Chương 92: Lãnh Cô Sơn lạc bại

Tuyết Mặc Quân nghe hắn nói vậy, khinh thường cười cười, từ trong trữ vật hồn đạo khí, lấy ra một bình thủy tinh. ném cho Ninh Quý Tiên.
Ninh Quý Tiên tiếp lấy, nhíu mày khó hiểu nhìn về Tuyết Mặc Quân, nhưng không nhận được câu trả lời nào.


Ninh Quý Tiên tỏ vẻ khó chịu mở nắp bình thủy tinh, đưa tinh thần lực vào. Không biết hắn thấy gì, nhưng Ninh Quý Thần cùng Ninh Quý Phật đứng bên cạnh chỉ thấy đôi mắt hắn mở thật lớn, hô hấp gấp rút, mặt không khống chế được ửng đỏ lên.


Hai người cực kỳ lạ thường, cảm giác như trở về thời trẻ trâu ba người lần đầu đi thanh lâu ngắm mỹ nữ vậy.
Mãi không thấy Ninh Quý Tiên có phản ứng gì, Ninh Quý Phật mới đi tới cạnh hắn vỗ nhẹ vào vai hắn một cái. Ninh Quý Tiên giật mình, tay thả lỏng, bình thủy tinh từ bàn tay hắn trượt xuống.


Tỉnh hồn lại hắn vội vã ngồi xổm xuống đỡ lấy cái bình, hoàn toàn không bận tâm mặt mũi, dáng vẻ mình có khó coi thế nào.


Ninh Quý Phật thấy vậy, có chút tức giận hỏi: "Quý Tiên, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Từng này tuổi rồi còn bày cái dáng vẻ khó coi đó ra đây. Ngươi không muốn mặt bọn ta còn muốn mặt."


Ninh Quý Tiên định thần lại, không nói không rằng đưa bình thủy tinh trong tay cho Ninh Quý Phật, tâm thần vẫn còn đang lơ lửng.
Ninh Quý Phật kỳ quái tiếp nhận bình thủy tinh, cũng học theo Ninh Quý Tiên đưa tinh thần lực vào. Lập tức quen thuộc một màn lại tiếp diễn, Ninh Quý Phật cũng phát tình cứng đờ người ra.


available on google playdownload on app store


Chư vị cung phụng cùng trưởng lão mặc dù kỳ quái, nhưng là không dám nói gì.
Lãnh Cô Sơn lúc này đầy mặt khó hiểu, cái bình thủy tinh kia rốt cuộc là đựng cái gì? Lãnh Cô Sơn nhớ tới Tuyết Mặc Quân nói tự mình có biện pháp, tin tưởng hắn, hắn lại lấy ra bình thủy tinh kia.


"Là độc dược sao? Không, nhìn dáng vẻ của hai vị đại trưởng lão, rất có thể là xuân dược. Cũng có thể là thuốc tráng dương, chỉ có như vậy mới khiến hai lão già sắp xuống lỗ lại biến thành hưng phấn phát tình như vậy. Vẫn là hỗn hợp cả thuốc tráng dương lẫn xuân dược?" Lãnh Cô Sơn đoán già đoán non, sắc mặt ngày càng cổ quái.


"Đây là Tuyết Mặc Quân tự tin biện pháp? Lại còn nói giúp Ninh gia hậu nhân... Chẳng lẽ là để ba lão già này lại có năng lực hành sự, sinh thêm một đống đời thứ nhất nhằm huyết mạch phản tổ, tăng chất lượng võ hồn?"
Lãnh Cô Sơn càng là não bổ thì sự tình hắn nghĩ càng kỳ hoa.


Mà phía bên kia, Ninh Quý Thần thấy hai vị đại ca đờ ngươi ra, liền tiến lên đoạt lấy bình thủy tinh. Sau một hồi xem xét, hắn cả kinh thốt lên: "Tiểu tử ngươi vậy mà thành công?"


Trong con mắt hắn tràn ngập không thể tin tưởng. Ninh Quý Thần hắn vừa muốn rũ bỏ mối quan hệ với Tuyết Mặc Quân, thậm chí còn muốn đem hắn bán đi đổi lợi ích, Tuyết Mặc Quân liền cho hắn một cái bạt tai dữ dội.
Ninh Quý Tiên lúc này đã hồi thần, ngay lập tức ra lệnh cô lập Nghị Sự Đường.


"Tất cả cung phụng cùng trưởng lão, đều phải lấy ra võ hồn bản nguyên làm ấn ký, ký kết điều khoản trung thành này, ngay lập tức!"


Ninh Quý Tiên tỏa ra lượng hồn lực cùng tinh thần lực mạnh mẽ uy hϊế͙p͙ đám người. Hắn còn sử dụng luôn vị Hồn Đấu La thứ nhất trong hai vị mất trí mà Thất Sát Tông tặng kia để uy hϊế͙p͙ đám người.


Một đám trưởng lão bị áp bức, dù muốn hay không đều lần lượt làm theo lời Ninh Quý Tiên. Bọn hắn cũng không muốn ch.ết. Nếu chỉ có mỗi Ninh Quý Tiên ba người, bọn họ dù thế nào cũng muốn liều một phen, ai có thể trốn thì trốn.


Dù gì thì ba người Ninh Quý Tiên cũng chỉ là phụ trợ hệ Hồn Thánh, dù tích lũy cường đại tới đâu, truyền thừa Thất Bảo Lưu Ly Tông cường đại cỡ nào, cũng khó có thể bù đắp được thiên sinh thiếu hụt, họ vẫn có cơ hội chạy thoát.


Nhưng là hiện tại, phía trước ba người là một vị Hồn Đấu La, còn là cường công hệ Hồn Đấu La. Chính vì vậy, tất cả mọi người đều không dám phản kháng.
Lần lượt từng người một đi lên ấn bản nguyền ấn ký, chỉ có Tuyết Mặc Quân cùng Lãnh Cô Sơn không nhúc nhích.


Tuyết Mặc Quân không tiến tới ba người Ninh Quý Tiên căn bản không để ý, dù sao cũng đã lật mặt, Tuyết Mặc Quân không đồng ý mới là chuyện bình thường.
Nhưng Lãnh Cô Sơn không đồng ý, đó lại là chuyện khác.


Ninh Quý Phật nhíu mày, đối với Lãnh Cô Sơn chất vấn: "Lãnh nhị trưởng lão, ngài không muốn cống hiến cho Thất Bảo Lưu Ly Tông nữa hay sao?"


Lãnh Cô Sơn khó chịu, sắc mặt khó coi trả lời: "Các ngươi đừng có mà quá đáng. Khoản nợ năm đó ta cũng trả đủ, hơn nữa nhiều năm làm tay chân các người, chẳng lẽ còn không đủ?"


"Ta năm đó bất đắc dĩ mới đồng ý cái điều khoản gần như bán thân đó. Nay các ngươi lại còn muốn nô dịch ta, mơ mộng hão huyền."
Lãnh Cô Sơn bùng lên khí tức của một Hồn Đấu La, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.


Ninh Quý Tiên nghe vậy xua tay cười nhẹ, nhàn nhạt nói: "Lãnh lão đệ đừng quá kích động. Ngươi là một vị Hồn Đấu La, đương nhiên có tự mình ngạo khí, chúng ta cũng không muốn chọc giận một vị Hồn Đấu La."


"Như thế này đi, hiện tại ngươi lập tức để Băng Ngưng cùng Hoa Trí thành hôn. Sau đó ngươi muốn thế nào chúng ta đều không quản, thế nào?"
Lãnh Cô Sơn mặt đỏ lên: "Khinh người quá đáng."


Võ hồn Băng Tinh Ngọc Phượng kích hoạt, lập tức thi triển Võ Hồn Chân Thân phụ thể. Toàn thân Lãnh Cô Sơn được bao phủ bằng một lớp băng phượng ngọc giáp, đây là hiệu quả võ hồn chân thân của Lãnh Cô Sơn, băng ngọc toái thân.


Sau đó, Lãnh Cô Sơn dùng hồn kỹ tốc độ nhanh nhất của mình, Băng Hàn Thần Quang Vĩ, nhanh chóng xuất hiện tại trước mặt Ninh Quý Tiên, một chân đá ra.


Thế nhưng hồn kỹ này của hắn lại bị một thanh thạch kiếm chặn lại. Vị Thất Sát Tông lão giả kia kịp thời thay Ninh Quý Tiên đỡ một đòn này, nếu không Ninh Quý Tiên có thể lập tức quy tiên.


Ninh Quý Tiên vừa thoát khỏi nguy hiểm, thẹn quá thành giận ra lệnh cho vị Thất Sát Lão giả kia, muốn đem Lãnh Cô Sơn giết ch.ết.


Vị Thất Sát Tông này bị Thất Sát chi ý thôn phệ, khiến hắn lợi hại vô cùng. Một kiếm đánh bật Lãnh Cô Sơn ra, chỉ thấy hồn hoàn màu tím của hắn chớp sáng, một đạo màu đỏ thập tự kiếm khí chém về phía Lãnh Cô Sơn.


Lãnh Cô Sơn lập tức sử dụng hồn kỹ thứ ba của hắn, Băng Sí Đống Hàn, che ở trước người, thế nhưng cũng không ngăn nổi đạo thập tự kiếm trảm này. Phòng ngự của hắn bị một kiếm trảm phá, một đạo đỏ như máu kiếm ngấn hằn lên trên băng giáp của Lãnh Cô Sơn.


Thất Sát Tông lão giả kia cũng không cho Lãnh Cô Sơn thở dốc, hồn hoàn màu đen sáng lên, kiếm võ hồn trong tay hắn phồng lớn lên, trên thân kiếm hiện lên từng đạo huyết ti. Huyết Ti tụ tập lại trên mũi tiếm, lập tức phóng ra một đạo kiếm võng xoay tròn tập sát về phía Lãnh Cô Sơn.


Từ phía Tuyết Mặc Quân nhìn, nó như là vô số đạo kiếm ti xoáy tròn thành loa toàn bao vây lấy Lãnh Cô Sơn vậy. Lãnh Cô Sơn thấy vậy cũng dốc tận sức lực, hồn hoàn thứ sáu màu đen sáng lên, Lẫm Hàn Phượng Minh làm chậm lại tốc độ của huyết ti.


Ngay sau đó, hồn hoàn thứ nhất màu vàng của Lãnh Cô Sơn cùng hồn hoàn thứ tám màu đen của Lãnh Cô Sơn đồng thời tỏa sáng. Vố số băng vũ bị Lãnh Cô Sơn ném ra, tinh chuẩn phá hủy từng đầu của Huyết Ti, nhưng số lượng Huyết Ti quá nhiều, may mắn hắn còn có Hàn Ngọc Chi Bích phòng thủ, nếu không Lãnh Cô Sơn đúng là bị đâm thành cái sàng.


Thế nhưng Hàn Ngọc Chi Bích cũng không kiên trì được quá lâu, bị hơn mười đạo Huyết Ti công phá. Mười đạo Huyết Ti đã bị suy yếu đâm vào người Lãnh Cô Sơn, Lãnh Cô Sơn lập tức như gặp trọng kích, thổ huyết ngã ra.


Thất Sát Tông lão giả kia thấy hắn lạc bại, cũng không lưu tình, lập tức hồn hoàn thứ hai màu vàng của hắn lại sáng lên, kiếm trong tay mang theo màu đỏ năng lượng bị hắn ném đi. Huyết kiếm mang theo khí thế không gì cản nổi, cực kỳ nhanh chóng đâm về phía Lãnh Cô Sơn.


Lúc này Lãnh Cô Sơn bị thương nặng, chỉ kịp vội vàng dùng Băng Ngọc Chi Thân, hồn kỹ thứ tư của hắn, khiến thân thể một vài nơi yếu hại băng hóa phòng thủ.


Một kiếm này cực kỳ nhẹ nhàng đâm xuyên người Lãnh Cô Sơn, nhưng may mắn, không đâm qua nơi yếu hại. Vị Thất Sát Tông lão giả kia lại muốn lần nữa ra tay trực tiếp kết thúc hắn, nhưng lúc này Ninh Quý Tiên ba người lập tức dùng tinh thần lực, từ phía sau đem hắn đánh ngất đi.


Lúc này, từ trên cao nhìn xuống Ninh Quý Tiên, lạnh lùng cất tiếng: "Lãnh trưởng lão không hổ là người nổi bật trong số các Hồn Đấu La, có thể giao thủ với Hồn Đấu La lâu năm của Thất Sát Tông, sở hữu Thất Sát chi ý phản phệ, mà có thể giữ được tính mạng từng ấy chiêu."


Lãnh Cô Sơn lúc này máu me đầy người, cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn cứng rắn hừ lạnh: "Các ngươi có giỏi thì giết ta. Để xem, mọi người nhìn thế nào về việc Thất Bảo Lưu Ly Tông sát hại công thần hai lần giúp các ngươi trụ vững vị trí Thượng Tam Tông."


Ninh Quý Tiên nghe vậy lắc đầu nói: "Lãnh trưởng lão nói quá lời, chúng ta cũng không muốn giết ngươi, nếu không cũng không cần đánh ngất hắn. Đương nhiên, cũng là bởi vì chúng ta cũng không muốn lãng phí nguồn lực lượng này vào người của ngươi. Người đâu, đưa Lãnh trưởng lão về bế quan trị thương, hảo hảo suy nghĩ một chút."


Nghe tiếng gọi của hắn, từ ngoài điện có hai tên thân tín chạy vào, xách Lãnh Cô Sơn đi ra, không để Lãnh Cô Sơn nói thêm một lời nào.






Truyện liên quan