Chương 14: Nơi đến đầu tiên

“ Ngươi định đi đâu, có chuyện gì cần phải làm à ?”.
Nghe được lời nói của Lâm Phong, Nhã Phi có chút thất thần giọng hơi run run gấp gáp hỏi.
“ Haha, ngươi đừng làm ra bộ mặt ly biệt đó chứ”.


“ Ta là nam nhân, đương nhiên là phải du tẩu khắp bốn bể, không thể ở mãi một chỗ được”.
“ Mục tiêu của ta là vang danh khắp đại lục, bây giờ thực lực đã đủ, nên mới quyết định đi để thực hiện nó”.
Lâm Phong đối với nàng cười nói.


“ Có lẽ lần này ta đi ít thì 3 năm nhiều thì không định được, nhưng mà ngươi yên tâm mấy cái lão già kia sẽ không dám ép buộc ngươi nữa đâu”.
“ Có ta và tộc trưởng hộ thuẫn cho ngươi không ai dám làm càn”.


“ Cứ yên tâm mà thực hiện mục tiêu của mình là trở thành đấu giá sư xuất sắc đi”.
“ Ta thật trông chờ, không biết đến lúc gặp lại ta còn nhận ra ngươi hay không nữa”.
Hơi ngưng một chút hắn lại nói tiếp.


“ Hừ, có phải ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đến nổi chả thèm nhớ đến ta?”.
Nhã Phi hơi liếc sang hắn nói, nàng hiện tại cuộc sống trong tộc đã tốt hơn rất nhiều, đa phần đều là nhờ hắn.
“ Ngươi, là ăn giấm à?”.
Lâm Phong trên miệng hiện lên ý cười hỏi.


“ Ha ha, ta biết ngươi rất háo sắc, biết đâu gặp phải nữ nhân nào đó xinh đẹp hơn ta, rồi trầm mê trong đó không chịu về luôn rồi sao.”.
Nàng lạnh ý cười nói.
“ Ngươi không phải lo chuyện đó, Lâm Phong này đúng là có chút háo sắc nhưng mục tiêu vang danh đại lục vẫn là trên hết”.


available on google playdownload on app store


“ Vả lại làm sao ta có thể quên được Nhã Phi xinh đẹp mê người của ta đâu”.
Lâm Phong ngón tay hơi nâng càm nàng lên tự tin nói.
“ Hừ, miệng lưỡi nam nhân các ngươi đều giả vờ ngọt ngào như vậy”.
Nàng tránh né khỏi tay hắn, quay sang chỗ khác.


“ Đây là Tụ khí tán cùng trúc cơ linh dịch ngươi cầm lấy”.
“ Hàng ngày cứ đổ một giọt Trúc cơ linh dịch vào rồi ngâm mình tu luyện trong đó sẽ giúp ngươi nâng cao khả năng tăng lên đấu khí, tu luyện nhanh hơn”.
“ Còn Tụ khí tán thì ta không cần nói ngươi cũng biết nó là gì a”.


“ Tất cả là do ta đích thân luyện chế cho ngươi, cứ cầm lấy không cần khách sáo”.
Lâm Phong cầm một viên đan dược cùng 2 bình Trúc cơ linh dịch nhét vào tay nàng vừa nói.
Hắn biết thiên phú tu luyện của Nhã Phi rất thấp cho nên mới có ý định giúp nàng một chút.
“ Đa tạ ngươi”.


Nhìn trong tay mình các vật phẩm Nhã Phi ngọt ngào nói.
“ Ngày mai ta đi rồi, Nhã Phi tiểu thư không định cho ta chút lợi tức gì sao”.
Nghe thanh âm của Lâm Phong thì nàng thấy hắn lấy tay hơi chỉ vào mặt mình.


Nàng đương nhiên hiểu ý định của hắn là gì, trong phút chốc khuôn mặt nàng từ từ ửng đỏ như đang say rượu.
Suy nghĩ một chút, nàng cắn răng quyết định sau đó nhắm mắt lại đưa mặt mình nhít lại gần mặt Lâm Phong.


Ở bên này thấy như vậy Lâm Phong cười cười như có ý đồ gì, ngay thời khắc cánh môi đỏ mộng ngọt ngào của nàng gần chạm vào mặt hắn.
Lâm Phong mới quay mặt mình đối diện với nàng, bên này Nhã Phi chỉ cảm thấy một chút cảm giác kì lạ không giống như là đang thân trên mặt hắn.


Từ từ mở mắt ra, nàng chỉ thấy ánh mắt cả hai người đang đối diện nhau, mũi cũng đụng vào nhau.
“ Ngươi vô sỉ, hỗn đãn”.
Lúc này nàng mới biết phát sinh chuyện gì vội vàng đứng dậy tức giận nói sau đó chạy nhanh ra cửa.


Lâm Phong không định giữ nàng lại, chiếm tiện nghi như vậy là để nàng không thể quên hắn được.
“ Ngươi lên đường nhất định phải cẩn thận, không được quên ta”.
Chỉ nghe âm thanh ngọt ngào sen lẫn chút xấu hổ vang lên ở ngoài cửa.


Lâm Phong không quay lại nhìn chỉ cười cười, mở ra Phong Vân Dực hướng cửa sổ bay ra.
Đứng quay lưng dựa vào cửa, tay đặt trên ngực có chút phập phùng, hiện tại tim nàng đang nhảy liên tục, Nhã Phi lẩm bẩm nói: “ Ngươi bảo trọng a”.


Bay thẳng trở về Lâm gia ngày hôm nay còn một việc cần phải làm nữa là nói chuyện với phụ thân hắn.
Hiện tại thì Lâm Thành cũng đã đạt đến Đấu Linh đỉnh phong, chỉ còn chờ ngày đột phá.


Tối hôm ấy cả hai người cùng ăn tối, Lâm Thành mới mở miệng trước: “Nhi tử ngày mai ngươi xuất phát a”.
Lâm Phong có thể nghe trong giọng phụ thân hắn có chút buồn.


“ Đúng vậy phụ thân, ngài nhớ giữ gìn xuất khỏe, nói không chừng không lâu sau ngài có thể nghe được người khác lan truyền thành tựu của ta”.
Hắn đối Lâm Thành chắc chắn nói
“ Tốt, ta cũng không có ý định cản ngươi, nam nhân thì phải có chí lớn”.


“ Hiện tại ngươi thực lực đã hơn ta, ta cũng không quá lo lắng, ta sẽ chờ đến ngày mà ngươi nói”.
“Lâm gia bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, cho nên ngươi không cần quá để tâm tới, cứ ra ngoài làm những gì mình thích, ta luôn ủng hộ ngươi”.


Tuy bên ngoài nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Thành có chút không muốn Lâm Phong đi bởi bên ngoài quá nguy hiểm nhưng với tư cách là một người phụ thân đương nhiên hắn sẽ vẫn ủng hộ.


Một buổi cơm tối sau nửa giờ đồng hồ thì cũng kết thúc, hai người trò chuyện không quá nhiều, điều là nam nhân cả nên không quá biết cách bày tỏ cảm xúc.
Hai người sau đó cũng là trở về phòng của mình, nằm trên giường Lâm Phong suy nghĩ trước nhất nên đến nơi nào.


Lúc đầu hắn muốn đến Thanh Sơn trấn để kiếm Tiểu Y Tiên làm thay đổi thêm chút cốt truyện để nhận phần thưởng nâng cao tu vi.
Nhưng hắn nghĩ lại chắc gì nàng đã ở đó đâu, hiện tại còn gần ba năm nữa mới bắt đầu cốt truyện nên không chắc là nơi đó có Tiểu Y Tiên hay chưa.


Nên Lâm Phong quyết định trước tiên hắn sẽ đến Ma thú sơn mạch, ở nơi đó hắn sẽ tu luyện trong một năm để nâng cao thêm tu vi.
Sau đó hắn sẽ đến Thạch Mạc Thành vì nó gần Tháp Qua Nhĩ sa mạc, mục tiêu của hắn tất nhiên là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.


Trước cứ lấy cái đại cơ duyên này của Tiêu Viêm rồi sau đó hãy tính tiếp, giành cơ duyên của Tiêu Viêm chỉ là tình cờ mà thôi.
Hắn là luyện dược sư thì tất nhiên sẽ cần dị hỏa, hắn tới trước là của hắn chỉ thế mà thôi.


Trên Tây Bắc đại lục này chỉ có 3 loại dị hỏa mà trong đó Tiêu Viêm đã lấy đi 2 nên việc đoạt dị hỏa đó là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng đó là việc ở tương lai, hiện tại hắn sẽ cố gắng nâng cao thêm thực lực một chút nữa mới có thể nghĩ đến việc lớn khác.


Chưa kể còn một người cực kì nguy hiểm ở Tây Bắc đại lục này mà hắn phải chinh phục nữa đâu.
Bởi vậy tạm thời hắn chỉ muốn mau chóng đột phá càng nhiều càng tốt, chưa thể thư giãn được.


Làm chuyện gì thì trước tiên phải có thực lực mạnh trước đã, ở cái thế giới thực lực vi tôn này chỉ cần ngươi mạnh lời nói có sai cũng sẽ biến thành đúng.
Sáng hôm sau, Lâm Phong quyết định sẽ rời đi sớm nếu như hắn gặp phụ thân nói lời tạm biệt nữa thì sẽ rất khó.


Đứng trong đình viện, Lâm Phong mở ra Phong Vân Dực sau đó vọt đi hướng đến phía của Ma Thú sơn mạch.
Nhưng hắn không hề biết rằng có một ánh mắt đang dõi theo từng chuyển động của hắn đó là Lâm Thành.
Lâm Thành đã thức trắng một đêm, hắn biết với tính cách của Lâm Phong sẽ âm thầm rời đi.


Hắn chỉ đứng nhìn cho đến lúc thân ảnh Lâm Phong biến mất phía chân trời mà không nói gì, một lúc lâu sau mới từ từ quay đi trên khuôn mặt có một chút buồn kèm theo lo lắng.
Ở bên này, vì ngoại vi Ma Thú sơn mạch rất gần với Gia Mã nên Lâm Phong chỉ phi hành khoảng nửa canh giờ là đã đến nơi.


Không biết vì tình cờ hay như thế nào mà Lâm Phong đã bay đến một trấn nhỏ cạnh Ma thú sơn mạch đó là Thanh Sơn trấn của Tiểu Y Tiên.
Từ từ hạ xuống, sau đó từng bước tiến vào tiểu trấn, nếu đã đến đây thì hắn muốn xem thử là nơi đây có Y Tiên hay chưa.


Theo một lát dò hỏi người trên đường thì hắn đã tiến đến một dược đếm nơi có tên là Vạn Dược trai.






Truyện liên quan