Chương 15: Cơ duyên đầu tiên
Trong trí nhớ của hắn, nguyên tác có để nơi đây bán một dược liệu cực kỳ trọng yếu để luyện chế ra đan dược giúp chịu đựng được sức nóng của dị hỏa.
Đây chỉ là hắn vừa mới nhớ lại được trong lúc dò hỏi đường đến đây, sau đó không chần chờ mà tiến vào trong.
Hiện tại ở nơi đây chỉ có một vài người đang tìm mua đồ vật cũng không để ý hắn bước vào.
Quan sát xung quanh, nơi này chủ yếu là các vật phẩm trị thương, hay một vài dược liệu được kiếm trong Ma thu sơn mạch.
“ Điếm trưởng cho ta hỏi ngươi ở đây có bán Hoàng liên tinh hay không”.
Lâm Phong nhìn qua một người lão niên đang đứng ngay quầy hỏi.
Nghe được tiếng hỏi mình, hắn mới xoay người qua nhìn Lâm Phong, gặp được Lâm Phong anh tuấn, xuất trần cùng với mặc trên người đồ nhìn rất sang trọng.
Hắn đoán đây là một vị công tử nào đó đi ngang qua nơi này, vội vàng nhanh chân đi tới, hơi cung kính nói:
“ Vị công tử này, đúng là chỗ ta có bán Hoàng liên tinh”.
“ Ngài thật may mắn, ta mới ra ngoài tìm được một khỏa ngày hôm qua, tất cả có hai mươi viên”.
Lâm Phong cũng không nhanh không chậm mà trả lời: “Được vậy ngươi gói lại hết cho ta, bao nhiêu tiền”.
“ Ngài đợi ta một lát”.
Nghe được có một vụ làm ăn lớn, điếm trưởng lại càng vui vẻ hơn nhanh chân đi chuẩn bị.
Nhìn thấy bóng lưng của điếm trưởng, Lâm Phong không để ý mà quay sang tìm kiếm coi có thấy nữ tử nào không.
Xem xét khắp cả tiệm thì hiện tại chỉ có một nhân viên nữ còn khá trẻ đang hướng dẫn mấy khách hàng mới vào.
Nhưng nhìn qua thì người đó không giống Tiếu Y Tiên cho lắm, thế là hắn quay lại trước quầy đứng đợi điếm trưởng ra để hỏi một chút thông tin.
Vài phút đồng hồ sau, thì lão niên đã đem đồ vật ra tới, hắn đặt ra trước mặt Lâm Phong: “ Đây là tất cả Hoàng liên tinh ở cửa tiệm ta, ngài có thể xem trước”.
“ Không cần cứ lấy hết, tất cả bao nhiêu”.
Lâm Phong không quá để ý số lượng bởi vì Huyết liên tinh nó cũng rất giống Hoàng liên tinh nên việc có may mắn tìm thấy trong đống này hay không mới là quan trọng.
“ Được, được, của ngài tất cả là hai ngàn kim tệ”.
Thấy vậy điếm trưởng vui mừng vội đáp.
“ Sẵn cho ta hỏi, ở trong tiệm của các ngươi hay trong trấn nhỏ này có người nào tên Tiểu Y Tiên hay không”.
Lâm Phong lấy kim tệ từ trong nạp giới đưa cho hắn, rồi mới chậm rãi hỏi.
“ Tiểu Y Tiên a, xin lỗi công tử ta chưa từng nghe người nào có tên như thế”.
Nghe được Lâm Phong hỏi, điếm trưởng hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó đáp.
“ Vậy à, đa tạ điếm trưởng”.
Đã biết trước như vậy nên Lâm Phong cũng không bất ngờ lắm, thu hết Hoàng liên tinh vào nạp giới hắn cũng bước ra khỏi Vạn Dược trai.
“ Ngài đi thong thả, lần sau nhớ ghé tiệm của ta”.
Điếm trưởng âm thanh ở ngoài sau vang lên.
Lâm Phong không quá để ý, hắn nên đi đến Ma thú sơn mạch rồi, hiện tại ở nơi đây cũng chả có gì làm hắn hứng thú.
Đang đi thì hắn bỗng nhớ đến một việc cũng khá quan trọng đó là còn một cơ duyên hắn cần phải lấy đó là một phần tàn đồ của Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Theo hắn nhớ thì nơi đó cách đây không quá xa, sơn động đó nằm trên một vách núi nên cũng dễ tìm kiếm.
Chỉ phi hành vài vòng thì Lâm Phong cũng đã xác định được mục tiêu, tiếp xuống trước cửa sơn động, đang chuẩn bị tiến vào thì có một âm thanh đang vọt tới ngay hắn.
“ Hừ, chỉ là một Nham xà nhỏ nhoi mà dám tấn công ta”.
Lâm Phong cười lạnh, sau đó chỉ một chưởng nhẹ nhàng đã làm cho Nham xà hoàn toàn bốc hơi.
Giải quyết xong hắn nhìn xung quanh hiện tại là một mảnh đen kịt, hởi huy động Độc Hỏa trong tay thì mới có thể thấy được quan cảnh của sơn động.
Động này không quá lớn, chỉ bắt gặp một cửa bằng đá nằm không quá sâu ở phía trong.
Dùng một quyền đánh vào cửa khiến nó thủng một lỗ sau đó Lâm Phong từ từ bước vào.
Bắt gặp trước mặt là một bộ khô cốt đang dựa vào trong vách đá trước mặt chính là ba cái hộp đá.
Bên trái bộ khô cốt là các loại báo vật nhưng chủ yếu là kim tệ, đống này có thể lên đến vài chục vạn, tất nhiên Lâm Phong không thể nào từ chối.
Bên phải là một mảnh đất nhỏ nơi đó có chút xanh tươi, có thể bắt gặp được một vài loại thảo dược quý đang sinh trưởng.
Nhưng tất nhiên trong các loại đó thì hắn chỉ chú ý đến một gốc đan dược mà mình cần đó là Băng Linh Diễm Thảo.
Trước nhất hắn đi đến đem hết tất cả kim tệ thu vào trong nạp giới, sao đó lại đi qua hái đi Băng Linh Diễm Thảo, cẩn thận đặt nó vào trong hộp.
Bây giờ hắn mới đến trước mặt bộ khô cốt, lấy trên tay nó một chùm chìa khóa, hắn không nhớ rõ là tàn đồ nằm ở chỗ nào.
Bởi vì hơi dùng sức khi lấy chìa khóa, hắn đã làm rơi phần xương tay của bộ khô cốt.
Vốn là không thèm để ý, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì trong các khe hở của xương cánh tay có một vậy gì đó màu nâu nâu.
Nhanh tay lấy ra, thì khuôn mặt hắn kinh hỉ vì đây chính là phần đầu tiên của manh tàn đồ.
Thu hồi tinh thần, hắn đem nó cất kỹ vào trong nạp giới, khi nào rảnh sẽ xem sét qua bởi chỉ có một phần nên cũng không xem được gì nhiều.
Nhìn qua 3 chiếc hộp đá hắn từ từ mở ra hết tất cả, xem xét hết một lượt Lâm Phong quyết định chỉ lấy một thứ đó là Thất Thải Độc Kinh.
Còn hai hộp còn lại hắn sẽ để lại cho Tiêu Viêm, bởi phi hành đấu kỹ hắn không cần nữa, dù sao chiếm một cơ duyên lớn như vậy đã đủ.
Đặt 2 chiếc chìa khóa trở lại lên tay khô cốt hắn mới từng bước đi ra khỏi sơn động.
Lâm Phong lấy quyển Thất Thải Độc Kinh không phải cho bản thân sử dụng mà còn có một mục đích khác.
Lần này hắn không sử dụng đấu kỹ phi hành, mà là mở ra đấu khí hóa cánh bay thẳng trở lại Thanh Sơn trấn, một mạch phi hành đến trước cửa Vạn Dược trai một lần nữa.
“ Đấu khí hóa cánh là Đấu Vương cường giả”.
Những người ở trong trấn gặp Lâm Phong bay đến khuôn mặt khiếp sợ không thôi, bọn họ chưa từng gặp qua cường giả có tu vi cao như vậy.
Không để ý đến ánh mắt sùng bái cùng khiếp sợ của đám dong binh cùng người dân, hắn đáp ngay trước cửa Vạn Dược trai.
Trong điếm thì điếm trưởng gặp Lâm Phong cũng nhanh chóng chạy ra, hắn không nghĩ người mua đồ tại cửa tiệm hắn lúc trưa lại là Đấu Vương.
“ Không biết, ngày quay lại đây là có chuyện gì dặn dò, nếu như đồ vật có gì không tốt ngài cứ nói, ta sẽ đền bù”.
Điếm trưởng cứ tưởng là Hoàng Liên tinh của hắn có vấn đề, lo sợ nói.
“ Không cần khẩn trương, ta đến nhờ ngươi giữ giùm một vật”.
Nói rồi hắn lấy ra một quyển trụ đưa cho điếm trưởng. Sau đó tiếp tục nói: “Ngươi giữ lấy nó, sau này sẽ có một tiểu cô nương tên Tiểu Y Tiên đến dược điếm của ngươi, lúc đó hãy đưa nó cho nàng”.
“Nàng có hỏi ai đưa thì ngươi cứ bảo là nàng sẽ gặp ta sớm thôi”.
“ Đây là 1 vạn kim tệ, ngươi cứ giữ lấy xem như là thù lao”.
Vừa nói hắn vừa lấy ra một túi tiền đưa cho điếm trưởng.
“ Ngài yên tâm, ta sẽ đích thân đưa tận tay nó cho nàng”.
Tiếp nhận quyển trục trên tay, tên điếm trưởng cẩn thận cất nó vào như báo vật.
“ Được rồi, không có việc gì nữa ngươi trở vào tiệm đi”.
Quay người Lâm Phong phất phất tay nói, sau đó hắn thả ra kinh khủng uy áp khắp tiểu trấn coi như là hù dọa để tránh trong lòng bọn hắn phát sinh ý nghĩ gì tham lam.
Mở ra đấu khí hóa cánh Lâm Phong phi hành mà đi khỏi tiểu trấn.
Tên điếm trưởng vì đứng ngay sau lưng lúc Lâm Phong thả ra uy áp mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, lau trên trán từng giọt mồ hôi run run mà đi vào.
Xung quanh bọn người cũng không khá hơn là bao, ai nấy điều tràng ngập kinh sợ.
Đám dong binh khi thấy quyển trục có rất nhiều màu sắc trong tâm đã nổi lên chút thèm thuồng nhưng khi gặp Lâm Phong thị uy như vậy bọn chúng nào dám làm càn.
Bọn chúng chỉ cố gắng nuốt lại tham vọng của mình, xem đó là vật mà mình không thể chạm vào, với tu vi nhỏ nhoi ch.ết không thấy xác là điều hiển nhiên.