Chương 76: Xảy ra chuyện
A Ngân cực kỳ vui vẻ dẫn Tuyết Mặc Quân đi khắp nơi, từ cửa hàng vũ khí của Lực chi nhất tộc, cửa hàng mô hình kiến trúc của Ngự chi nhất tộc, cửa hàng đan dược của Phá chi nhất tộc, cửa hàng y phục của Mẫn chi nhất tộc cùng Đấu Hồn Đài mà Hạo Thiên Tông dựng lên. Hai người đi khắp nơi một lượt, tới khi tận hứng đã trôi qua nửa ngày.
Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân ăn một bữa cơm tại một thực quán sang trọng. Xong xuôi tất cả, Tuyết Mặc Quân mới vào chính đề.
"A Ngân tỷ, cũng đã gần một năm tỷ cùng ta rời khỏi Lam Ngân Cốc tới Thiên Đấu Thành rồi. Ta nhớ ngày này năm trước còn mua cho tỷ một cây trâm. Ừm... đúng là cái trâm tỷ đang đeo vậy. Thế nên, kỷ niệm một năm này, ta tặng tỷ một đôi giày này. Đợt tới khi xong xuôi mọi chuyện tại Thất Bảo Lưu Ly Tông, tỷ cùng ta về Lam Ngân Cốc nghỉ ngơi một hồi, được chứ?"
Tuyết Mặc Quân vừa nói, vừa từ không gian trữ vật hồn đạo khí của mình lấy ra một hộp cực kỳ sang trọng. Hắn mở ra, bên trong là một chiếc giày cao gót màu trắng, bên trên còn có các họa tiết hoa hoa thảo thảo màu lam cực kỳ đẹp.
A Ngân hơi có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Tuyết Mặc Quân còn có thể nhớ tới tặng nàng đồ vật. Hơn nữa chiếc giày này còn rất đẹp, hai mắt của A Ngân sáng lên tiểu tinh tinh. Nữ nhân hay nữ hài, đều thích cái đẹp cả. A Ngân cười vui sướng ôm Tuyết Mặc Quân thật lâu.
Tuyết Mặc Quân mới nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, nhẹ giọng ân cần nói: "A Ngân tỷ, mai tỷ mặc bộ váy mẹ ta tặng cùng chiếc giày cùng cây trâm này, sau đó lấy cây nhuyễn tiên kia tạo dáng cho ta lưu lại một bức hình của tỷ, được chứ?"
A Ngân nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc cực kỳ đáng yêu.
"Nhưng tại sao lại cần tỷ dùng cả nhuyễn tiên?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy cười khan một tiếng: "Cho đủ bộ ấy mà, đủ bộ..."
Mặc dù A Ngân còn chưa hiểu rõ, nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều. Nếu Quân đệ đã muốn, nàng cứ làm theo là được.
Nàng cũng muốn giữ một bức ảnh của Tuyết Mặc Quân, đặc biệt là Tuyết Mặc Quân mặc lễ phục loại kia. A Ngân nàng còn nhớ rõ hơn một năm trước, Tuyết Mặc Quân mặc lễ phục, cực kỳ gọn gàng, anh tuấn. Khuôn mặt rõ ràng góc cạnh nhưng lại không thô, cùng con ngươi màu lam sâu thẳm kia, phối cùng mái tóc vàng óng và bộ lễ phục màu trắng cực kỳ đẹp, đẹp một cách hoàn mỹ.
Nàng cũng muốn lưu một bức hình tương tự như vậy.
Nghe được yêu cầu của A Ngân, Tuyết Mặc Quân cuối cùng vẫn là nhận lời. Hắn kỳ thực cực kỳ không thích mặc lễ phục, cực kỳ gò bó cùng khó chịu, hơn nữa còn không tiện cử động nghiên cứu. Vẫn là những bộ áo rộng rãi thoải mái, lại không lùng thùng, vướng víu là tốt nhất.
Sau khi hai người ăn uống xong, Tuyết Mặc Quân liền đưa A Ngân tới một quán trà, là nơi mà nàng cùng một vài nữ hài của các tông hay tụ họp với nhau. Khi Tuyết Mặc Quân đưa A Ngân tới, ở ngoài cửa quán trà cũng đã có khá nhiều người.
Mộ Tâm Huyền đứng tại ngoài cửa, thấy hai người tay trong tay tiến tới liền nở nụ cười hài lòng. Mộ Tâm Huyền cảm thấy, loại cảm giác làm bà mối này cũng không tệ, chả trách lại có nhiều bà mai tới vậy.
Mặc dù lúc còn ở trong phủ Hầu tước nhà nàng, Mộ Tâm Huyền cực kỳ chán ghét các bà mai, nhưng nay trải nghiệm cảm giác tác thành một đôi uyên ương như thế này, cũng là không tệ. Mộ Tâm Huyền cảm thấy, độ chán ghét của mình với các bà mai cũng giảm bớt đáng kể, lần sau đối với các nàng tốt một chút.
Mộ Tâm Huyền cực kỳ không khách khí từ tay Tuyết Mặc Quân đoạt A Ngân đi. Hai người kéo nhau vào trong, Mộ Tâm Huyền cũng chỉ ném cho Tuyết Mặc Quân một câu: "Hai giờ sau quay lại." còn đâu mặc kệ hắn.
Tuyết Mặc Quân lắc đầu cười nhẹ người rời đi. Vừa về tới khách điếm, Tuyết Mặc Quân liền gặp Lý Bạch hớt hải chạy vào.
"Lý Bạch ca, có chuyện gì mà ngươi vội vã vậy?" Tuyết Mặc Quân nhíu mày hỏi.
Lý Bạch thở hồng hộc, xua xua tay.
"Thiếu chủ, nhanh, nhanh lên. Hai tên Ngưu Bình cùng Viên Tề tại Đấu Hồn Đài bị người đánh trọng thương."
Nghe vậy Tuyết Mặc Quân biến sắc, hai người vội vã chạy tới Đấu Hồn Đài. Vừa đuổi đường, Tuyết Mặc Quân vừa gắng hỏi Lý Bạch cặn kẽ. Vừa vài giờ trước, hắn cùng A Ngân vừa tới thăm hai người Viên Tề còn đang tại Đấu Hồn Đài tỷ thí còn không có việc gì, làm sao lại đã trọng thương rồi.
Nghe Lý Bạch nói một hồi, Tuyết Mặc Quân mới hiểu được cặn kẽ vấn đề. Lại là hai huynh đệ Đường thị đó làm chuyện tốt.
Trưa hôm nay, vốn là chẳng vấn đề gì, nhưng từ sau khi hắn và A Ngân đến thăm Viên Tề và Ngưu Bình không biết từ đâu bị hai người biết được, hai người ngay lập tức lên đài đánh cùng Viên Tề và Ngưu Bình.
Vốn lấy thực lực của Viên Tề và Ngưu Bình, có thể thoải mái chống cự lại, thậm chí đánh có đi có về. Nhưng sau hai trận tỷ thí xong, hai huynh đệ Đường thị lại khiêu chiến lần thứ ba.
Vốn đang không có người so chiêu Viên Tề cùng Ngưu Bình lại có đối thủ, liền bằng lòng tiếp tục tiếp chiến.
Nhưng lần này, hai người kia lại dùng thủ đoạn cực kỳ đặc biệt. Sau khi tế ra võ hồn, hai người kia tự bạo hồn hoàn của bản thân, đổi lại chiến lực tăng một mảng lớn.
Viên Tề cùng Ngưu Bình vì bất ngờ, bị thua thiệt hai chiêu, từ đó khắp nơi bị khắc chế cuối cùng bị hai huynh đệ đánh cho trọng thương.
Nghe tới đây, hai hàm răng của Tuyết Mặc Quân nghiến chặt, khuôn mặt phẫn nộ, từ hai hàm răng gằn ra hai chữ: "Tạc hoàn!"
Lý Bạch khá là ngạc nhiên, không nghĩ tới Tuyết Mặc Quân còn hiểu được thủ đoạn đó là gì.
Cho tới khi hai người chạy tới Chiến Hồn Đài, Viên Tề cùng Ngưu Bình đã được Phá chi nhất tộc chữa trị cẩn thận, nơi nên băng bó đã băng bó, nơi cần đắp thuốc đã đắp thuốc.
Hai người đều được an trí cẩn thận nằm trong lều vải dưỡng thương.
Tuyết Mặc Quân đi tới bên cạnh, nhìn thấy hai người muốn mở miệng bèn phất tay để họ im lặng lại. Tinh thần lực dũng mãnh trào ra, dưới sự khống chế của Tuyết Mặc Quân cực kỳ nhu hòa đi khắp toàn thân hai người.
Sau khi kiểm tr.a một lượt, thần sắc của Tuyết Mặc Quân càng tỏ ra tức giận.
Chỉ là một cuộc tỷ thí đơn giản, lại dùng tới biện pháp cá ch.ết lưới rách, ngọc thạch câu phần như tạc hoàn, thực sự không thể nào chấp nhận được.
Tuyết Mặc Quân cũng khá kinh hãi với thiên phú của hai huynh đệ Đường thị này, không hổ là Hạo Thiên Tông song tinh.
Theo lời của Viên Tề cùng Ngưu Bình, hai người không chỉ học được tạc hoàn, lại còn có thể thi triển Loạn Phi Phong Chuy Pháp, lên tới 16 chuy.
Thương thế của Viên Tề cùng Ngưu Bình nhìn thì không nặng, chỉ là thương phần mềm hay ngoài da, nhưng thực chất các khối cơ, kinh mạch thân thể đều đã bị đánh nát hoặc méo mó.
Muốn chữa khỏi hoàn toàn cùng không làm ảnh hưởng tới tiềm lực cùng khả năng phát triển và tu luyện sau này, là cực kỳ khó khăn. Có thể nói, hai huynh đệ Đường thị lựa chọn ra tay hạ độc thủ, mặc dù không ch.ết người, nhưng lại là sống không bằng ch.ết.
Tuyết Mặc Quân không đành lòng nói cho hai người biết, sợ bọn họ sinh ra những ý nghĩ tiêu cực. Hắn tin mình có thể tìm ra cách chữa trị vết thương này, cùng lắm thì lúc đó cầu xin A Ngân xin một chút sinh mệnh chi tuyền của nàng.
Nhưng Tuyết Mặc Quân nghĩ có lẽ nó cũng chưa cần thiết. Nếu hắn tìm được Bất Tử Tông, từ đó nhờ họ chữa trị cho hai người liền có thể tốt hơn.
Tuyết Mặc Quân thở dài, vì tương lai của hai người, kế hoạch đối với Bất Tử Tông cùng Độc Cô Bác, Phá chi nhất tộc, hắn bắt buộc phải làm.
Sau khi căn dặn kỹ càng hai người tĩnh dưỡng, không nên làm những cử động quá mình, Tuyết Mặc Quân mới chuẩn bị đứng lên rời khỏi.
Viên Tề lúc này cực kỳ áy náy nói với hắn: "Công tử, thật xin lỗi, vì chúng ta cao hứng nhất thời mà để ngài phải lo lắng. Chúng ta thật vô dụng."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy hơi bất ngờ, mỉm cười trả lời: "Nếu hai người đã không có việc gì làm, vậy thì sáng tạo thêm vài môn chiến kỹ, niệm thuật cho ta đi. Đối với phát triển Tinh Thần Niệm Sư cùng Huyết Phách Chiến Sư truyền thừa chuyện này, ta không ngại ít."
Hai người nghe vậy, liên tục gật đầu cùng luôn miệng đáp ứng. Ít nhất cho tới khi hai người lành hẳn, hai người sẽ sáng tạo ra cho hắn chí ít 10 môn chiến kỹ hoặc niệm thuật.
Tuyết Mặc Quân vừa bước chân ra ngoài, liền gặp Mộ Tâm Huyền cùng A Ngân hớt hải nghe tin chạy tới.
Tuyết Mặc Quân tránh ra cho hai người vào, lúc A Ngân đi qua, hắn vội vàng dùng tinh thần lực nhắn nhủ nàng: "A Ngân tỷ, tỷ cứ bình tĩnh, đừng chữa trị thương thế của hai người họ vội, tối về chúng ta hãy bàn chuyện này."
Sau khi hai người đi vào trong, Tuyết Mặc Quân mới vẫy tay gọi Lý Bạch đang đứng bên cạnh cửa lều.
"Lý Bạch ca, ngươi để ý Mộ tỷ một chút, ta sợ tỷ ấy nóng đầu đi tìm hai tên kia để trả thù. Việc này đã có ta xử lý."
Lý Bạch gật gật đầu, theo ra hiệu của Tuyết Mặc Quân cũng tiến vào lều vải.
Lúc này, một tên đệ tử của Phá chi nhất tộc từ xa chạy lại, đối với Tuyết Mặc Quân khẽ khom người.
"Tuyết cung phụng, mời ngài đi theo ta một chuyến, phía cao tầng của chúng ta muốn gặp ngài một mặt để nói chuyện."
"Nếu các ngươi đã biết ta là cung phụng của Thất Bảo Lưu Ly Tông, vậy tính nghiêm trọng của sự việc hôm nay ta cũng không nhiều lời. Để xem phía Hạo Thiên Tông có thể đưa ra phát ngôn như thế nào. Dẫn đường đi." Tuyết Mặc Quân lạnh giọng nói, khuôn mặt âm trầm cùng băng giá.