Chương 81: Đối chiến Hạo Thiên song tinh
Tuyết Mặc Quân nhanh chóng quay về khách điếm. Mặc dù người có hơi chếnh choáng chút men rượu, nhưng não bộ vốn được cường hóa bởi Siêu Não võ hồn, tinh thần lực đẳng cấp cũng rất cao, nên Tuyết Mặc Quân vẫn có thể tự chủ bản thân.
Khá chật vật mới lên được phòng mình, Tuyết Mặc Quân bò lên giường, đánh một giấc thật ngon. Tới khi tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tuyết Mặc Quân lồm cồm bò dậy, vỗ vỗ đầu có hơi choáng. Hắn cực kỳ không thích cảm giác say rượu này. Bất đắc dĩ, Tuyết Mặc Quân đành phải kích hoạt Siêu Não võ hồn, sử dụng hồn kỹ thứ hai, Vô Giác Chi Thân. Tới lúc này, khó chịu trong người và đầu của hắn mới có chút giảm bớt.
Này cũng là kỳ hoa, lần đầu tiên có người phải sử dụng võ hồn, chỉ để tránh cảm giác sau khi say rượu.
Duy trì trạng thái Vô Giác Chi Thân, Tuyết Mặc Quân đứng dậy nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ cơ thể. Đêm hôm qua về liền bò luôn lên giường, cả người Tuyết Mặc Quân đều thấy dinh dính khó chịu. Hiên tại mở ra Vô Giác Chi Thân, không cảm nhận được, nhưng chẳng nhẽ lại cứ duy trì Vô Giác Chi Thân mãi hay sao.
Tuyết Mặc Quân vệ sinh xong, cũng là lúc Vô Giác Chi Thân đóng lại. Cơn đau do phản phệ của Vô Giác Chi Thân cũng làm cho đầu óc của Tuyết Mặc Quân tỉnh táo hơn không ít.
Xuống dưới sảnh ăn một chút điểm tâm cho ấm bụng, Tuyết Mặc Quân liền đi tìm những người khác. Tìm khắp cả khách điếm, A Ngân cùng Mộ Tâm Huyền đều không thấy đâu, ngược lại hắn tìm thấy Lý Bạch say rượu nằm trên bàn uống nước trong phòng của hắn.
Hơi vất vả vác Lý Bạch ném lên giường, Tuyết Mặc Quân liền ra ngoài đi tới khu điều dưỡng bên cạnh Đấu Hồn Đài.
Vừa bước vào lều, Tuyết Mặc Quân đã thấy A Ngân đang tại đó chăm sóc hai người Viên Tề cùng Ngưu Bình. Sự nhiệt tình của nàng làm cho hai người ngại ngùng không ngớt, nhưng từ chối cũng không được.
Tuyết Mặc Quân bước tới, giúp A Ngân một tay, đem giường chiếu của hai người dọn dẹp sạch sẽ.
Dọn dẹp xong xuôi, Tuyết Mặc Quân mới kéo A Ngân ngồi xuống, cũng để hai người Viên Tề an vị, mới cất tiếng: "A Ngân tỷ, Mộ tỷ tỷ đâu rồi?"
A Ngân hơi bất đắc dĩ lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, Viên Tề đã lanh chanh nói trước: "Mộ tỷ vì giúp chúng ta xuất khí, từ chiều qua đã lên đài thủ lôi. Nàng cứ gặp người của Hạo Thiên Tông là hạ trọng thủ, hơn nữa còn liên tục khiêu khích, ý đồ để người của Hạo Thiên Tông tiếp tục lên đài."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy có hơi bất ngờ. Mộ Tâm Huyền đây là muốn giúp hai người xuất khí à?
A Ngân bên cạnh cũng lo lắng ôm tay Tuyết Mặc Quân, giọng nói hơi run run, khẽ thì thầm bên cạnh Tuyết Mặc Quân: "Quân đệ, ta khuyên Mộ tỷ thế nào tỷ ấy cũng không chịu nghe. Song quyền nan tứ địch thủ, nếu như tỷ ấy nhỡ khiến cho hai tên kia xuất thủ, tỷ ấy liền có nguy hiểm. Quân đệ, ngươi nói tỷ ấy lui xuống đi được không?"
Tuyết Mặc Quân cầm tay A Ngân, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, ra hiệu nàng an tâm.
"Chờ ta một chút." Nói rồi Tuyết Mặc Quân đứng dậy đi về phía Đấu Hồn Đài.
Ngay lúc này, tại Đấu Hồn Đài, một trận chiến tổ đội 2 vs 2 cũng bắt đầu diễn ra.
Lần này trên đài không chỉ có Mộ Tâm Huyền, còn có cả Lý Bạch tại đó. Ngay khi Tuyết Mặc Quân rời đi, Lý Bạch cũng đã nhanh chóng tỉnh lại.
Với năng lực tinh báo thông tin xuất chúng, Lý Bạch rất nhanh chóng tìm được Mộ Tâm Huyền đang tại Đấu Hồn Đài.
Vì lo lắng, Lý Bạch cũng cấp tốc chạy tới. Ngay lúc này Mộ Tâm Huyền cũng đã được toại nguyện, Hạo Thiên song tinh hai huynh đệ theo ý muốn của nàng mà tới, khởi xướng khiêu chiến.
Mộ Tâm Huyền vốn đang thiếu người, thấy được Lý Bạch bèn xách hắn lên đài.
Lý Bạch lúc này mặt còn đang tràn đầy khổ lão, liên tục mở miệng khuyên Mộ Tâm Huyền: "Tâm Huyền, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu. Hơn nữa, không phải Tuyết thiếu để chúng ta đừng có tự chủ trương rồi hay sao. Hắn có thể giải quyết chuyện này, ngươi đâu cần phải nóng vội mạo hiểm."
Mộ Tâm Huyền ánh mắt cực sắc bén lườm Lý Bạch.
"Im miệng! Rốt cuộc ngươi có đánh hay không, không đánh ta gọi người khác."
"Đánh đánh đánh..." Lý Bạch bị Mộ Tâm Huyền dọa sợ, liên tục gật đầu, biểu thị nghe lời.
Mộ Tâm Huyền nghe được xác nhận, mới gật đầu nói tiếp: "Ngươi làm cho ta một chỉ Phi Xà Thiêu Hỏa, hai bầu hồ lô tửu. Sau đó muốn độn thổ hay xuống đài liền tùy ngươi."
Lý Bạch định mở miệng nói thêm gì, nhưng môi mấp máy một hồi, cũng không cất tiếng. Hắn tự biết tự thân không có năng lực công kích, chỉ là một tên phụ trợ hồn sư.
Lý Bạch nhiều lúc cũng căm hận tại sao mình không có bất kỳ lực công kích nào, để đến mức cùng người mình thích cộng tiến cộng thối, cùng đương đầu khó khăn cũng không làm được. Hai huynh đệ kia cực kỳ mạnh mẽ cùng nguy hiểm, đến cả hai huynh đệ Viên Tề hợp lực còn đánh không lại, một mình Mộ Tâm Huyền sao có thể làm nên trò trống gì.
Nhớ tới lời của Tuyết Mặc Quân nói, hắn rốt cục hiểu được, nếu như hắn chăm chú tu luyện hai hệ thống kia, tu luyện nhiều hơn một chút, nghiên cứu nhiều hơn một chút, vậy thì hắn cũng có thể thông qua hai hệ thống kia thu được công kích năng lực.
Khi hai người chuẩn bị sẵn sàng bước lên chiến đài, cũng là lúc Tuyết Mặc Quân đặt chân tới khu vực Đấu Hồn Đài.
Nhìn thấy cảnh này, Tuyết Mặc Quân vội vàng lên tiếng: "Dừng lại đã! Chờ một chút."
Nghe thấy tiếng của Tuyết Mặc Quân, Mộ Tâm Huyền cùng Lý Bạch quay đầu lại.
"Lý Bạch, ngươi đi xuống, để ta lên." Tuyết Mặc Quân cũng không có ý định ngăn cản Mộ Tâm Huyền, chính bản thân hắn cũng muốn xuất ngụm khí.
Tuyết Mặc Quân hắn tính cách dù tốt, cũng không ưa tranh đấu, nhưng hai huynh đệ Đường thị sở tác sở vi, đã khiến cho hắn cực kỳ tức giận, khó chịu cùng buồn nôn.
Chưa kể tới, Hạo Thiên Tông ý đồ bịt miệng không muốn làm to chuyện, càng khiến Tuyết Mặc Quân nghẹn một ngụm uất khí. Nếu hôm nay đã có cơ hội giáo huấn hai tên kia, Tuyết Mặc Quân sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
Lý Bạch đương nhiên là nghe lời Tuyết Mặc Quân, vô cùng ngoan ngoãn nhường vị trí cho hắn, mặc dù Lý Bạch vô cùng muốn cùng Mộ Tâm Huyền sánh vai.
Mộ Tâm Huyền đương nhiên không có ý kiến gì, đồng đội càng mạnh liền càng tốt. Mặc dù nàng khăng khăng muốn cùng Đường thị huynh đệ đánh một trận, không có nghĩa là nàng coi thường đối thủ.
Mộ Tâm Huyền biết hiện tại nàng có thể không địch lại bất kỳ ai trong số họ, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút, đồng đội đương nhiên là càng lợi hại càng tốt.
Tuyết Mặc Quân đi lên Đấu Hồn Đài, cùng Mộ Tâm Huyền làm khởi động. Phía bên kia, hai huynh đệ cũng đã hoàn thành khởi động xong.
Đường Hạo nhìn thấy Tuyết Mặc Quân bước lên đài, lại nhìn nhìn Mộ Tâm Huyền mấy cái, liền hiểu ngay tại sao Mộ Tâm Huyền dám chọc giận Hạo Thiên Tông người nhiều lần như vậy.
Hắn ngạo mạn, giọng điệu khinh khỉnh nói to: "Tưởng ai cho nữ tử này dũng khí, thì ra là tên vô dụng nhà ngươi. Sao? Lần trước không dám xuất thủ, chỉ biết gọi người, lần này lấy được can đảm xuất thủ rồi?"
Đường Khiếu cũng cười rộ lên: "Đệ đệ, hắn thì làm gì có dũng khí cùng can đảm. Để một nữ tử đứng ra cáng đáng cùng khiêu khích chúng ta, ngươi xem hắn có thật là nam nhân nữa không."
Nói xong, cả hai huynh đệ đều cười ha hả. Mà đám người phía dưới đài sau lưng họ cũng được thể cười lớn.
Đủ các lời trào phúng từ trong miệng họ nhổ ra, nghe rác tai vô cùng.
Mà đối mặt với những thứ này, Tuyết Mặc Quân vô cùng bình thản, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không lộ ra một chút tâm tình ba động nào.
Đường Hạo cùng Đường Khiếu thấy hắn biểu hiện như vậy cũng cảm thấy không thú vị, không tiếp tục cười cợt, cũng vào trạng thái kích hoạt võ hồn.
Trên tay hai người, một cây búa thô, to, đen xuất hiện. Xung quanh ai người cũng xuất hiện hai hồn hoàn màu vàng sậm, niên đại nhìn có vẻ rất cao, hẳn là tốt nhất trong trăm năm hồn hoàn.
Mộ Tâm Huyền trên tay cũng xuất hiện một thanh đại cung, là võ hồn của nàng.
Tuyết Mặc Quân lúc này đứng song song với nàng, thấp giọng nói nhỏ: "Mộ tỷ, một lát nữa ta lên trước. Tỷ ở đằng sau dùng thường tiễn cản trở bọn họ tiến công. Ta sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội khiến họ lộ sơ hở cho tỷ kích sát."
Mộ Tâm Huyền nghe vậy nhẹ gật đầu.
Lúc này, trọng tài thấy hai bên đã sẵn sàng, bèn hô tô một tiếng: "Đấu Hồn! Bắt đầu!"