Chương 20: Trung niên thần bí
Lâm Phong biết rằng mình phải tiến qua bên đó bằng chính đôi chân của mình.
Hắn không có ý định từ bỏ mà quay trở lại chỗ cũ, mới có chút thử thách đó còn không qua được thì sao làm được chuyện lớn hơn.
Nhưng nhìn xuống dưới dòng dung nham nóng chảy bên dưới làm cho hắn cũng có chút miệng khô khốc.
Hít sâu một hơi, Lâm Phong mới nhảy qua điểm đặt chân đầu tiên.
Bởi vì lần đầu, chưa tính toán được lực nhảy thích hợp xém nữa là hắn rơi xuống bên dưới.
Vội lui về sau một chút, hắn mới thở ra một hơi, cố gắng đứng cho ngay tâm của tảng đá.
Lỡ như đứng ngay rìa mà nó bị sụp xuống thì hắn không biết nói như thế nào .
Tiếp tục hít vào một hơi, rồi nín thở lại sau đó nhảy qua tảng đá tiếp theo.
Đây là lần thứ hai nên hắn đã có thể xác định được lực nhảy cho phù hợp.
Nhìn ở phía trước còn khoảng mười tám lần nhảy nữa mới đến đích.
Lâm Phong cảm giác có chút nản, hơi lắc lắc đầu bỏ qua những ý nghĩ tiêu cực, hắn tiếp tục nhảy tới bậc tiếp theo .
Cứ như vậy Lâm Phong đã nhanh chóng tiến đến bậc thứ mười một.
Vẫn như mấy lần trước, hắn xác định chính xác chỗ cần đáp rồi mới nhảy.
Vừa chạm chân ngay tâm tảng đá thì bất ngờ nó bị sụp đổ xuống phía dưới.
Cũng may hắn nhanh chân, lúc tảng đá rớt xuống thì hắn đã đạp lên nó mượn lực nhảy về trước.
Hai tay đã bám được tảng đá tiếp theo, dùng chút lực là có thể leo lên nó.
Sau vô số lần nhảy thì cuối cùng Lâm Phong đã đứng ở bậc cuối cùng.
Giờ thì chỉ việc nhảy một lần nữa là thoát khỏi biển dung nham này.
Hai chân vừa đáp xuống bờ bên này thì hắn nghe được âm thanh:
"Vèo, vèo,.." đang bay thẳng đến mình.
Vội sử dụng đấu khí hộ thân chống đỡ nhưng một điều bất ngờ xuất hiện.
Hắn thấy những mũi tên vẫn xoay liên tục khi chạm vào đấu khí của mình mà không hề dừng lại.
Ngay sau đó nó từ từ đâm thủng qua màn chắn đấu khí rồi lao nhanh đến Lâm Phong.
Cũng may là hắn nhanh nhẹn vội lách ngang một chút để tránh né, mũi tên xẹt qua mặt hắn để lại một đường máu.
Chưa kịp làm gì khác thì những mũi tên lại tiếp tục bay đến.
Quyết định không sử dụng đấu khí phòng hộ nữa, với bao nhiêu đó tên thì đứng đợi nó xuyên qua lớp đấu khí thì không biết né đường nào.
Lâm Phong nhanh chóng nhảy sang một bên để tránh thoát tất cả.
Hắn không biết vật liệu để tạo nên những mũi tên đó là gì mà có thể xuyên qua lớp đấu khí của một Đấu Vương, nhưng chắc chắn nó rất bất phàm.
Đáng lẽ hắn muốn lấy thử một cây để nghiên cứu nhưng vì các mũi tên được thiết lập bay từ trên xéo xuống.
Nếu không bắn trúng người thì nó sẽ lao thẳng vào dung nham rồi bị tiêu hủy.
Quay lại nhìn xuống dòng dung nham hắn có chút tiếc nuối.
Không lâu sau, Lâm Phong quay lại nhìn quanh, nơi đây không có gì đặc biệt, chỉ là một bậc thềm bằng đá khá rộng.
Chỉ có một cánh cửa bằng đá đang đóng kín ở ngay trước mặt .
Chậm rãi đi đến trước cửa, hắn dùng hai tay đặt lên nó, ý đồ là muốn đẩy cửa ra.
Cánh cửa không hề nhẹ một xíu nào, cắn răng dùng hết sức mình thì mới đẩy ra được.
"Két".
m thanh vang lên khi Lâm Phong từng bước đẩy cửa rộng ra.
Đến khi nó hoàn toàn mở, thì một mùi cổ xưa từ trong đó bay vào mũi hắn.
Dùng tay phủi phủi trước mặt, hắn từng bước tiến vào .
Đập vào mắt Lâm Phong là một cột sáng từ trên chiếu xuống vào ngay một bộ khô cốt đang ngồi dựa vào vách đá.
Nó đang nắm một cây trường thương dựa vào vai của mình.
Trường thương dài hai mét, mũi thương bén nhọn và sáng bóng vô cùng dù nhìn qua nơi đây đã rất cổ xưa.
Trên thân của trường thương có kiểu vảy của loại thú nào đó màu vàng kim sáng óng ánh.
Chuôi thương thì có một đầu rồng màu bạc nằm ở đó.
Nhìn kỹ ở cuối thân của trường thương khắc một dòng chữ là Sát Thần Thương.
Lâm Phong đoán đây là tên của thanh trường thương này.
Đưa tay cầm nó lên, nhưng lại không nhấc lên được bởi vì nó quá nặng.
Nhìn qua bộ khô cốt hắn nghĩ với sức nặng như vậy qua không biết bao năm mà trường thương dựa vào vai nó, xương cốt lại không hề bị gãy chắc chắn nó của một vị nào đó vô cùng bất phàm.
Dùng hết cả hai tay Lâm Phong mới dựng thẳng lên được cây thương.
Bất thình lình hắn cảm giác được linh hồn mình đang bị truyền tống vào một mảnh không gian nào đó.
Trong đầu hắn luôn thử gọi hệ thống nhưng không thấy nó trả lời gì, hiển nhiên là bị chia tách ra rồi.
Nhìn quanh thì nơi đây chỉ là một khoảng không, không thấy có gì ở chỗ này.
Bỗng ở phía xa, xuất hiện thân ảnh của một người trung niên đang chấp tay phía sau đạp không mà đứng.
Vừa chớp mắt một cái, thân ảnh đã dịch chuyển đến trước mặt Lâm Phong.
" Tiểu tử Lâm Phong tham kiến tiền bối".
Thấy người này đang nhìn mình với vẻ mặt dò xét, Lâm Phong mới chấp tay khom người nói.
" Ha ha, không biết qua bao lâu rồi mới có người xuất hiện ở đây".
" Tiểu tử ngươi thực lực không tồi, còn trẻ như vậy đã là Đấu Vương".
" Đúng là sóng sau xô sóng trước a".
Hắn quan sát Lâm Phong một chút rồi cười ha hả nói.
" Không biết tại sau tiền bối lại ở đây ".
Nghe người trung niên khen mình, Lâm Phong cũng không tự mãn, mà đối với người trước mắt hỏi.
" Đây chỉ là một tàn hồn còn sót lại của ta mà thôi".
" Ta ở đây chờ một người thích hợp để giao phó người bạn của ta cho hắn".
Vừa nói trên tay người trung niên xuất hiện thanh trường thương, đây chính là Sát Thần thương mà Lâm Phong gặp lúc nảy.
" Nó đã theo ta chinh chiến từ rất lâu, nhưng vì ta đột phá Đấu Đế thất bại mà hóa thành hư vô".
" Cũng may là trước lúc chuẩn bị đột phá ta đã để lại một ý niệm vào trong này ".
Không đợi Lâm Phong hỏi gì, hắn lại nói tiếp, trên mặt hiện lên có chút tiếc nuối.
" Nếu ngươi muốn cầm đi nó trước tiên hãy thông qua được khảo nghiệm của ta".
" Thế nào, ngươi chấp nhận không".
Chỉ thẳng trường thương vào Lâm Phong hắn hỏi.
" Nếu tiền bối đã nói vậy thì tiểu tử muốn thử một lần ".
Nếu đây là cơ duyên của hắn thì chắc chắn phải tiếp nhận không thể bỏ được.
Huống hồ gì hắn cũng đang cần một loại vũ khí để sử dụng.
Nên không có lý do nào để bản thân mình từ chối.
" Được, can đảm lắm".
Thấy Lâm Phong không hề từ chối mà tiếp nhận khảo nghiệm của mình, người trung niên cao hứng nói.
Tiếp đó hắn dịch chuyển về phía sau một đoạn từ từ giơ trường thương lên .
" Tiểu tử nếu ngươi chống đỡ được chiêu này coi như ngươi qua".
" Bá thương kích pháp: Thức thứ ba Phá Thiên".
Theo sao tiếng nói, chỉ thấy từ trường thương phá ra một nguồn sức mạnh khổng lồ, mũi thương cũng bắt đầu sáng lên.
Người trung niên mới dùng sức giơ nó lên cao rồi chém một thẳng đường từ trên xuống .
Một luồng kình khí mang theo năng lượng cuồng bạo hướng thẳng Lâm Phong mà đi, trên đường bay của nó có thể thấy được những ba động làm nứt cả hư không.
Nhìn thấy được sức mạnh hủy thiên, diệt địa của chiêu thức, Lâm Phong tê cả da đầu phía sau đã tràn ra mồ hôi lạnh.
Cắn răng, vận dụng đấu khí lên đến cực hạn cộng thêm sức mạnh của Độc Hoả.
Đưa hai tay lên chắn ở phía trước, hắn chuẩn bị tiếp nhận một kích này với hết những gì mình có.
Không bao lâu sau, thì nguồn năng lượng đã đến ngay trước mặt Lâm Phong.
" Oành".
Một tấn công cùng một phòng ngự va chạm vào nhau làm vang lên âm thanh cực lớn.
Ps: Kỹ năng miêu tả hơi non. Cảm ơn các bạn đã đề cử.