý Côn, trọng, trọng, trọng."
Viên Tề một chiêu hoành tảo thiên quân, trọng côn hung hăng quét tới Ngưu Bình. Hồn kỹ thứ nhất của Viên Tề là gia tăng ba thành trọng lượng của côn, duy trì tới khi nào hắn cạn kiệt hồn lực thì mới trở về trọng lượng ban đầu. Ngưu Bình mà không cẩn thận ứng phó, chỉ cần ăn trọn một chiêu này thì hắn cũng coi như chấm dứt.
Ngưu Bình vội vàng quát lớn một tiếng, một vòng sáng vàng dưới chân cũng hiện ra. Thân thể của hắn cao to hơn gần gấp rưỡi, lông tóc toàn thân cũng mọc dài ra. Hai bên thái dương của Ngưu Bình còn có một điểm lồi lên, đầu nhọn cứng. Có vẻ đó là nơi mọc hai cái sừng trâu, nhưng hiện tại chắc chưa trưởng thành.
Có lẽ nên gọi Ngưu Bình là Nghé Bình mới hợp lý. Tuyết Mặc Quân buồn cười nghĩ thầm.
Đối mặt với côn sắt hung hăng đập tới, chỉ thấy Ngưu Bình lấy hai tay phòng thủ trước ngực. "Keng" một tiếng chói tai khắp Diễn Võ Tràng, cây côn sắt mạnh mẽ vụt tới như vậy bị Ngưu Bình nhẹ nhàng cản lại. Những lớp lông mọc ra trên người Ngưu Bình lúc này trở nên cứng như đá.
Võ Hồn Hỏa Nham Ma Ngưu của hắn đã cho hắn tăng phúc thân thể vô cùng lớn, đặc biệt là phương diện phòng ngự, cơ thể của hắn lúc này cứng như nham thạch vậy.
"Nham Bạo!" Ngưu Bình thi triển hồn kỹ thứ nhất của hắn. Một viên nham thạch to gấp đôi đầu người xuất hiện trên tay Ngưu Bình, được hắn ném cực kỳ chính xác về phía Viên Tề đang linh hoạt biến ảo vị trí tìm góc tấn công.
Viên nham thạch bay ngay tới trên đầu Viên Tề nổ mạnh, mặc dù Viên Tề đã nhanh chóng xoay tròn côn phòng ngự, nhưng vẫn bị lực trùng kích đẩy lui ra khá xa.
Lúc này, Ngưu Bình dường như hóa thân thành một chiếc xe ném đá công thành, liên tục liên tục những viên nham thạch được Ngưu Bình ngưng tụ ra, dùng cự lực ném tới Viên Tề.
Viên Tề cực kỳ linh hoạt né tránh, côn pháp vô cùng chuẩn xác từng côn từng côn điểm vào những viên nham thạch bay tới, phá hủy chúng nó trước khi chúng phát nổ. Mặc dù vậy, hắn cũng không thể tiếp cận thêm Ngưu Bình được một bước nào, cường độ công kích của Ngưu Bình quá nhanh và mạnh mẽ.
Theo Tuyết Mặc Quân, cục diện bây giờ là lâm vào bế tắc, chỉ xem xem một trong hai người ai chống đỡ được tới phút cuối cùng mà thôi.
"Đùa sao, lại hòa lần nữa! Viên đội trưởng cùng Ngưu đội trưởng cố ý sao? Đây là lần thứ ba bọn họ hòa nhau rồi đó."
"Ngưu đội trưởng rõ ràng mạnh hơn Viên đội trưởng rất nhiều. Ba trận rồi, lần nào cũng là Ngưu đội trưởng chiếm thượng phong, đánh cho Viên đội trưởng không thở được."
"Phi! Nói linh tinh. Rõ ràng Viên đội trưởng mạnh hơn. Viên đội trưởng linh hoạt cùng mạnh mẽ, để cho Ngưu đội trưởng không còn bất kỳ đấu pháp nào, chỉ còn mỗi cái đấu pháp chày cối này giữ thể diện."
Tuyết Mặc Quân nghe lũ đệ tử bàn tán xôn xao, trong lòng cảm thấy cũng không tệ. Có lẽ hàng tuần, hắn đều sẽ tổ chức một lần thi đấu như thế này, tăng cao tinh thần tu luyện, thuận tiện làm chút giải thưởng cổ vũ lũ tiểu tử này tránh cho quá nhàm chán.
Lại nhìn lôi đài, hai người Ngưu Bình cùng Viên Tề chiến đấu cũng đến giai đoạn cuối cùng. Lại va chạm mấy hồi, hai người cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt nằm bệt trên sàn thi đấu.
Mấy tên đệ tử cũng vô cùng quen thuộc đi lên kéo hai tên này xuống dưới. Cả phần sau của buổi, tinh thần tu luyện của cả tập thể tăng lên rất cao. Tuyết Mặc Quân vô cùng hài lòng rời đi.