Chương 82: Các phương phản ứng, Thất Bảo Lưu Ly Tông quyết định
Ngay khi tiếng hô kết thúc, Đường Hạo cùng Đường Khiếu xách theo hai thanh búa lớn phi nhanh tới hai người Tuyết Mặc Quân.
Tuyết Mặc Quân cùng Mộ Tâm Huyền cũng nhanh chóng tách ra. Tuyết Mặc Quân hồn hoàn thứ hai sáng lên, tiến vào trạng thái Vô Giác Chi Thân.
Trong thân thể, khí huyết lực lượng phun trào, từng giọt tinh huyết ẩn nấp tại các mạch máu cũng nhanh chóng vận chuyển, trong trái tim tinh huyết càng lưu chuyển mạnh hơn. Tuyết Mặc Quân cũng không dùng Lưu Ly Ngọc Thể, vì Lưu Ly Ngọc Thể tiêu hao quá lớn.
Lúc trước sáng tạo ra môn chiến pháp này, hắn không cân nhắc tiêu hao, chỉ để ý uy lực, vì vậy không thích hợp khổ chiến. Tuyết Mặc Quân trực tiếp lấy nhục thể phàm thai, đón lấy hai thanh búa lớn đập về phía mình.
Xung quanh Đấu Hồn Đài, tất cả khán giả nhìn thấy đều ồ lên kinh ngạc. Ngay cả Bất Tử Tông truyền nhân Diệp Cô Hạo cũng đã có mặt tại đây.
Sáng hôm nay, Diệp Cô Hạo vốn định la cà mấy quán rượu khu vực này, tìm Lý Bạch để hắn làm hướng dẫn viên giúp mình đi phẩm tửu một vòng.
Đêm qua hai người vốn đã hẹn trước như vậy, làm sao cả sáng nay Diệp Cô Hạ hắn đi lân la mấy quán rượu đều không thấy tăm hơi Lý Bạch đâu.
Sau khi nghe ngóng một hồi, từ một vài người tán chuyện trong quán rượu nghe được, Lý Bạch hắn còn định lên Đấu Hồn Đài đánh với Hạo Thiên song tinh.
Diệp Cô Hạ hắn mới vội vội vàng vàng chạy tới đây. Lý Bạch rất hợp khẩu vị của hắn, nếu có xảy ra vấn đề gì, Diệp Cô Hạ hắn cũng không ngại giúp một tay.
Ai biết tới lúc chạy tới, người lên đài lại không phải là Lý Bạch, mà là Tuyết Mặc Quân.
Hiện tại nhìn thấy Tuyết Mặc Quân không dùng bất luận hồn kỹ cũng như trang bị nào mà lao tới đón đỡ hai cái Hạo Thiên Chuy, Diệp Cô Hạ cũng cả kinh. Nhưng ngay sau đó, hắn bình tĩnh lại. Tuyết Mặc Quân hôm qua mang cho hắn cảm giác không phải là một người vô não không biết suy nghĩ, hiện tịa hắn làm như vậy, hẳn là có dựa vào.
"Vị Mặc Quân huynh đệ này, có chút thú vị!"
Nhếch miệng khẽ cười, Diệp Cô Hạ cũng an tĩnh xem lấy trận đấu.
Theo dõi trận đấu này thiên kiêu, kỳ thực cũng không chỉ đơn giản có Diệp Cô Hạ. Phía xa xa, cách Đấu Hồn Đài mấy dãy nhà, tại một tửu quán, Ngọc La Miện cùng Lam Điện Phách Vương Long Tông hoàng kim tam trụ cũng đang theo dõi trận đấu này.
Một thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong Hoàng Kim Tam Trụ thấy Tuyết Mặc Quân cứ như vậy đón đỡ Hạo Thiên Chuy, cũng nhất kinh nhất sạ kinh hô: "La Miện thúc, ngài xem tên kia có phải là muốn ch.ết hay không?"
Bên cạnh hắn, một nữ hài nhìn cực kỳ nghiêm túc cùng trang nghiêm liếc nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Nguyên Phái, đừng chỉ dùng mắt, động não đi một chút. Nên nhớ hắn là chủ tử của bốn người đánh bại với bọn Thiên Long, đừng khinh thường hắn."
Ngọc La Miện nghe vậy gật đầu: "Nguyên Hoàng nói không sai, ra cái thiên hạ này, đừng bao giờ lấy mắt cho coi thường người, đừng ngạo mạn xem nhẹ ai, tất cả đều sẽ đem lấy hậu quả khó mà tưởng tượng. Đương nhiên, các ngươi cũng không cần quá khúm núm, Ngọc gia luôn là chỗ dựa cho các ngươi."
Ngọc Nguyên Phái tuổi trẻ thiếu niên đang định mở miệng nói thêm cái gì, thì bị thiếu niên ổn trọng ít lời ngồi cạnh ngăn lại: "Nguyên Phái, im lặng đi mà theo dõi."
Ngọc Nguyên Phái thấy vậy liếc nhìn ba người, bất đắc dĩ gật gật đầu: "Vâng, Nguyên Quang ca."
Đám người Lam Điện Phách Vương Long Tông đang theo dõi ở tầng dưới quán rượu, thì tầng trên, cũng đang có hai người nhìn chăm chú trận chiến này.
Đó là một thiếu niên quý phái, nhìn từ trang phục, cũng có thể thấy được xuất thân giàu có, phú quý. Trên mặt thiếu niên luôn treo một nụ cười tự tin, là Hắc Hổ Tông thiếu tông chủ, Đái Tinh Luân.
"Tinh Luân ca ca, tại sao ngươi phải theo dõi cuộc chiến này. Không phải kết quả đã rõ ràng ngay khi chưa bắt đầu hay sao. Làm sao hai tên vô danh kia có thể địch lại Hạo Thiên song tinh được cơ chứ? Thời gian lãng phí này, chẳng bằng bồi ta đi chơi không tốt hơn à?"
Bên cạnh hắn, một nữ tử khuôn mặt vũ mị xinh đẹp, thân thể quyến rũ, chính là hôn thê của Đái Tinh Luân, xuất thân từ Tinh La đế quốc U Minh công tước phủ, Chu Mộc Vũ. Nàng mới chỉ 15 tuổi, nhưng thân thể đã cực kỳ đầy đủ nữ nhân vận vị, nơi cần to liền to, nơi cần nhỏ liền nhỏ, không hổ là huyết mạch U Minh Chu tộc, huyết mạch luôn ra đời tuyệt phẩm.
Lúc này nàng đang lấy cặp chân thon dài của mình trêu ghẹo Đái Tinh Luân, làm nũng hắn.
Đái Tinh Luân thấy vậy, cười trừ lắc đầu. Hắn khẽ gõ lấy trán nàng, cưng chiều ôn nhu trả lời: "Đương nhiên ta cũng không quan tâm hai tên vô danh kia, nhưng Hạo Thiên song tinh thì lại khác. Hiếm khi có thể thấy những thiên kiêu xuất thủ, ta hẳn nên chăm chú một chút, phân tích thói quen chiến đấu của họ. Đương nhiên, ta cũng mong hai kẻ kia lợi hại một chút, moi móc toàn bộ nội tình của Đường thị huynh đệ ra, ta càng có phần nắm chắc."
Nữ hài bên cạnh hiển nhiên chẳng quan tâm hắn nói gì, như là treo trên người của hắn, hai chân quắp lại eo hắn, hai đôi tay mềm mại quàng lấy cổ hắn làm nũng.
"Vậy ngươi xem xong liền bồi ta đi chơi."
"Được, được, được." Đái Tinh Luân bất đắc dĩ gật đầu, vỗ vỗ lấy tay nàng, vẫn chăm chú nhìn phía Đấu Hồn Đài.
Nghe được câu trả lời của Đái Tinh Luân, Chu Mộc Vũ mới hài lòng từ trên người hắn leo xuống, đi một bên chơi chuyện của mình.
Từng ấy người đều theo dõi trận chiến này, họ cũng muốn nhìn xem Hạo Thiên song tinh xuất thủ. Nghe nói lần trước hai huynh đệ Đường thị cũng đã đấu một trận đặc sắc trên Đấu Hồn Đài, nhưng trận đấu diễn ra khá nhanh, nhiều người lúc tới thì tiệc đã tàn. Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, bọn họ cũng muốn đại khai nhãn giới.
Mà tại Thất Bảo Lưu Ly Tông trụ sở, Ninh Quý Thần nghe được tin này mặt đầy suy nghĩ lo âu thở dài. Hắn tuyệt không muốn căng thẳng quan hệ giữa tông môn mình cùng Hạo Thiên Tông.
Mấy ngày vừa qua bận rộn đi hết trụ sở tông môn này đến tông môn kia, lại bái phỏng Hạo Thiên Tông mười ba chủ phong, bận rộn bù đầu.
Hôm nay quay về thì lại nghe một đống tin tức xấu. Ninh Quý Thần đương nhiên biết được lỗi không phải do Tuyết Mặc Quân, nhưng Hạo Thiên Tông vốn là một lũ bá đạo không nói lý. Chuyện này xử lý không cẩn thận, tông môn ảnh hưởng không nhỏ.
Ninh Hoa Trí bên cạnh hắn lúc này còn đang mừng thầm. Hắn cực kỳ chán ghét Tuyết Mặc Quân, giờ thấy hắn gặp chuyện không may, tuyệt không bỏ lỡ cơ hội thêm dầu vào lửa, châm ngòi thổi gió.
"Thần lão, ngài xem, Tuyết cung phụng thế này là vô pháp vô thiên. Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta gia tiểu nghiệp tiểu, lần trước có thể đăng lâm Thượng Tam Tông, một phần cũng là được Hạo Thiên Tông giúp đỡ. Ấy vậy mà lần này hắn đến đây, chưa gì đã gây ra chuyện lớn. Nếu chẳng may mà đưa đến Hạo Thiên Tông ác cảm, vậy thì Thất Bảo Lưu Ly Tông ta nửa bước khó đi a."
Ninh Quý Thần nghe vậy, lườm Ninh Hoa Trí một cái, nhưng cũng không nói gì, xem như là ngầm đồng ý lời này của hắn.
Ninh Hoa Trí vội vàng nói thêm: "Thần lão, theo ta thấy, chúng ta phải lập tức tìm tới Hạo Thiên Tông hòa hoãn quan hệ, đồng thời tỏ thái độ, việc này hoàn toàn không phải do tông ta thúc đẩy, là Tuyết Mặc Quân tự ý chủ trương. Chúng ta đồng ý âm thầm xử lý cùng hòa hoãn chuyện này."
"Hơn nữa, nói thế nào thì nói, việc này cũng đã khiến quan hệ giữa ta cùng Hạo Thiên Tông có vết xước. Chúng ta cũng nên tìm một tông khác để hợp tác bảo toàn tự thân. Vừa đúng lúc ta hẹn gặp được Thất Sát Tông thiếu tông chủ, ngài xem ngài liền đi cùng ta, tìm cơ hội cùng Thất Sát Tông tạo quan hệ hay không."
Ninh Quý Thần nghe thấy Ninh Hoa Trí lải nhải bên tai, kỳ thực rất nhức đầu. Nhưng từ góc độ tông môn cân nhắc, Ninh Hoa Trí cũng nói không sai. Ninh Quý Thần mặc dù cùng Tuyết Mặc Quân hợp ý, nhưng giữa một bên là tông môn gia tộc, một bên là Tuyết Mặc Quân, hắn đương nhiên vẫn là chọn gia tộc.
Ninh Quý Thần thở dài, tạm thời cứ theo Ninh Hoa Trí nói mà làm vậy, còn về phía Tuyết Mặc Quân, hắn tự sẽ có cách đền bù sau.
Ninh Quý Thần đối Ninh Hoa Trí nhẹ gật đầu, mở miệng nói: "Vậy thì đi gặp Thất Sát Tông thiếu tông chủ trước đi, việc còn lại tính sau."
Sau đó, hắn chủ động đi trước ra cửa. Ninh Hoa Trí đi theo phía sau, mặt lộ vẻ vui mừng. Nếu như Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Thất Sát Tông thành công hợp tác, hắn người thiếu tông chủ này không thể bỏ qua công lao. Trong tông môn thanh danh, nhất định sẽ đè lên Tuyết Mặc Quân một đầu.