Chương 62: A Ngân mất tích
Mặc kệ nhóm người trên khán đài nghĩ thế nào, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, mặc dù nó cũng đến giai đoạn cuối cùng. Nhóm đệ tử Tinh Thần Niệm Sư lưu không thẹn với danh tiếng thận hư, 3 phút chân nam nhân,... một đám phóng xong đại chiêu liền lè lưỡi nằm dán xuống mặt đất.
Lúc này, đám Huyết Phách Chiến Sư lưu biết thời cơ chân nam nhân của họ đã tới, vội vàng như trâu điên sử xuất đủ các loại hồn kỹ thanh tràng. Đệ tử của đội thiếu tông chủ từng người từng người bị đánh bay khỏi sàn đấu.
Khoảng tầm 5-10 phút sau thì chiến đấu kết thúc, kết quả đương nhiên là đội của Tuyết Mặc cung phụng dành chiến thắng áp đảo với gần 30 người còn sót lại trên chiến đài.
Chiến đấu kết thúc, chiến đài cũng dần dần lún xuống, cuối cùng tất cả thành mặt đất bằng phẳng. Tất cả các đệ tử hai đội đều được không gian này triệu hồi lại, tên nào tên đó lông tóc vô thương. Nếu không phải nhìn thấy quần áo các đệ tử tàn phá rách rưới như một đám Cái Bang, Tuyết Mặc Quân còn không tin được gần trăm người này vừa trải qua chiến đấu thảm liệt.
Không gian này quá huyền diệu, Tuyết Mặc Quân cực kỳ kích động. Bí mật của Nghĩ Thái tu luyện tràng của Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng cực kỳ lớn. Điều này càng làm Tuyết Mặc Quân hiếu kỳ.
Cả quãng thời gian còn lại, Tuyết Mặc Quân như hồn du thiên ngoại, hoàn toàn lâm vào suy nghĩ suy đoán đủ loại về Nghĩ Thái tu luyện tràng, cũng như bí mật của Lưu Ly Tháp võ hồn.
Mãi tới khi tất cả giải tán, Tuyết Mặc Quân hắn cũng u u mê mê bước ra khỏi ngọc tháp đại điện.
Hắn vừa bước một chân ra, chân sau liền bị Ninh Phú Hào tóm cổ giữ lại. Tuyết Mặc Quân lúc này giật mình ngửa đầu nhìn tám vị, không, chín vị đại lão bao vây mình, đôi mắt chằm chằm nhìn như nhìn một chú cừu non, biết mình tránh không khỏi, đành thở dài quay về ghế ngồi.
"Tiểu tử, giờ ngươi giải thích cho chúng ta được chưa?" Ninh Phú Hào vô cùng tự giác làm người phát ngôn của cao tầng.
Tuyết Mặc Quân ngán ngẩm gật đầu: "Đây là ta cùng A Ngân tỷ nghiên cứu một chút đồ chơi mới, vì là bản đầu nên khá là thô thiển, gọi là trận, chia làm chiến trận cùng ngự trận. Chiến trận là như các ngươi vừa thấy, có thể liền kết tinh thần lực hoặc hồn lực, hoặc tinh huyết chi lực của nhiều người với nhau, tạo ra hiệu quả tăng phúc hoặc công kích. Ngự trận vẫn còn chưa mày mò ra."
Ninh Phú Hào cùng các vị trưởng lão nghe vậy mắt đều sáng lên, bọn họ đã nhìn được hiệu quả của thứ này, cả đám đều là trông mà thèm. Ninh Phú Hào xoa xoa hai tay, gương mặt nở nụ cười với Tuyết Mặc Quân, nói: "Tuyết Mặc tiểu tử, thứ chiến trận này, ngươi có thể đưa cho nhóm chúng ta đi?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy liền lắc đầu: ""Trận" thứ này hiện tại còn chưa thể thông qua ghi chép để lưu truyền được, tất cả đều dựa vào hiểu biết cùng thiên phú. Ta không thể trực tiếp đưa cho các ngươi "trận" nhưng các ngươi có thể đưa một vài người qua học tập cách hình thành và cấu tạo ra "trận". Tốt nhất là các đệ tử giỏi về suy luận, số học, hình học, ngôn ngữ,... càng dễ dàng học được."
Ninh Phú Hào cau mày, làm gì có thứ gì không thể truyền lại qua ghi chép? Dù là truyền thừa huyền diệu nhất, cũng đều là thông qua ghi chép lại hoặc là văn tự, hoặc là hình ảnh để mà truyền thừa. Theo hắn suy nghĩ, Tuyết Mặc Quân kỳ thực không muốn cho bọn họ đạt được thứ này, cố tình làm khó bọn hắn. Nếu không phải có thỏa thuận hiệp nghị từ trước, có khi Tuyết Mặc Quân còn thẳng thừng từ chối bọn hắn luôn.
Ninh Phú Hào suy đoán xác thực không sai. Mặc dù Tuyết Mặc Quân cùng bọn hắn có thỏa thuận từ trước, nhưng hắn vẫn biết thế nào để giữ mình. Thất Bảo Lưu Ly Tông là một đám lão làng làm ăn, chỉ cần bọn họ thấy thu được lợi ích đã đủ, hay đối phương không còn lợi ích gì cho bọn hắn nữa, bọn hắn lập tức có thể vứt bỏ. Đừng nhìn hiện tại bọn hắn cùng Tuyết Mặc Quân tươi cười thân thiết, chân trước chân sau liền có thể trở mặt không quen biết, đá đít hắn ngay được.
Điều này cũng đừng hỏi tại sao hắn biết. Một nhóm người kinh thương, lại có thể thể leo lên vị trí Thượng Tam Tông, dùng cái mông cũng đoán được bọn hắn làm bao nhiêu chuyện xấu xa hắc ám. Tuyết Mặc Quân cũng không có phê phán hay kỳ thị gì điều này, bất kỳ thế lực nào đều có mặt trái của nó. Hắn chỉ đơn thuần muốn bảo vệ bản thân mà thôi.
Nếu hiện tại Tuyết Mặc Quân ngoan ngoãn đem "trận" đưa cho Thất Bảo Lưu Ly Tông, sau đó giúp bọn hắn hoàn thiện xong Lưu Ly Tháp, hắn có thể từ người hợp tác thành món hàng của bọn họ. Hiện tại, nếu như không phải cha mẹ của Tuyết Mặc Quân người có tên cây có bóng, hắn cũng không thể bình hòa hợp tác với Thất Bảo Lưu Ly Tông như thế này được.
Ngồi lại tán gẫu trời biển một hồi, Tuyết Mặc Quân tìm cách rời khỏi Truyền Công Điện. Vừa ra khỏi Truyền Công Điện, hắn liền bắt gặp Ninh Hoa Trí đang đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Vị thiếu tông chủ này khả năng điều chỉnh tâm tình cực tốt, hiện tại không còn cảm giác suy bại lúc vừa rồi, mà trở nên tinh thần hơn rất nhiều. Thấy Tuyết Mặc Quân bước ra, Ninh Hoa Trí liền đi tới trước mặt, mặc dù trên mặt tỏ vẻ không quan tâm hơn thua, nhưng lời nói lại khác biệt một trời một vực: "Tuyết Mặc cung phụng, hảo thủ đoạn. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta cứ chờ xem. Đây cũng không phải thực lực cá nhân ngươi. Tại thế giới này, chỉ có tự thân cường đại mới là chân thực nhất."
Nói xong Ninh Hoa Trí phất áo bỏ đi. Tuyết Mặc Quân nhìn theo bóng lưng hắn, càng nhìn càng cảm thấy tên này không phải người hiền lành, mặc dù thắng thua chi dục cực mạnh, nhưng có thể làm ra vẻ ngoài nước chảy mây trôi, không để trong lòng, hẳn là một tên ngụy quân tử đích thực. Không hổ là người hợp ý với Đường Thần Vương.
Lắc lắc đầu, Tuyết Mặc Quân cũng chả để trong lòng. Dẫu sao cũng chỉ một hai tháng nữa hắn sẽ rời khỏi đây, lúc đó cũng chẳng phải nhìn thấy nhau nữa. Ân oán giữa hai người cũng chả có gì quan trọng, tất cả rồi sẽ như mây bay mà thôi.
Khi Tuyết Mặc Quân về tới tiểu viện, thấy cả tiểu viện trống không. Tới cả A Ngân tỷ vốn không mấy khi ra ngoài lúc này cũng không thấy bóng dáng. Ngồi chờ một hồi lâu, Tuyết Mặc Quân sốt ruột đứng dậy đi tìm.
Vừa mới ra cửa, mới đặt chân ra phía ngoài, đột nhiên Tuyết Mặc Quân cảm nhận được có thứ gì đó quán lấy chân mình. Tuyết Mặc Quân giật mình nhìn xuống, thì ra là một cọng lam ngân thảo quấn lấy chân hắn.
Tuyết Mặc Quân có chút lo lắng. Đã xảy ra việc gì quan trọng mà phải để A Ngân tỷ lưu lại một cọng Lam Ngân Thảo làm ra hiệu như thế này? Chẳng lẽ A Ngân tỷ xảy ra chuyện.
Tuyết Mặc Quân hốt hoảng đi theo hướng mà cọng lam ngân thảo hướng dẫn. Càng đi, hắn càng cảm thấy lo lắng. Lúc này Tuyết Mặc Quân đã rời khỏi Thất Bảo Lưu Ly Tông, vậy mà cọng lam ngân thảo này vẫn tiếp tục chỉ đường, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy sắp tới đích.
Tuyết Mặc Quân càng này càng nóng ruột. A Ngân tỷ vốn không mấy khi ra ngoài, hiện tại theo chỉ dẫn của cọng lam ngân thảo này cho thấy khoảng cách của nàng xa Thất Bảo Lưu Ly Tông như vậy, tuyệt đối là gặp bất trắc.
Tuyết Mặc Quân đây là quan tâm quá hóa loạn, một vị mười vạn năm hồn thú chuyển tu thành hồn sư, thực lực lại đã hồi phục tới Hồn Thánh, sao có thể dễ dàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm được.
Tuyết Mặc Phong thấp thỏm đi theo hướng dẫn, mãi cho tới một ngọn đồi nhỏ, cọng lam ngân thảo mới có dấu hiệu ngừng chỉ dẫn. Tuyết Mặc Quân ngước nhìn đồi nhỏ này, chỉ thấy tại sường đồi gần đỉnh có một ánh lửa đỏ, hẳn A Ngân tỷ cũng đang tại đó. Dù có nguy hiểm hay không, nếu đã được chỉ dẫn, cũng đi tới tận đây rồi, hắn vẫn phải tiến tới tìm tòi xem sao.
Tuyết Mặc Quân ngừng lại, điều chỉnh trạng thái tốt nhất sau đó triển khai võ hồn, chuẩn bị đầy đủ, sau đó mới cảnh giác từ từ leo lên đồi.