Chương 13: Chuẩn bị rời Đế Đô

Cứ như vậy, hàng ngày Lâm Phong nếu không nâng cao tu vi thì cũng tập luyện dược.
Lâu lâu thì hắn đến chơi với Nạp Lan Yên Nhiên và chọc ghẹo Nhã Phi, có thể xem đây là các hoạt động chính của hắn.


Hiện tại trong sơn động sau núi, một thanh niên đang ngồi xếp bằng tu luyện, khuôn mặt lúc này đã trở nên trưởng thành, kiên nghị hơn nhưng vẫn giữ được nét tuấn lãng, không ai khác chính là Lâm Phong.


Bây giờ hắn đã 15 tuổi, thân cao hơn một mét bảy, từ từ mở mắt ra thoát khỏi tu luyện hắn mới nói với hệ thống:
“ Hệ thống, mở bảng thuộc tính cá nhân”.
“ Đing, Túc chủ: Lâm Phong”
“ Tuổi: 15”
“ Tu vi: Nhất tinh Đấu Vương”
“ Luyện dược sư tứ phẩm”


“ Linh hồn lực: Linh cảnh sơ kì”
“ Vật phẩm: Thẻ rút thưởng ngẫu nhiên x500, thẻ tạp nghiệm Đấu Vương đỉnh phong, 2 vạn kim tệ”
“ Đấu kỹ: Thiên Lôi Chưởng, Bát Cực Băng, Phong Vân Dực”.
“ 1 loại thú hỏa ( Độc Hỏa)”.


Nhìn bảng cá nhân từ trên xuống Lâm Phong cũng thấy hiện tại bản thân đã rất ổn, tuy đấu kỹ hơi ít bởi vì hắn không có thường xuyên đi tìm công pháp cho mình, hắn muốn nâng tu vi lên trước.


Thiên Lôi Chưởng Lâm Phong bắt đầu tu luyện lúc hắn bừa đột phá ngũ tinh Đấu Giả, lần đó nếu không phải nhờ có Độc Hỏa giảm bớt một phần uy lực của tia sét thì hắn đã tan thành mây khói rồi.
Đấu kỹ Bát cực băng là hắn nhận được thông qua vòng quay may mắn của hệ thống


available on google playdownload on app store


Phong vân dực là một phi hành đấu kỹ hắn vô tình tìm được trong một mật thất bí ẩn ở sơn động.


Ngày hôm đó Lâm Phong có ý định ra bên ngoài luyện tập thực chiến sắn muốn thử uy lực của mình đã đạt đến đâu, do mãi đuổi theo một đầu tam giai ma thú thì một lát sau hắn mới phát hiện mình đang đứng trước một sơn động.


Sau khi đánh ch.ết ma thú Lâm Phong mới vào trong tìm hiểu và do may mắn hắn đã chạm vào cơ quan để mở mật thất và hắn tìm được phi hành đấu kỹ trong đó.


Có thể nhìn thấy các vé quay ngẫu nhiên của hắn nhiều đến vậy là do hắn cố tình tích lại, mục tiêu chính là hắn muốn sở hữu Phần Quyết trên vòng quay.


Hắn cũng có ý định là ngày mai sẽ bắt đầu rời khỏi Đế Đô, đi khắp Tây Bắc đại lục vừa tìm cơ duyên nâng cao thực lực, vừa từng bước thành lập thế lực.
Tuy hiện tại với thực lực Đấu Vương đã có thể làm chủ một gia tộc nhưng đối với hắn nhiêu đó là chưa đủ.


Chỉ làm chủ một gia tộc nhỏ thì có ý nghĩa gì mục đích của hắn đương nhiên là thành lập một thế lực lớn hơn có thể chi phối cả Tây Bắc đại lục này.
Hắn còn nghĩ đến cả Đấu khí đại lục này nhưng khi nào đạt được thực lực tuyệt đối thì mới thực hiện được.


Hiện tại ở Đế Đô thì Lâm gia của hắn cũng đã trở thành một đại gia tộc cũng chính là một trong tứ đại gia tộc ở Gia mã này.
Chỉ còn 3 năm nữa thì sẽ chính thức bắt đầu cốt truyện chính, hắn cũng chưa biết là sẽ đi đến nơi nào đầu tiên.


Mà trước nhất hắn có một việc phải làm đó là đến nói lời tạm biệt với Nhã Phi, hiện tại nàng cũng đã 15 tuổi, vẻ ngoài không khác gì miêu tả trong truyện nhưng vẫn có chút xinh đẹp hơn nhiều.


Qua nhiều lần tiếp xúc với nhau thì nàng cũng đã có tình cảm với hắn, Lâm Phong cũng biết đã thành công chinh phục nàng.


Có một việc làm thay đổi cốt truyện xảy ra mà có liên quan đến Nhã Phi đó là Lâm Phong đã đích thân nói với Đằng Sơn không để nàng đi lịch luyện ở Ô Thản thành mà hãy làm ở đây.


Với thực lực của Lâm Phong hiện tại lời nói tất nhiên là có uy lực, hơn nữa Đằng Sơn đương nhiên là ủng hộ hắn.
Cứ như thế Nhã Phi đi trên con đường từng bước trở thành người chủ trì đấu giá hội mà không phải đi đến nơi kia.


Nhờ sự thay đổi cốt truyện đó mà hắn được hệ thống cho hắn tăng lên một chút tu vi vì thế hắn mới dễ dàng đột phá đến Đấu Vương.


Lâm Phong cũng quyết định là hạn chế thấp nhất gặp Tiêu Viêm trừ khi nếu sau này có vô tình gặp phải trong lúc tranh giành cơ duyên thì hắn sẽ không nương tay nhưng hắn sẽ không giết Tiêu Viêm.


Hắn cũng có ý định tạm biệt Nạp Lan Yên Nhiên nhưng nàng đã theo Vân Vận lên Vân Lam Sơn học tập kể từ khi mấy ngài trước nàng được nhận làm đồ đệ.


Trước khi nàng đi Lâm Phong nói với Yên Nhiên rằng khi nào nàng đạt đến Đấu Vương thì hắn sẽ dựa theo hôn ước của hai nhà đến cưới nàng.
Lâm Phong cố tình nói ra lời này không phải là làm khó nàng mà là để cho nàng có mục tiêu để nâng cao thực lực đó cũng vì tốt cho nàng.


Đi ra sơn động Lâm Phong mở ra Phong Vân Dực để bay đến Mễ Đặc Nhĩ, tuy đạt đến thực lực Đấu Vương là có thể đấu khí hóa cánh nhưng nó lại không thể so với cái đấu kỹ phi hành này.


Qua vài lần thi triển thì Lâm Phong thấy Phong Vân Dực có một loại đặc thù nào đó có thể bay nhanh hơn đấu khí hóa cánh của Đấu Vương cường giả cùng cấp bậc.
Tất nhiên nếu là đấu khí hóa cánh của Đấu Hoàng thì không thể so lại, nên hiện tại mỗi khi bay thì hắn chỉ sử dụng Phong Vân Dực.


Thẳng một mạch đến trước Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá, vừa mới tiến vào thì hắn đã thấy một thân ảnh đang đứng ngay trung tâm phòng đấu giá, không ai khác đó chính là Nhã Phi.


Hiện tại nàng mang trên thân một bộ sườn xám màu đen vô cùng quý phái, tuy chỉ mới 15 tuổi nhưng đồi núi đã có chút hùng vĩ, nơi nào cần lồi có lồi, nơi nào cần lõm có lõm.


Tất nhiên với dáng người yêu tinh của nàng, kể từ lúc bắt đầu trở thành người chủ trì đấu giá đã thu hút được rất nhiều khách đặt biệt là nam nhân.


Hơn nữa nhờ tài ăn nói của nàng mà nhiều vật phẩm được đấu giá với giá rất cao, điều này làm những lão già trong tộc cũng từng chút thay đổi cách nhìn về nàng.


Hôm nay cũng vậy, nàng đang tiến hành chủ trì cho một buổi đấu giá nhỏ, Lâm Phong cũng không muốn làm phiền nàng nên cứ tìm một nơi ngồi ngắm nàng chờ đến đấu giá kết thúc.


Sau nửa canh giờ thì vật phẩm cuối cùng cũng đã được đấu giá xong, ở trên đài Nhã Phi mới từ từ đi ra khỏi phòng đấu giá.
Vừa đi ra đến cửa, nàng gặp một người thanh niên tuấn lãng đang nhìn mình, nàng hơi cười sau đó từng bước đi đến ngồi ở ghế kế hắn.


“ Hôm nay ngươi tới đây là có việc gì sao ?”
Cầm lấy chén trà nàng uống một ngụm, sau đó hỏi.
“ Vậy là nếu như không có việc thì ta không thể tới đây gặp ngươi sao?”.


Lâm Phong giật lấy chén trà mà Nhã Phi vừa uống sau đó đưa lên miệng mình uống một ngụm hơn nữa lại ngay chỗ nàng vừa uống có in chút son.
Thấy một màn này Nhã Phi có chút tức giận nhưng sau đó bình thường trở lại, gia hỏa này lần nào cùng chọc ghẹo nàng đến bây giờ cũng đã quen rồi.


“ Nói chuyện chính đi”.
Nàng hướng hắn nói.
“ Đúng là Nhã Phi nhà ta rất là nhạy bén a, đúng là hôm nay ta gặp ngươi có chút chuyện”.
Lâm Phong cười cười khen nàng.
“ Ai là người nhà của ngươi”.


Chợt thấy có chút sai sai Nhã Phi mới vội phản bác lại, nàng đưa tay qua nhéo hắn một cái.
“ Được rồi, được rồi không ghẹo với ngươi nữa, hôm nay ta đến nói lời chào tạm biệt ngươi, ta sắp rời khỏi Đế Đô”.
Giọng của Lâm Phong hơi nghiêm túc lại nói.


PS:Tiêu viêm 8 năm từ Đấu Giả lên Đấu Vương nên main cũng không được gọi là quá buff nha.






Truyện liên quan