Chương 2: Lạnh, sẽ bị ăn sao?
"Oa oa oa!"
Tiếng khóc yếu ớt vang lên trong căn phòng nhỏ.
Một người phụ nữa đang ôm chặt lấy đứa trẻ trong ngực, dùng một cái chăn bông rách nát te tua, muốn ngăn luồng gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ, để đứa trẻ cảm thấy bớt lạnh.
Bên trong căn phòng tối tăm, mang một bầu không khí âm u. Một ngọn đèn lập lòe giống như sắp tắt đến nơi.
"Oa, oa, oa!"
Đường Tam muốn lên tiếng lần nữa, nhưng thứ phát ra cũng chỉ có vài tiếng khóc yếu ớt.
Mấy ngày trước hắn đi đến thế giới này, đúng vậy, chỉ mới mấy ngày. Kể từ lúc ra đời tới giờ, cũng chỉ được có 3 ngày. Nhưng hắn cảm thấy mọi chuyện đang rất tệ.
Bản thân từng là Thần Vương, đang đi tìm nơi đầu thai của vợ mình, hắn cũng đã từ bỏ hết tất cả. Cuối cùng khi thần thức sắp tan biến thì hắn lại cảm thấy một loại lực hút, thế là, hắn đi vào thế giới này.
Cho dù hắn đã từng mạnh đến mức nào, nhưng hắn bây giờ cũng trọng sinh, hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Thứ quý giá nhất còn sót lại chính là trí nhớ của kiếp trước, nhưng điều đáng buồn là kí ức đó có mạng mẽ đến đâu cũng không thể thay đổi được thân thể nhỏ bé, yếu ớt bây giờ của hắn.
Ra đời ba ngày, chỉ được uống chút sữa của mẹ hắn ở thế giới này, bây giờ hắn còn không hiểu được ngôn ngữ ở thế giới này. Dù sao, việc này cũng cần thời gian. Nhưng hắn cũng ý thức được, mình trọng sinh vào thế giới này, chỉ sợ mọi thứ còn khó khăn hơn so với suy nghĩ của hắn.
Kiếp trước của hắn, dù sao cũng sinh ra trong một gia đình thợ rèn, với lại cha hắn lúc đó còn là một cao thủ ẩn danh, thậm chí hắn cũng có thiên phú rất cao. Nhưng hiện tại, điều hắn phải lo bây giờ là làm sao có thể sống sót được.
Sau quãng thời gian dài tìm kiếm trong vũ trụ, bây giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được kí ức kiếp trước, trừ cái đó ra, cái gì cũng không thể làm được. Nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được, cái thân thể nho nhỏ của mình có số phận thê thảm như thế nào.
Người mẹ này của mình, bởi vì nhịn đói trong thời gian dài, làm cho thân thể mà của mình, cũng đang bị suy dinh dưỡng rất nghiêm trọng. Thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng rất yếu ớt.
Đời trước của hắn, cũng là người đã có con, đứa trẻ bình thường khóc như thế nào hắn đều biết! Nhưng mình bây giờ, lại ngay cả khóc cũng không có sức. Giống như có thể tắt thở bất kì lúc nào.
Mặc dù hắn không muốn trọng sinh vào một gia đình có quyền uy, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ thảm như vậy. Thần Vương trọng sinh, có thể ch.ết bất cứ lúc nào, đây chẳng phải là dấu hiệu kết thúc câu chuyện sao? Viết tiểu thuyết mà chưa nổi một chương đã có thể kết thúc rồi?
Nhưng mà, trong ba ngày ngắn ngủi này, hắn đã cảm nhận được một vài thứ. Hiểu rõ thế giới này hơn một chút. Sở dĩ cảm nhận được tình cảnh hiện tại của mình không tốt, việc hiểu rõ thế giới bây giờ càng quan trọng.
Hắn sống lại vẫn là con người, chí ít thì cũng không khác gì nhiều so với nhân loại ở thế giới trước kia. Thế nhưng mà, trên thế giới này, con người có địa vị vô cùng thấp, nói đơn giản chính là: Nô lệ! Là làm nô lệ cho các chủng tộc cao quý khác. Cho nên mới thê thảm như vậy.
Ba ngày, hắn chưa được nhìn thấy cha mình ở thế giới này bao giờ, cũng chỉ có mình hắn và mẹ sống nương tựa vào nhau. Mỗi ngày sẽ có vài người mặc quần áo tả tơi khác, lặng im đưa cho mẹ hắn một chút đồ ăn, mới có thể duy trì sự sống cho bọn họ.
Ánh mắt mỗi người đều đờ đẫn, hoặc là ch.ết lặng. Giống như đã nhìn quen cảnh như vậy rồi.
Dù sao thì Đường Tam cũng là có trí nhớ của kiếp trước, thần thức cũng làm thần hồn của hắn ở thế giới này mạnh hơn người khác một chút. Mà hắn sở dĩ còn không học được ngôn ngữ của thế giới này, nguyên nhân chủ yếu bởi vì, những người này đều rất ít nói chuyện, giao lưu với nhau. Cho dù có nói chuyện, cũng chỉ là đơn giản mấy từ.
Không phải mình đang lạnh chứ? Đường Tam giật giật khóe miệng, nhịn không được lại "oa, oa" khóc hai tiếng.
Tiểu Vũ, nếu ngươi chuyển thế có linh, nhất định phải phù hộ chồng của ngươi đấy! Không nói đến những chuyện khác, phù hộ chồng ngươi sống được trước đã. Nếu không gia đình chúng ta sẽ không thể đoàn tụ được.
Thân thể suy yếu làm hắn lại ngủ thiếp đi. Mà tình trạng như thế này, ròng rã qua một tháng.
Mỗi ngày uống một ít sữa từ mẹ, cuối cùng cũng không ch.ết đói. Nhưng thân thể suy yếu là chuyện đương nhiên. Lấy hiểu biết của Đường Tam về thân thể của mình, kinh mạch thì nhỏ yếu! Thân thể cũng nhỏ yếu nốt! Đã sắp qua 1 tháng, cơ thể mới được có 5, 6 cân, so với kiếp trước, hắn chỉ nặng bằng một đữa trẻ mới sinh thôi.
"Ầm!"
Cửa phòng yếu ớt đột nhiên mở ra, đây là âm thanh lớn nhất kể từ khi Đường Tam sống lại ở thế giới này. Tự nhiên mở to mắt nhìn.
Một người vóc dáng cường tráng đi vào từ cửa phòng, nhìn bộ dạng của hắn, Đường Tam cũng cảm thấy giật mình.
Bởi vì tên này không phải con người. Ở những thế giới hắn đã từng sinh sống, cũng đã từng gặp nhiều loại quái vật khác nhau, nhưng tên đứng trước mặt này nhìn có vẻ không giống. Có thể nhận thấy, hắn là giống đực, thân hình khá giống con người, cao hơn hai mét, lại có một cái đầu sói. Hắn nhe ra răng nanh, trên thân tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt. Thân hình cường tráng suýt nữa thì đè vỡ cả khung của.
"Một tháng, đưa cho ta."
Người sói gầm nhẹ nói với mẹ của Đường Tam .
Mẹ Đường Tam ôm chặt lấy hắn, ở trong hốc mắt, nước mắt rưng rưng sắp chảy xuống.
Một tháng, Đường Tam cũng có thể hiểu sơ sơ ngôn ngữ ở đây. Hắn bây giờ, đang suy nghĩ một vẫn đề.
Người sói này rõ ràng đang muốn..... muốn ăn chính mình? Là ăn đó?