Chương 3: Bị chăn nuôi như gia súc
"Gừ! Nhanh lên!"
Người sói không kiên nhẫn gầm lên.
Cơ thể mẹ Đường Tam run lên bần bật, nước mắt rơi như mưa. Người sói lại không quan tâm đến nàng nữa, bước tiến lên, một bàn tay đầy móng vuốt nhấc một cái, đã cướp được đứa trẻ Đường Tam vẫn còn quấn tã lót.
"Con của ta!"
Người phụ nữ gào lên, nhưng lúc này, nàng lại không cướp lại con của mình, mà lấy cái chăn bông te tua duy nhất trong phòng, đắp lên người Đường Tam.
Trong chớp mắt này, Đường Tam chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đâm một nhát, từ khi tới thế giới này, đây là lần thứ nhất hắn cảm thấy đau như vậy.
Mẹ Đường Tam cũng phát hiện ra, khuôn mặt nho nhỏ đang quay sang nhìn nàng, đứa bé cũng không khóc, đôi mắt vô thần của hắn cũng đang sáng lên.
Nhìn thấy ánh mắt đó, mẹ Đường Tam ngẩn ngơ, động tác cũng dừng lại một chút.
"Cút đi!"
Người sói không kiên nhẫn đẩy nàng một cái, làm nàng ngã lên trên đống cỏ tranh, sau đó một tay nhấc theo Đường Tam, cứ thế đi ra ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, gió thổi lạnh thấu xương. Người sói kia không biết là người tốt hay là sợ Đường Tam ch.ết, nên vẫn dùng cái chăn rách kia che cơ thể của hắn lại.
Mọi thứ trước mắt tối đen, gió lạnh bên ngoài cũng tạm thời được ngăn lại. Trừ việc khó thở ra, cũng không thể ch.ết ngay được.
Đường Tam cố gắng giữ tỉnh táo. Trong suy nghĩ của hắn, cũng đang cầu nguyện.
Đừng ch.ết, mẹ ơi, ngươi đừng ch.ết. Chỉ cần ta có thể sống sót, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một cuộc sống thật sung sướng. Chờ ta trở lại.
Sau khi tỉnh táo lại, có thể phán đoán sơ bộ được là, người sói cũng không phải mang mình đi ăn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Một là bởi vì trên thân mình chỉ có hai lạng thịt, nếu không có mình thì có thể người bị ăn chính là mẹ. Còn nguyên nhân khác là, người sói vẫn dùng chăn bông che cho hắn, đây rõ ràng là sợ hắn bị đông ch.ết. Nếu như chỉ là đồ ăn, ai quan tâm mình còn sống hay đã ch.ết chứ. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bọn họ muốn ăn sống.
Nhưng mà, cho dù hắn tỉnh táo đi chăng nữa, một đứa trẻ còn chưa đầy tháng thì có thể làm cái gì? Chỉ có thể là, chấp nhận sự thật.
Trong mơ hồ, có thể nghe được tiếng gió rít. Thế giới bên ngoài, có vẻ đã không còn âm thanh gì nữa.
Thế giới này, gọi là Yêu Tinh đại lục. Đây là sau khi học được một chút ngôn ngữ, Đường Tam phán đoán ra được.
Cũng giống như hắn dự liệu, con người ở thế giới này đều là nô lệ. Là đối tượng bị nô dịch. Mà ở trong nhóm nô lệ, con người cũng là loại nô lệ thấp kém nhất. Bởi vì cơ thể của con người quá yếu ớt, cũng không mang lại có ích lợi gì.
Ngoài trường hợp, ở thế giới này, con người có thể trở thành đồ ăn. Nô lệ thấp hèn nhất, bị xem như đồ ăn cũng là bình thường.
Về những tin tức khác, bây giờ còn chưa có. Dù sao, mẹ của hắn cũng rất ít khi nói chuyện với người khác.
Một tháng qua, hắn cũng chưa từng nhìn thấy cha của mình, có thể đã gặp chuyện không may rồi.
Thảm! Quá thảm! cho dù là bắt đầu từ số không, cũng phải cho ta thời gian bắt đầu từ số không chứ. Đường Tam âm thầm ca thán trong nội tâm.
Hắn đã từng nghĩ tới gian khổ khi trọng sinh, nhưng cũng không nghĩ tới, sẽ gian khổ đến như vậy.
Cuối cùng, người sói cũng dừng lại, Đường Tam mơ hồ nghe được hắn nói mấy câu gì đó, bởi vì cách một tầng chăn bông, với lại hắn cũng không thông thạo ngôn ngữ của thế giới này, cũng không nghe rõ nữa. Sau đó hắn cảm thấy mình bị đưa đi.
Trong lúc chăn bông bị nhấc lên, Đường Tam vô ý cuộn tròn, co rụt lại thân thể. Nhưng cơn gió lạnh mà hắn nghĩ lại không xuất hiện. Ngược lại là một cảm giác ấm áp dễ chịu. Nhưng cũng mang theo mùi hương không thơm lắm.
Kể từ lúc ra đời đến giờ, đây là lần thứ nhất hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Trợn tròn mắt cẩn thận đi nhìn.
"Lại là một đứa trẻ nhỏ như con khỉ. ịt ịt."
Một âm thanh mơ hồ vang lên.
Sau đó Đường Tam liền thấy, một gương mặt to đang cúi đầu nhìn mình, cái này, đây không phải là cái đầu heo sao?
Đúng vậy, một cái đầu heo rất to, chí ít thì trong nhận thức bây giờ của hắn là như vậy. Cái đầu heo này lại gần nhìn hắn. Sau đó liền ôm hắn đi vào bên trong.
"Ô oa, ô oa, ô oa!"
Thỉnh thoảng có khóc tiếng vang lên.
Đường Tam lập tức phát hiện, có vẻ mình không phải đứa trẻ duy nhất ở đây.
Sau đó hắn bị đặt trong đống cỏ khô, hazz, hắn cảm thấy nơi này miễn cưỡng gọi là đống cỏ khô, hoặc đúng hơn là một cái ổ.
Ở bên cạnh hắn, tiếng khóc trở nên rõ ràng hơn.
Sau đó, một cái bóng đen cúi xuống, có cái gì đó bóp miệng của hắn, bắt miệng há ra, một thứ gì đó mềm mại mang theo mùi tanh ngọt nhét vào miệng hắn.
Khi dòng sữa ấm áp trôi xuống họng, đôi mắt Đường Tam liền trừng to, không phải vì cảm động, mà là suýt nữa thì bị sặc ch.ết.
Nếu như nói, dòng sữa của mẹ róc rách như suối nguồn, còn cái trước mặt thì như sông Trường Giang ấy!
Chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi, hắn vô ý khép hàm còn không có răng, ngăn lại thứ to lớn kia, để cho sữa chảy chậm một chút. Như vậy mới có thể nuốt được.
Hắn ra sức thở, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Vất vả một lúc, mới xem như thở phào được một hơi.
Sau đó không để ý đến chuyện khác nữa, cố gắng uống.
Dinh dưỡng! Chưa bao giờ hắn được uống nhiều như vậy! Đây là hi vọng ở ánh bình minh sao? Không cần biết là sữa người hay sữ heo, có ăn là tốt rồi.
Nhưng mà, hắn thỏa mãn không được bao lâu, bóng đen to lớn lại rời đi. Dù ăn hơi no rồi, nhưng vẫn muốn ăn thêm chút nữa. Thực tế là, đây là bữa no đầu tiên kể từ khi hắn đến thế giới này.
Ăn no rồi, tinh thần trở nên tốt hơn. Hắn quan sát mọi thứ ở quanh đây.
Đây là một căn phòng, trên mặt đất đều lót cỏ tranh, bộ dạng bây giờ của hắn, chỉ có thể quay đầu nhìn, xoay người cũng làm không được. Cho nên chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng.
Ở bên cạnh hắn, còn có ba bốn đứa bé, nhìn không khác gì hắn. Thân hình cũng gần như nhau, đều rất gầy yếu. Tất cả mọi người nằm trên lớp cỏ tranh mềm mại. Nhiệt độ trong phòng khá ấm áp, chí ít không đến mức lạnh. Heo mẹ vừa cho hắn ăn, giống như cũng cho bọ họ ăn cùng một lúc.
Loại tình cảnh này, giống như gia súc bị nuôi nhốt.
Hệ thống chăn nuôi nô lệ sao?
Đường Tam yên lặng an ủi bản thân, chí ít cũng không phải làm đồ ăn, được như bây giờ là tốt rồi. Sau bữa no này, hắn mới cảm thấy, mình còn có khả năng sống sót.
Thời gian cứ trôi qua như vậy.
Heo mẹ một ngày sẽ tới cho ăn ba lần sữa.
Lúc đầu, Đường Tam còn bởi vì sữa quá nhiều mà không quen, nhưng hắn cũng thích nghi rất nhanh, mỗi khi heo mẹ cho bú, hắn phải cố gắng uống thật nhiều, cần nhiều dinh dưỡng cơ thể mới có thể phát triển được. Thân thể tốt, lớn thêm chút nữa, hắn mới có khả năng tu luyện, tu luyện được, mới có thể trở nên mạnh mẽ, mới có thể nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình !
Bất kể đây là thế giới như thế nào, sống sót được mới là chuyện quan trọng nhất.
Cứ như vậy, sau khi hắn đến đây được 100 ngày, hắn đã béo trắng hơn bọn trẻ con bên cạnh rồi.
Ở đây, không phải chỉ có một heo mẹ, trẻ con cũng có rất nhiều. Một trăm ngày, nhờ Đường Tam cố gắng ăn uống, giờ hắn đã có thể xoay người được. Cũng có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn. Nhìn những heo mẹ đang nói chuyện với nhau, hắn cũng học thêm được chút ngôn ngữ, cũng hiểu hơn về thế giới này một chút.
Yêu Tinh đại lục rất lớn, lớn đến nỗi các heo mẹ cũng không biết được nó lớn đến mức độ nào. Mà vị trí của bọn họ, là một cái trấn nhỏ ở Đông Bắc Yêu Tinh đại lục. Là đất của một quý tộc Lang Yêu.
Thế giới này gọi là Yêu Tinh đại lục, là bởi vì thống trị thế giới này, do hai chủng tộc mạnh nhất là, Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc. Nên gọi là Yêu Tinh.