- Chương 1: Bạn thân
- Chương 2: Công việc
- Chương 3: Ông chủ
- Chương 4: Bữa sáng
- Chương 5: Tiệc chúc mừng
- Chương 6: Ánh đèn màu
- Chương 7: Tạp chí công ty
- Chương 8: Trùng phùng
- Chương 9: Quần áo
- Chương 10: Từng trải
- Chương 11: Chuyển công tác
- Chương 12: Đồ uống
- Chương 13: Một đêm mưa gió
- Chương 14: Lời hứa
- Chương 15: Chuẩn bị
- Chương 16: Cự tuyệt
- Chương 17: Cầu hôn
- Chương 18: Xem mặt
- Chương 19: Chụp ảnh
- Chương 20: Lý do
- Chương 21: Cơ hội
- Chương 22: Chất vấn
- Chương 23: Do dự
- Chương 24: Oán trách
- Chương 25: Hôn lễ
- Chương 26: Không hối hận
- Chương 27: Oán hận
- Chương 28: Báo thù
- Chương 29: Dầy vò
- Chương 30: Bày mưu tính kế
- Chương 31: Mãn nguyện
- Chương 32: Tâm địa mưu mô
- Chương 33: Lo buồn
- Chương 34: Nước mắt
- Chương 35: Ấm áp
- Chương 36: Học hỏi
- Chương 37: Mở lòng
- Chương 38: Bù đắp
- Chương 39: Thỏa hiệp
- Chương 40: Mua chuộc
- Chương 41: Người một nhà
- Chương 42: Rút ván
- Chương 43: Nhắc nhở
- Chương 44: Lời nói dối
- Chương 45: Buồn bã
- Chương 46: Khiêu khích
- Chương 47: Trả thù
- Chương 48: Tình huống bất ngờ
- Chương 49: Giao kèo
- Chương 50: Lễ vật
- Chương 51: Bán đứng
- Chương 52: Tha thứ
- Chương 53: Sương mù
- Chương 54: Nỗi sợ hãi
- Chương 55: Chấp niệm
- Chương 56: Đối mặt
- Chương 57: Cuộc gặp gỡ tình cờ
- Chương 58: Sức sống mới
- Chương 59: Vướng bận
- Chương 60: Mất mát
- Chương 61: Chúc phúc
- Chương 62: Không cam lòng
- Chương 63: Đáp án
- Chương 64: Cáo từ
Dịch giả: Hân Hân
Khi gặp người yêu đầu, Giản Tư không hề ngờ rằng mối tình hoa mộng này rồi sẽ hủy hoại tất cả. 18 tuổi, cô và anh chìm đắm trong yêu. Tuổi trẻ nồng nhiệt, tưởng rằng hễ thề nguyện là bầu bạn với nhau được đến suốt đời suốt kiếp. Nào ngờ một đêm mưa gió, một chuyến đi hy vọng chứa chan, lại chuốc về ê chề nhục nhã, lại gây ra sinh tử biệt ly. Từ đó kẻ sống âm thầm sầu thảm, kẻ kiêu hãnh với cuộc đời mới bên kia bán cầu. Cả hai bằng những cách thức khác nhau, đều tự hứa sẽ không bao giờ gặp lại.
Năm năm sau, hoa mộng ngày nào tái hiện như ác mộng. Anh nhận ra mình vẫn yêu cô, và cô, ngoài tình yêu cũng không còn vũ khí nào để phản kích. Cớ gì không phó mặc cho mọi việc lưỡng toàn kỳ mĩ? Dùng sợi dây dẻo nhất, cũng bền dai nhất, mà ràng buộc và hành hạ nhau đến tận cùng?"