Chương 63: Lửa trại

Tuyết Mặc Quân cảnh giác, đứng tại chân đồi, tìm một nơi ẩn núp kỹ càng. Sau khi ẩn nấp ổn thỏa, Tuyết Mặc Quân mới phóng thích lượng tinh thần lực hùng hồn như biển cả của mình ra, thăm dò khắp cả đồi.


Đáng tiếc, tinh thần lực của hắn càng đưa ra nhiều, lại càng không cảm nhận được bất kỳ thứ gì. Ngọn đồi được bao phủ bằng một thứ trận pháp mà Tuyết Mặc Quân cũng chưa thấy bao giờ. Trận pháp này khiến cho cả tòa đồi núi này như hòn đá cuội dưới lòng sông. Dù nước có cuồng bạo đến thế nào chăng nữa cũng không thể đánh tan, thẩm thấu vào bên trong được.


Điều này càng khiến Tuyết Mặc Quân tâm tình ngưng trọng, suy nghĩ miên man. Mặc kệ A Ngân đi vào ngọn đồi này làm chuyện gì, nhưng nếu ngọn đồi gần như không thể công kích bằng tinh thần lực, vậy thì lấy tinh thần lực làm ưu thế A Ngân đi vào trong đều có thể gặp nguy hiểm.


Tuyết Mặc Quân cũng không ẩn tàng thân hình, trực tiếp tiến lên tiếp cận khu vực bị bao phủ bởi trận pháp. Muốn phá đi trận pháp này, liền phải quan sát thật kỹ càng. Tuyết Mặc Quân đứng trước màn sáng trận pháp, lập tức dùng tinh thần lực cùng hồn kỹ thứ nhất của mình, Vọng Linh Đồng.


Mặc dù nghiên cứu về hồn văn là do A Ngân nghiên cứu là chủ yếu, nhưng là người đầu tiên phát hiện ra, cũng là người giúp đỡ cùng tư vấn cho A Ngân rất nhiều, hiểu biết về hồn văn và trận pháp của Tuyết Mặc Quân cũng là cực kỳ sâu rộng.


Rất nhanh chóng, Tuyết Mặc Quân đã tìm được ra yếu điểm của trận pháp này.
"Thất Thải Kinh Hồng Thuật!" Trầm giọng quát khẽ, Tuyết Mặc Quân chọc thủng một lỗ trên trận pháp, thân hình nhanh chóng lẻn vào.


available on google playdownload on app store


Cẩn thận quan sát xung quanh, thấy khu vực này không có người, Tuyết Mặc Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhanh chóng nhảy lên bụi cây rậm rạp. Hắn cố tình chọn bụi cây rậm rạp nhất để che khuất thân hình. Sau khi ổn thỏa, Tuyết Mặc Quân lại xao động thần hải, tinh thần lực lại phô thiên cái địa tràn ra, như hòa vào bóng đêm, xâm lấn từng cành cây cọng cỏ của ngọn đồi, hung mãnh lao về phía ánh lửa.


Mặc dù trong này bị trận pháp bao phủ, tinh thần lực bị hạn chế, nhưng Tuyết Mặc Quân là ai. Hắn là người lấy thần văn làm thần hải hàng rào bảo hộ, mỗi lần điều động, tinh thần lực của hắn đều phải phá vỡ áp bách mới có thể điều động ra ngoại giới. Những hạn chế cùng áp lực mà trận pháp này tạo ra quá ư là nhẹ nhàng, chưa kể tới thần hải của hắn hiện giờ đã tràn đầy, tinh thần lực còn cực lỳ có linh tính, không phải tinh thần lực bình thường.


Tuyết Mặc Quân sắc mặt càng ngày càng kỳ quái. Tinh thần lực mỗi cảm nhận tới một người, nét mặt của hắn càng kỳ quái. Mãi cho tới người ở trung tâm bị bao vây lại bị hắn cảm nhận được, Tuyết Mặc Quân mới thở dài một hơi. Mà người kia dường như cũng cảm nhận được tinh thần lực của hắn, liền cho hắn một nụ cười rồi dứt khoát hủy diệt đoàn tinh thần lực này.


Tuyết Mặc Quân bị hủy diệt một đoàn tinh thần lực, trong trạng thái của hồn kỹ thứ hai, Vô Giác Chi Thân, hắn khoàn toàn chẳng cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào. Khóe miệng nở nụ cười khổ, Tuyết Mặc Quân nhảy từ trên cây xuống, giải trừ võ hồn. Lúc này, cơn đau sau khi sử dụng Vô Giải Chi Thân kéo tới, mặc dù đã nhiều lần cảm nhận được nhưng Tuyết Mặc Quân vẫn không thể nào thói quen được sự đau đớn này. Đương nhiên, đau đớn này hoàn toàn chẳng là gì so với bị hủy diệt hoàn toàn một đoàn tinh thần lực cả.


Thân thể hơi căng cứng một hồi, Tuyết Mặc Quân đầu đầy mồ hôi đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Sau khi kiểm tr.a kỹ lại toàn thân một hồi, đảm bảo phong độ bản thân đang tại đỉnh cao, Tuyết Mặc Quân mới chậm rãi bước về phía ánh lửa.


Gần tới nơi, Tuyết Mặc Quân đã nghe được tiếng đám người nhốn nháo.
"Thôi, mọi người trở về đi, kế hoạch thất bại rồi."
"Tuyết Mặc cung phụng phát hiện rồi, quay lại đi."
"Cái gì? Làm sao Tuyết Mặc cung phụng lại phát hiện?"


"Còn vì sao? Vì hắn quá biến thái chứ sao! A Ngân tỷ đã bố trí trận pháp áp chế tinh thần lực, chúng ta tinh thần lực còn chẳng thể xông phá thần hải, cảm nhận ngoại giới. Tuyết Mặc cung phụng vậy mà lại không nhìn áp chế, sử dụng toàn bộ tinh thần lực bao trùm cả nơi này chứ sao."
"Biến thái!"
"Biến thái!"


"Biến thái!"
Tuyết Mặc Quân càng nghe càng buồn cười cùng bực mình. Lũ đệ tử này đúng là vô pháp vô thiên, hơn nữa còn sinh lực tràn đầy, mới sáng nay còn chiến đấu thảm liệt mà giờ đã bày trò thế này.


Cuối cùng Tuyết Mặc Quân cùng tới được khu lửa trại, đúng, là lửa trại. Một đám đệ tử thấy hắn đi tới đều xấu hổ cười cười. Có mấy tên nữ đệ tử còn không dám nhìn hắn mà chạy trốn ra chỗ khác.


Tuyết Mặc Quân không chỉ "hiền hòa" cười chào hỏi với từng đệ tử một, thậm chí còn bắt tay từng người một, tới khi nào đệ tử đó khai tên họ đầy đủ ra, hắn mới bằng lòng rời đi, bỏ lại đám đệ tử thấp thỏm sợ bị hắn trả thù, tăng khối lượng huấn luyện, tiến vào địa ngục thức.


Sau khi thăm hỏi từng người, Tuyết Mặc Quân mới đi tới trung tâm lửa trại, nơi có đám người Viên Tề, Lý Bạch cùng A Ngân đang ngồi.
Mấy người Viên Tề, Ngưu Bình, Lý Bạch thấy hắn hằm hằm đi tới bền sợ giật bắn người, vội vàng chui ra sau lưng A Ngân núp.


"Ba tên nam nhân lại sợ hãi núp sau lưng nữ nhân, tính là cái gì hảo hán, bước ra đây." Tuyết Mặc Quân oai phong lẫm liệt quát.
"A Ngân tỷ, tỷ nói rồi, tỷ phải cứu chúng ta đó." Viên Tề phía sau lưng A Ngân run giọng nói nhỏ.


Lý Bạch lúc này còn đang ló ló cái đầu ra tìm Mộ Tâm Huyền, chỉ thấy người sau vẫn thản nhiên ngồi bên đống lửa, dường như tất cả việc này hoàn toàn không có liên quan gì đến bản thân mình.


A Ngân cũng kịp thời đứng dậy, mặc kệ ba tên kia kéo kéo váy mình, bước tới kép Tuyết Mặc Quân ngồi xuống.


"Quân đệ, ngươi cũng đừng trách họ. Hôm nay là ngày vui, bọn họ cũng muốn ăn mừng một chút. Hơn nữa từ khi tới Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Thiên Đấu Thành, ta cũng chưa từng đi ra ngoài nhiều, mấy người Viên Tề cùng đám đệ tử cũng muốn đưa ta đi dạo chơi, cũng là để cảm ơn ta giúp bọn họ tu luyện nữa." A Ngân ôn nhu khuyên bảo: "Hơn nữa, ta cũng là muốn đi ra ngoài, tìm nơi thanh tĩnh một chút thư giãn. Ngọn đồi này rất nhiều thực vật, thậm chí còn có một số có thể hóa thành hồn thú, ta thực rất thích."


Tuyết Mặc Quân nhìn nàng, có chút hổ thẹn. Từ khi tới nơi này, A Ngân nàng cũng không ra ngoài nhiều. Mặc dù là do tính nàng ưu thanh tĩnh là một phần, phần nhiều cũng là không muốn hắn phân tâm quan tâm nàng, một phần cũng là trang thủ nghiên cứu giúp đỡ hắn. Mà hắn cũng chỉ thỉnh thoảng bồi nàng đi một chút Thiên Đấu Thành, cũng không du ngoạn nhiều, thời gian bồi nàng cũng ít.


Rời Nguyên Sinh thôn cùng Lam Ngân Cốc cũng đã hơn bốn năm, mặc dù có gần ba năm ở Ngọc Tinh Hồ khiến nàng khuây khỏa, nhưng ở thế giới nhân loại gần một năm, gần như là bị giới hạn tại Thiên Đấu Thành, nàng có chút tù túng cũng là phải.


Tuyết Mặc Quân hơi đau lòng, nắm chặt tay A Ngân, nhẹ giọng hỏi: "Đi chơi thì cũng thôi đi, tại sao tỷ lại phải làm như kiểu bị bắt mất, hay vướng phải hiểm địa, rồi còn bố trí cả tòa trận pháp này nữa?"


A Ngân hơi ngại ngùng, cúi đầu nói: "Chủ ý này là Mộ tỷ đưa ra, nàng nói làm vậy để tạo chút kích thích, vui vẻ. Ta nghe thấy cũng hay nên làm theo."


Kích thích? Vui vẻ? Tuyết Mặc Quân khóe miệng co quắp nhìn qua kẻ cầm đầu, chỉ thấy người sau vẫn vô tư hồn nhiên ngồi bên đống lửa nghịch tàn lửa, dường như vạn sự không liên quan đến mình.


Mà đám nam nhi chí ở bốn phương kia hiện tại tất cả lấy Mộ Tâm Huyền là thế giới, chí tại Mộ Tâm Huyền đứng cực kỳ ngoan ngoãn thành một hàng, tỏ vẻ ba người chỉ là làm công, ra sức, tên phía trước mới là đầu sỏ.
Xoa xoa trán, Tuyết Mặc Quân đành bỏ qua, lại quay qua trò chuyện với A Ngân.


"Tỷ, sau lần Thất Tông hội võ này, chúng ta về Lam Ngân Cốc một chuyến, được chứ?"
A Ngân vui vẻ nở nụ cười, nhẹ gật đầu. Tuyết Mặc Quân thấy vậy liền quay qua ba tên nam nhi ngoan ngoãn kia, vẫy vẫy tay.


"Để cho các đệ tử nên làm gì thì làm, ăn thì ăn, chơi thì chơi, nhưng đừng vui quá. Một tuần cuối cùng tới, khối lượng huấn luyện gấp ba."
Nghe thấy vậy, ba người Viên Tề như chạy trối ch.ết vội vàng rời đi.
Tuyết Mặc Quân lại gọi lớn một tiếng: "Bốn người các ngươi cũng vậy, nhưng là gấp năm."


Chỉ thấy phía rìa ánh lửa, ba bóng đen khuỵu xuống một cái như vấp cỏ, rồi lại thẳng lưng đứng lên như không có chuyện gì.
Đương nhiên, vị Mộ nữ anh hùng vẫn lẽ thẳng khí hùng ngồi bên đống lửa nghịch hỏa hoa, như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Một đêm tận hoan!






Truyện liên quan