Chương 93: Bị giam lỏng, "một tấc miệng lưỡi" thành ba tấc
Sử lý xong Lãnh Cô Sơn, lúc này Ninh Quý Tiên mới quay sang Tuyết Mặc Quân, đôi mắt tràn đầy lạnh lùng, tuyệt đối không còn một tia hiền hòa nào mà một tháng trước có.
Tuyết Mặc Quân cũng không kém khí thế, nhìn chằm chằm trở lại. Giữa hai bên không nói một lời, bầu không khí trở nên rất căng cứng.
Cuối cùng, Ninh Quý Tiên trước hết đánh vỡ bầu không khí căng cứng này, trước mở lời nói: "Tiểu tử, ngươi đúng là khiến chúng ta mở rộng tầm mắt. Không hổ là nhi tử của tiểu công chúa cùng tiểu tướng quân, hổ phụ sinh hổ tử."
"Rất tiếc, quyết định của chúng ta là không thay đổi, nhưng ta vẫn muốn phương pháp này, đổi lại, những tiểu bằng hữu của ngươi chúng ta sẽ thả ra. Đương nhiên, ngươi không có quyền lựa chọn."
Tuyết Mặc Quân lúc này thấy tên già đầu này vẫn ngoan cố không cải biến, biết mình không thể từ chối. Có thể giữ lại tính mạng, đồng thời an toàn của mấy người Viên Tề, A Ngân được bảo đảm, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Tuyết Mặc Quân nhẹ gật đầu, không biểu tình nói: "Chỉ khi nào tất cả bọn họ được cha mẹ ta xác nhận an toàn, ta mới đồng ý đưa phương pháp này cho các ngươi. Bên cạnh đó, mọi hợp tác của chúng ta từ bây giờ hủy bỏ, ta không có nghĩa vụ trợ giúp các ngươi bất kỳ điều gì."
Ninh Quý Tiên lạnh lùng cười gật đầu: "Được, những thứ kia gộp tất cả lại cũng không quan trọng bằng thứ này. Tuy nhiên, dù ngươi không có nghĩa vụ, nhưng ngươi vẫn phải trợ giúp chúng ta."
"Việc dùng Thất Bảo Lưu Ly Tông truyền thừa cải thiện Thất Sát Tông truyền thừa, ngươi phụ trách, ta sẽ cho người giám sát. Tiểu tử ngươi cũng đừng hòng giở trò, ta sẽ định kỳ dùng người để thử nghiệm, nếu có một lần sai sót, ch.ết thì không ch.ết, nhưng khổ thì ngươi khả năng chịu không nổi."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy cực kỳ phẫn nộ, hắn ghét nhất là việc mình yêu thích bị người khác đem ra lợi dụng, ép buộc. Giống như ở thế giới trước, vô số nghiên cứu sinh vào các tập đoàn lớn, bị bọn họ ép phải nghiên cứu những thứ mình không ưa thích, hoặc tam quan không thể chấp nhận được.
Nhưng hiện tại, Tuyết Mặc Quân biết mình không có tư cách từ chối, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hiện tại việc quan trọng nhất, đó là đảm bảo an toàn cho A Ngân cùng đám người Viên Tề. Những lão già này đột nhiên có được lực lượng khổng lồ, bành trướng quá lớn. Người trước khi ch.ết, tất sẽ điên cuồng, những lão già này cách cái ch.ết không xa.
Bây giờ hắn cứ đáp ứng, sau đó thì cứ trì hoãn là được, đằng nào mấy lão già này cũng chẳng hiểu gì. Chờ tới khi cha mẹ hắn tìm được cách, cứu hắn ra khỏi đây. Tuyết Mặc Quân vẫn vô cùng tin tưởng vào bản lãnh của cha mẹ mình.
Nếu không phải Thất Sát Tông một chân đạp ngang, hắn cùng cha mẹ cũng không đến mức bị động như thế này. Nói cho cùng, vẫn là lúc trước hắn nghĩ quá đơn giản, cứ nghĩ rằng giá trị tiềm lực của mình đủ lớn, có thể khiến cho đám thương nhân này toàn lực ủng hộ. Nhưng đáng tiếc, ở thế giới này, lực lượng, mới là thứ có giá trị lớn nhất, hấp dẫn nhất, cũng là mạnh mẽ nhất.
Hiện thực cho Tuyết Mặc Quân lên một bài học, đây cũng không phải thế giới kia, có pháp luật bảo hộ, những hành vi phạm pháp chỉ có thể trong bóng tối thực hiện. Dị thế giới nhược nhục cường thực, mới là quy tắc tối cao.
Chưa bao giờ, Tuyết Mặc Quân ham muốn lực lượng hơn lúc này. Đáng tiếc võ hồn của hắn là đại não, lại lãng phí hai hồn hoàn đầu vào phụ trợ nghiên cứu. Khí huyết lực dù có mạnh mẽ, không có thủ đoạn công phạt, chỉ dựa vào tố chất thân thể cũng không làm gì được ba lão già sống lâu năm này.
Tinh thần lực của hắn chỉ bằng một phần ba ba lão già kia. Lúc nãy hắn cũng dò xét thử dùng tinh thần lực công kích, liền bị Ninh Quý Tiên nhẹ nhàng hóa giải. Ba lão già này bình thường tiến độ tu luyện tinh thần lực, đều là giấu diếm chính mình, không cho mình tin tức thật.
Mặc dù đều tại cùng cảnh giới, nhưng bởi vì sống lâu, thức hải của ba lão già kia hẳn rất lớn, tinh thần lực cũng vô cùng tinh thuần. Mặc dù về độ linh tính khả năng không bằng hắn, nhưng có thể lấy số lượng bù chất lượng, hắn không phải là đối thủ.
Tuyết Mặc Quân nhìn thẳng vào mắt Ninh Quý Tiên một hồi, không nói thêm lời nào nhẹ gật đầu. Ninh Quý Tiên cũng chẳng thèm để ý thái độ của hắn, sau khi nhận được xác nhận, bèn gọi người đem hắn đi giam giữ.
Sau khi Tuyết Mặc Quân bị áp giải đi, Ninh Quý Tiên lại từ tay Ninh Quý Thần đoạt lại bình thủy tinh, say mê nhìn vào đó.
...
Ngay tại Tuyết Mặc Quân bị giam giữ không lâu, Lý Bạch cùng A Ngân cũng bị áp giải tới.
Hai người không bị thương tích gì, nhưng tình huống đột nhiên xảy ra khiến cả hai vô cùng kinh hoảng cùng lo lắng.
Ngay khi thấy Tuyết Mặc Quân, Lý Bạch liền vội vàng hỏi: "Tuyết thiếu, xảy ra chuyện gì?"
Tuyết Mặc Quân thở dài thuật lại toàn bộ mọi chuyện. Sau khi nghe hắn nói xong, Lý Bạch vô cùng tức giận, lớn giọng chửi đổng: "Ba lão già kia là lũ súc sinh, lật lọng. Thương nhân giảng thành tín mà chữ tín của lũ khốn nạn đó bị chó ăn mất rồi."
Tuyết Mặc Quân thở dài, có chút chán chường: "Đều tại ta, chủ quan, không suy nghĩ thấu đáo, để mọi người lâm vào cảnh nguy hiểm."
A Ngân tiến tới bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn nhẹ giọng an ủi: "Quân đệ... Quân, không phải là lỗi của ngươi. Ai cũng không thể biết được Thất Sát Tông sẽ xuất hiện."
Tuyết Mặc Quân lắc đầu, nói sang vấn đề khác: "Không nói chuyện này nữa. Hai người chuẩn bị một chút, chờ Viên Tề ba người quay lại, mọi người sẽ được thả ra, ba mẹ ta sẽ tiếp đón mọi người an toàn."
Vừa nghe lời này, Lý Bạch vội vàng giãy nảy lên, có chút phẫn nộ nói: "Tuyết thiếu, không, Quân đệ, ngươi coi ta thành loại người thế nào, coi Viên Tề ba người là người như thế nào? Ngươi chịu khổ tại đây, chúng ta liền có thể an tâm sinh sống sao? Ngươi đừng có khuyên, ta sẽ không rời đi. Ta là ngươi thân cận nhất tùy tùng, muốn giết ngươi, trước phải bước qua xác ta, ta một bước cũng không rời."
Thần thái Lý Bạch quyết tuyệt, dường như không ai có thể ngăn cản quyết định này của hắn.
A Ngân phía bên kia cũng vậy, nàng cũng kiên quyết lắc đầu. Bất kỳ việc gì, nàng đều có thể ôn nhu, mềm yếu, nhưng chỉ hai chuyện không được. Một, Tuyết Mặc Quân. Hai, Lam Ngân Cốc.
A Ngân còn không để ý được rằng, hiện tại trong lòng nàng, Tuyết Mặc Quân còn chiếm phân lượng nặng hơn cả Lam Ngân Cốc nữa.
"Quân, chúng ta đã nói, sinh cùng sinh, tử cùng tử, mãi không xa rời. Làm sao ta có thể bỏ mặc ngươi lâm vào nguy hiểm mà rời đi được đây. Đối với ta, đây là một loại thống khổ." A Ngân chân thành nói: "Mặc dù hóa hình trùng tu, nhưng không phải ta không có lá bài tẩy. Hiện tại, thực lực của ta đã khôi phục tám thành so với trước kia, rất nhiều thủ đoạn đều sử dụng được. Để ta mang ngươi cùng mọi người rời khỏi đây."
Nghe hai người nói, Tuyết Mặc Quân cười khổ, nhưng hắn vẫn quyết định giải thích, khuyên nhủ hai người.
"A Ngân, đừng tùy hứng. Ta biết mặc dù A Ngân tỷ ngươi đã khôi phục đáng kể, nhưng hiện tại là thế giới hồn sư nhân loại. Một khi ngươi sử dụng năng lực, tất bị người khác để mắt tới, tình huống còn nguy hiểm thêm nhiều nữa. Ngươi ở lại đây, tuyệt đối không thể sự dụng năng lực, vậy thì bất kỳ lúc nào cũng sẽ trở thành thứ để người khác đem ra uy hϊế͙p͙ ta."
"Hơn nữa, chỉ khi nào tỷ rời đi an toàn, ta mới có thể an tâm ứng phó những tình huống tại đây. Ta có rất nhiều thủ đoạn để làm tay chân, nhưng chỉ khi không bị uy hϊế͙p͙ mới được, Hơn nữa, vì còn có việc cần đến ta, họ cũng không dám làm gì quá phận cả. Chỉ khi tỷ an toàn, tâm ta mới được giải phóng, thỏa thích thi triển thủ đoạn."
"A Ngân tỷ, A Ngân, đồng ý với ta được chứ? Khoảng thời gian tới, thay ta phụng dưỡng cha cùng mẹ."
A Ngân an tĩnh nghe Tuyết Mặc Quân nói chuyện, im lặng không nói một lời nào. Suy nghĩ một hồi lâu, nàng mới nhu thuận gật đầu, nhưng vẫn ước hẹn với Tuyết Mặc Quân: "Ta chỉ chờ ba tháng. Sau ba tháng mà vẫn không thấy ngươi thoát khốn, dù trả bất kỳ giá nào, ta cũng sẽ đem ngươi mang ra."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy đồng ý với nàng, ba tháng, đủ, quá đủ.
Nhớ tới nội dung trong tiểu thuyết trước kia, A Ngân vì bị phát hiện thân phận mà chịu đau khổ, Tuyết Mặc Quân âm thầm thể tuyệt đối không cho phép nàng xuất thủ. Không tới ba tháng, hắn sẽ thoát khốn mà ra, chỉ cần hắn còn sống, nàng không cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì.
Sau khi khuyên nhủ xong A Ngân, Tuyết Mặc Quân mới quay sang bên Lý Bạch. Nhìn thấy thần sắc kiên quyết của hắn, Tuyết Mặc Quân suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới mở miệng, sử dụng "nửa tấc miệng lưỡi" của mình thuyết phục.
"Lý Bạch ca, ngươi đừng vội từ chối, nghe ta nói đã. Nếu như cả ngươi và ta đều ở trong này, phía bên ngoài, cha mẹ ta làm sao biết được tình hình phía trong. Nhỡ đâu ba lão già kia giở trò, nói một đằng làm một nẻo, tr.a tấn ta, thậm chí giết ta, nhưng đối với cha mẹ ta vẫn nói là ta còn sống thì sao? Ngươi nghĩ xem khả năng này, với nhân phẩm của ba lão già kia, rất có thể xảy ra đúng chứ?"
Tuyết Mặc Quân ngừng lại cho Lý Bạch có thời gian suy nghĩ. Lý Bạch nhăn nhó nửa ngày, mới khó chịu gật đầu. Tuyết Mặc Quân vui mừng nói tiếp.
"Mà ngươi, lại là người liên lạc của ta, từ trước tới nay đều là như vậy. Hơn nữa, ta ở trong này, cũng cần phải biết tình hình phía ngoài đó ra sao, còn có thể tiện phối hợp, đúng không? Lý Bạch ca ngài hồn kỹ thứ nhất là phi hành, hồn kỹ thứ hai là độn thổ, Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng không biết mà phòng bị. Ngươi sẽ giúp ta đem tin tức từ ngoài vào, từ trong ra, chỉ khi ngươi rời khỏi đây, mới có thể làm như vậy."
"Mà lại, hiện tại ta bị giam lỏng, hai người Viên Tề, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi liên lạc với Diệp Cô Hạ thiếu tông chủ mà thôi. Hơn nữa huynh nghĩ xem, lấy tính tình nóng nảy của Tâm Huyền tỷ, tỷ ấy thậm chí còn muốn đánh lại đây ý chứ, quá nguy hiểm. Huynh phải ở đó khuyên nhủ tỷ ấy, trông chừng tỷ ấy cẩn thận, không để cho tỷ ấy làm việc thiếu suy nghĩ, gặp nguy hiểm. Được rồi, ta nói vậy thôi, tùy huynh quyết định?"
Tuyết Mặc Quân nói một mạch xong thở hồng hộc, hắn thấy việc này quá tốn sức, mệt lè lưỡi ra. Mà đích thực, hắn cảm thấy "một tấc miệng lưỡi" của mình, lấy trải nghiệm hôm nay có thể dài thành "ba tấc miệng lưỡi" thừa sức.