Chương 75: Tỏ tình
Với một người có tính cách như Tuyết Mặc Quân, nói ra lời trong lòng là cực kỳ khó khăn. Dù đã quyết định sẽ thực hiện, nhưng ba ngày này Tuyết Mặc Quân một mực dây dưa không nói rõ. Nhiều lần đối diện với A Ngân, mà Tuyết Mặc Quân không nói lên lời. Không giống như thế giới cũ, hắn có được bạn gái, cũng là do người ta truy ngược hắn.
Mãi tới chiều xuống, A Ngân cùng Mộ Tâm Huyền dắt tay nhau đi về. Mộ Tâm Huyền sau khi cẩn thận từ biệt A Ngân, đi mà trở lại, kéo Tuyết Mặc Quân ra một góc, cẩn thận nói rõ ràng.
"Tuyết Mặc Quân, đệ ưa thích A Ngân, đúng chứ?"
Tuyết Mặc Quân thản nhiên gật đầu, hắn cũng không có gì phải che dấu.
Nhìn thấy vậy, Mộ Tâm Huyền thở dài.
"Mấy ngày hôm nay ở tụ hội, đã có mấy nữ tử người quen, gặp A Ngân liền thấy sắc khởi ý, không, nhất kiến chung tình. Đã xó ba năm người mượn vào quan hệ nhờ nữ tử trong tụ hội nói bóng nói gió A Ngân, đệ hiểu chứ?"
"Ta hiểu rõ." Tuyết Mặc Quân trầm ngâm gật đầu.
Mộ Tâm Huyền cũng nói rõ luôn: "A Ngân cực kỳ cẩn thận từ chối, nhưng khi mọi người hỏi nàng có người trong lòng chưa, ngươi biết nàng trả lời sao không?"
Tuyết Mặc Quân hiếu kì nhìn nàng.
Mộ Tâm Huyền cũng không treo khẩu vị của hắn, nàng nói với giọng nói cực kỳ lãnh liệt: "Nàng nói nàng thích một người cũng thích nàng nhưng lại không bằng yêu thích của hắn. Ngươi nói xem, câu nói này có mâu thuẫn không?"
Nhìn thấy thái độ của Mộ Tâm Huyền, lại ngẫm lại kỹ càng câu vừa rồi, Tuyết Mặc Quân áy náy thở dài.
"Thở dài cái gì. Thích nàng... nhưng lại không bằng yêu thích của hắn... Ngươi nói cho ta xem, đây là thích hay là không thích?" Mộ Tâm Huyền gần như là quát lớn vào mặt Tuyết Mặc Quân.
Tuyết Mặc Quân nén nghẹn một hồi, thở ra một từ với cảm xúc cực kỳ phức tạp: "Thích"
Mộ Tâm Huyền thấy hắn như vậy, ngừng lại một lúc, cũng giảm đi phẫn nộ, thấm thía nói với hắn: "Vậy ngươi hẳn phải biết mình phải làm gì. Đừng để nữ hài tốt như A Ngân đau khổ."
Nói xong, nàng quay người rời đi cực kỳ dứt khoát.
Tuyết Mặc Quân bị nàng răn dạy, cũng có chút không cam lòng, vội vàng hét lớn một câu: "Vậy tỷ cũng phải cẩn thận, không phải Lý Bạch ca luôn luôn là ɭϊếʍƈ cẩu của ngươi đâu. Có không giữ mất đừng tìm!"
Hét lên câu cuối, Tuyết Mặc Quân còn lầm bầm liên tục: "Có không giữ, mất đừng tìm." Càng nói lại, sự quyết tâm trong mắt Tuyết Mặc Quân càng kiên định.
Mà phía đầu kia đường, Mộ Tâm Huyền nghe tiếng cũng loạng choạng suýt ngã. Khuôn mặt xinh đẹp lại mang anh hùng khí khái kia lại hơi đỏ lên, khiến cho nàng bớt đi vài phần hào sảng khoáng đạt, tăng thêm vài phần kiều diễm.
Nếu Lý Bạch ở đây, hắn có lẽ có thể thề bỏ rượu thịt nếu như mỗi ngày được nhìn thấy cảnh này.
Tuyết Mặc Quân sắc mặt kiên định quay vào nhà, thấy A Ngân đã tại bàn ăn, bày ra các món mà khách điếm phục vụ đưa tới. Bước tới bên nàng, Tuyết Mặc Quân đang định mở miệng, mà A Ngân lại cướp lời của hắn.
"Quân đệ, ngươi đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm đi."
Tuyết Mặc Quân vừa định cố nói gì đó, nhưng lại bị nàng ngắt mất.
"Mau mau lên, ta đói rồi."
Tuyết Mặc Quân sắc mặt hơi cứng lại, sau đó đàng hoàng làm theo yêu cầu của A Ngân.
Hai người cơm nước xong xuôi, Tuyết Mặc Quân vội vàng tóm lấy tay nàng.
A Ngân hẳn đã biết Mộ Tâm Huyền nói những gì với Tuyết Mặc Quân. Mặc dù nàng thực sự mong muốn nghe thấy những gì nàng muốn nghe, nhưng lại có chút sợ hãi. Nếu Tuyết Mặc Quân nói ra, kết quả lại không theo ý của nàng hay sao? Nàng sợ sệt viễn cảnh đó xảy ra, nên bản năng khiến nàng làm ra hành vị trốn tránh.
Mà Tuyết Mặc Quân cũng không để nàng có cơ hội như vậy. Không biết từ khi nào, quan hệ của hai người đã có chút biến dạng, không còn là tỷ đệ đơn thuần như hồi còn ở Lam Ngân Cốc như vậy nữa.
Chắc có lẽ, là từ khi A Ngân nàng tiếp xúc với văn hóa của nhân loại đi. Tuyết Mặc Quân cảm thấy, hôm nay hắn có lẽ phải làm rõ mối quan hệ này. Không, không phải có lẽ, là chắc chắn làm rõ mối quan hệ này.
Trong thâm tâm của Tuyết Mặc Quân cũng có một nỗi sợ hãi. Nếu lúc đầu, hắn trăm phương ngàn kế tiếp cận A Ngân chỉ là vì ác thú. Nhưng ngày tháng trôi qua, hai người gắn bó với nhau lâu như vậy, tự nhiên cũng có tình cảm, cái gọi là lâu ngày sinh tình chính là như vậy. Sự việc hai huynh đệ Đường thị đối A Ngân theo đuổi không bỏ, cũng khiến Tuyết Mặc Quân có chút bất an. Hắn sợ nếu mình không sớm định ra quan hệ, A Ngân tỷ nàng là có thể theo đúng như những gì mà tiểu thuyết thế giới kia ghi lại, nàng sẽ theo hai huynh đệ Đường thị rời đi.
Cho nên, dù thế nào, Tuyết Mặc Quân hắn hôm nay cũng phải làm rõ ràng.
Tuyết Mặc Quân lấy hết dũng khí, nắm chặt tay A Ngân, kéo nàng lại gần mình. Thậm chí, Tuyết Mặc Quân hắn ngồi xuống ghế, kéo lấy A Ngân ngồi lên đùi mình. Mà cả quá trình này, A Ngân trừ lúc đầu hơi giãy dụa, về sau lại không có bất kỳ phản kháng nào, điều này càng cổ vũ Tuyết Mặc Quân hơn.
A Ngân cực kỳ nhu thuận ngồi tại trong lòng hắn, cực kỳ an tĩnh, kỳ thực trong nội tâm đã là như hươu con nhảy loạn.
Nàng cũng không biết từ khi nào sinh ra cảm xúc khác biệt với Tuyết Mặc Quân, nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, cảm xúc này ngày càng mãnh liệt. A Ngân cũng biết tâm ý của Tuyết Mặc Quân dành cho nàng, nhưng là nữ hài mà, lúc nào chả lo được lo mất. Nếu Tuyết Mặc Quân không thẳng thắn với nàng, nàng cũng không thể nào yên ổn được.
Nhưng cho tới lúc này, A Ngân lại cảm giác, mình hình như cũng không quá mong chờ dạng này.
Tuyết Mặc Quân cúi xuống, kề má lên mái tóc xanh lam thẫm mượt mà mềm mại của A Ngân, môi ghé vào tai nàng, khẽ thủ thỉ nói: "A Ngân tỷ, ta thực sự cũng không biết từ lúc nào, đã thích tỷ. Ta vốn cũng không giỏi ăn nói, thiện tình cảm, nên thường ngày cũng không thể hiện được quá nhiều, nhưng ta thực sự rất thích tỷ. Ta vốn nghĩ, ta cùng tỷ cứ như vậy sống thật tốt làm sao. Nhưng lại không nghĩ tới cảm xúc của tỷ, là do ta ích kỷ, chỉ theo mong muốn của mình. Cho tới dạo gần đây, đặc biệt là từ việc hai thiếu niên kia, ta biết, có một số việc ta phải nói rõ ràng."
"A Ngân tỷ, ta thích tỷ, ta yêu tỷ, tỷ làm bạn gái ta, được không?"
A Ngân an tĩnh nghe Tuyết Mặc Quân thủ thỉ tâm tình, cơ thể hơi hơi căng cứng. Cho tới một câu cuối cùng, nước mắt của nàng không biết đã tràn ra từ lúc nào. A Ngân ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tuyết Mặc Quân, khuôn mặt đáng yêu cùng đôi mắt đẫm lệ khiến người ta thương tiếc.
Nhìn Tuyết Mặc Quân, cảm nhận được sự chân thành của hắn, A Ngân khe khẽ phát ra tiếng: "Ừm"
Tuyết Mặc Quân được sự chấp thuận của nàng, cực độ vui mừng. Nhìn lấy khuôn mặt đẫm nước mắt của A Ngân, hắn đầy âu yếm cùng thương tiếc, cúi đầu xuống, định hôn lên môi nàng.
Nhưng đúng lúc này, A Ngân lại đột nhiên bật dậy, đỏ mặt chạy trốn. Trong lúc chạy trốn, Tuyết Mặc Quân còn thấy được một vài giọt nước mắt rơi xuống từ gương mặt xinh đẹp của nàng.
Tuyết Mặc Quân cũng không đuổi theo, hắn biết nàng đã đáp ứng hắn, chỉ là vì vui sướng quá mà tạm trốn tránh mà thôi.
Thở dài vì bỏ một nỗi lo trong lòng, rất nhanh Tuyết Mặc Quân điều chỉnh tốt cảm xúc, lại quay về bàn làm việc, bắt tay vào công trình còn đang dang dở của mình.
Sáng sớm hôm sau, A Ngân vô cùng ôn nhu gọi hắn dậy, vẫn giúp hắn làm điểm tâm, cùng bồi hắn ăn sáng như mọi ngày. Đúng vậy, hai người sớm đã phương tâm ám hứa, tất cả... cũng chỉ còn thiếu một lời chính thức mà thôi.
A Ngân hôm nay cực độ vui vẻ, từ lúc Tuyết Mặc Quân rời giường tới giờ, lúc nào hắn cũng thấy khóe miệng nàng hơi cong lên.
"Quân đệ, hôm nay ta không cùng Mộ tỷ tỷ đi chơi nữa. Đệ cùng ta đi chơi, được chứ?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy giật mình, gật gật đầu.
"Nhưng hội tỷ muội của tỷ ta không theo vào đâu nhé." Tuyết Mặc Quân từ tốn giao ước trước.
A Ngân nghe vậy, cũng cao hứng gật đầu.
Càng ngày, những cảm xúc của nàng lại xuất hiện càng nhiều, càng giống nhân loại hơn nữa.
Hai người thu dọn một lúc, bắt đầu rời nhà. Tuyết Mặc Quân tự suy nghĩ lại, rất lâu rồi hắn chưa tặng A Ngân một món quà nào. Lần trước tăng quà, vẫn là gần một năm trước mới tới Thiên Đấu Thành, tặng nàng một cây trâm cài tóc, tới giờ vẫn còn được nàng cực kỳ yêu thích, cài trên tóc hàng ngày.
Nếu nàng đã có mỹ lệ y phục, vũ khí tốt, đồ trang sức có hắn tặng, có cha mẹ hắn tặng, nàng cũng không thiếu, vậy món quà tới của nàng, Tuyết Mặc Quân cũng phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Hắn quyết định, hôm nay sẽ tặng cho A Ngân một đôi giày đẹp trước đã. Còn đợt tới, mình hẳn nên theo nàng về Lam Ngân Cốc một chuyến, coi là về nhà ngoại, đúng hẳn là vậy.
Có khi nên bảo cha mẹ hắn làm một cái lễ đính hôn trước, chờ hắn đủ 16 tuổi liền làm lễ thành hôn cùng nàng là được.
Theo luật pháp của Thiên Đấu đế quốc, 14 tuổi nam thiếu niên đã có thể kết hôn rồi, nhưng theo Tuyết Mặc Quân, 16 tuổi mới hợp lý một chút, nếu được hắn còn muốn chờ tới 18 tuổi, nhưng chỉ sợ A Ngân thấy hơi lâu mà thôi.
Tới thế giới này, Tuyết Mặc Quân đã thay đổi khá nhiều. Hắn không còn quá quan trọng vào nghiên cứu như trước, có thể là do những nghiên cứu này, được đủ thứ thần kỳ khiến cho càng dễ dàng, có thể hắn gặp được sự mỹ lệ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được, xúc động lòng hắn. Tuyết Mặc Quân cũng không biết đây là tốt hay xấu, nhưng hắn hài lòng với sự thay đổi này.
P/s: Xin lỗi các bác hôm qua em đi uống về say quá, nay vội đi làm giờ mới bù chương được cho các bác, mong các bác thông cảm.