Chương 21: Bá Thương Kích Pháp
Năng lượng chạm vào nhau, Lâm Phong đã cảm thấy được một sức nặng vô cùng kinh khủng đang chèn ép lấy mình.
Không chống đỡ được bao lâu, thì hắn đã bị đẩy lui từ từ về phía sau.
Một kích này ở trong đây không ảnh hưởng đến thân thể nhưng nó lại đánh vào chính linh hồn người đón nhận .
Vì lực lượng linh hồn của Lâm Phong khá cường đại nên có thể miễn cưỡng chịu đựng được uy lực mà nó phát ra.
Nhưng bị tấn công vào chính linh hồn là cảm giác không dễ chịu chút nào.
Khuôn mặt hắn có chút khó coi, cắn răng chịu đựng, Lâm Phong triệu hồi ra Độc Hoả đốt cháy bớt năng lượng đang tấn công vào linh hồn mình.
Bởi do đây chỉ là Thú Hoả nên uy lực không quá mạnh, nếu như hắn có Dị hoả hộ thân thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Dù vậy Thú Hoả toả ra năng lượng bao quanh Lâm Phong cũng làm giảm đi áp lực rất nhiều.
Nhưng linh hồn hắn vẫn không ngừng giao động kịch liệt như muốn nổ tung .
" Ầm ".
Không chống đỡ nổi nữa, Lâm Phong bị đẩy văng ra xa, rồi hắn nằm im bất động.
Người trung niên đứng phía trên nhìn thấy sự việc nảy giờ cũng là thầm gật đầu tán thưởng.
Tuy hiện tại hắn chỉ là một tàn hồn nhỏ nhoi nhưng thực lực một kích đó đã đạt đến đấu Tông trung kỳ .
Lâm Phong không những không chùn bước mà còn chống đỡ được một đoạn thời gian đã là rất tốt rồi.
Khi nảy, hắn cố tình làm giảm đi năng lượng của công kích, nên nó không thể phá nát linh hồn của Lâm Phong được.
Trong thâm tâm hắn đã ngầm xác định tên nhóc này đã qua được thử thách.
Ở phía dưới, Lâm Phong cũng có chút phản ứng rồi từ từ đứng dậy.
Linh hồn hắn lúc này đã chịu tổn thương rất lớn, phải tịnh dưỡng nửa tháng mới có thể phục hồi lại được.
" Đa tạ tiền bối đã nương tay".
Vội hướng đến người đang đứng phía trước hắn nói.
" Tiểu tử, tu vi ngươi không những cao, linh hồn còn cường đại như vậy".
" Ngươi bao nhiêu tuổi rồi".
Người trung niên đối với hắn tán thưởng.
" Không dấu gì ngài, ta sắp mười sáu tuổi".
Lâm Phong hơi cung kính đáp, trên mặt hắn cố tỏ ra bình thường nhưng linh hồn đang rất đau đớn.
" Tốt lắm, còn rất trẻ a, ngươi rất có thiên phú giống một người ta từng nghe qua".
Cười ha hả hắn đối Lâm Phong nói.
" Không biết người mà tiền bối đề cập đến tên là gì".
Tò mò Lâm Phong hỏi.
" Năm đó trước khi ta chuẩn bị đột phá Đấu Đế, ta nghe thiên hạ nói rằng có một người tên Tiêu Huyền ".
" Lúc đó hắn vừa đạt đến tu vi Đấu Thánh cũng còn rất trẻ".
Hơi vuốt một chút chùm râu của mình người trung niên kể lại.
Nghe đến đây Lâm Phong một mặt mộng bức, hắn không nghĩ người trung niên này là thế hệ trước cả Tiêu Huyền một đoạn ngắn.
Nhưng nhìn lên khuôn mặt người này chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi mà thôi.
Trong khi Tiêu Huyền đến Đấu Thánh cũng tầm cỡ tuổi đó.
Thấy Lâm Phong nhìn mình, người trung niên cũng đoán đại khái hắn đang nghĩ gì.
" Lúc đó ta đã gần chín mươi tuổi rồi, ngươi bây giờ đang thấy là hình ảnh của ta khi là Đấu Tông".
" Hơn nữa ta tên Lạc Thiên, cứ gọi ta là Lạc tiền bối là được".
Nghe được lời giải thích Lâm Phong cũng là gật gật đầu ngầm hiểu.
Hắn có chút không thể tin được là người tên Lạc Thiên này lại lớn hơn cả Tiêu Huyền.
Do trong nguyên tác lâu lâu mới đề cập đến thời của Tiêu Huyền còn trước đó nữa thì không có nói nên Lâm Phong không biết là chuyện bình thường.
" Lâm Phong tiểu tử, ngươi coi như đã thông qua kiểm tra".
" Với tuổi hiện tại đã có thành tựu như vậy đã hơn ta ngày trước rất nhiều".
" Lạc Thiên ta cũng không phải người làm khó tiểu bối".
" Ngươi có thể lấy đi Sát Thần Thương, nó đã ở đây rất lâu rồi, đã đến lúc nên đi nhìn xem bên ngoài thay đổi thế nào".
Thấy Lâm Phong mãi suy nghĩ, Lạc Thiên mới lên tiếng.
Vừa mới định quay nhìn lên, thì Lâm Phong đã cảm nhận được ngón tay của người trung niên đặt lên trán mình.
Theo đó một luồng thông tin truyền vào đại não hắn.
" Đây chính là Bá Thương Kích Pháp mà ta vừa sử dụng là một Địa giai trung cấp đấu kỹ, nó được chia làm ba thức: "
" Thức thứ nhất: Xuyên tâm kích"
" Thức thứ hai : Quét ngang vạn quân"
" Thức thứ ba: Phá thiên".
" Vừa rồi ngươi thấy đó chính là thức thứ ba, nó được sử dụng như thế nào là do bản thân của người sở hữu".
Vừa truyền đấu kỹ cho Lâm Phong, Lạc Thiên vừa giải thích.
Tuy trong lúc tiếp nhận có chút đau đầu nhưng Lâm Phong lại rất cao hứng.
Hắn hiện có rất ít đấu kỹ, bây giờ vừa được vũ khí lại còn thêm đấu kỹ làm sao không vui cho được.
Sau khi truyền cho Lâm Phong thì Lạc Thiên lui ra sau, lúc này hình ảnh đã có chút mờ dần.
" Đa tạ Lạc tiền bối, Lâm Phong rất cảm kích".
Hắn chấp tay cảm tạ nói.
" Được rồi, không cần câu nệ".
" Ngươi thể đến được đây chính là duyên phận, có thể chống đỡ được Bá Thương Kích Pháp chính là năng lực".
" Đến lúc ngươi quay trở lại rồi, ta cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình" .
Phất phất tay Lạc Thiên nói.
Hắn đã chờ đợi ở đây rất lâu, nếu lâu hơn nữa có thể tàn hồn của hắn không chống cự nổi.
" Lạc tiền bối, ngài hãy yên nghỉ, yên tâm ta sẽ sử dụng Sát Thần Thương thật tốt, nó sẽ vang danh khắp đại lục".
Lâm Phong khom người hành lễ.
"Ha ha…"
" Hãy nhớ nhỏ máu của mình vào Sát Thần Thương để nó nhận chủ, nó đã không còn là của ta nữa, bây giờ là của ngươi".
Lạc Thiên gật đầu cười khẽ, khẽ nhắc nhở Lâm Phong một tiếng, rồi thân thể hắn rốt cuộc cũng từ từ tan biến mất.
Tại khoảnh khắc này, không gian nơi đây cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Không lâu sau liền nứt vỡ thành từng mảnh trước mắt Lâm Phong.
Nhìn thấy nơi đây bắt đầu băng liệt, hắn cũng chỉ hơi lắc đầu, thở dài một hơi.
Chớp mắt hắn đã bị kéo trở lại hang động vừa nảy, tất cả mọi chuyện xảy ra từ nảy đến giờ cứ như là một giấc mơ.
Nhìn thanh trường thương mà mình đang nắm bằng hai tay, hắn thầm nhủ sẽ sử dụng nó thật tốt.
Nhắm mắt lại, nhập tâm vào thần thức của mình để xem đấu kỹ vừa mới nhận được.
Thấy được hết tất cả phương pháp để luyện cả ba thức, hắn mới hài lòng mà thoát khỏi.
" Hệ thống".
" Từ lúc ta bất động đến giờ đã qua bao lâu rồi".
Lâm Phong đối với hệ thống hỏi, bởi khi hắn tiến vào mảnh không gian, trải qua một loạt sự kiện ở đó thì cảm nhận đã qua rất lâu.
" Đing, nãy giờ túc chủ đứng im khoảng hơn một phút".
Nghe Lâm Phong hỏi, hệ thống đáp lại ngay.
" Chỉ mới một phút thôi à".
Lẩm bẩm nói, hắn không nghĩ khoảng thời gian bên trong đó với thế giới thực lại chênh lệch đến vậy .
Không để ý đến chuyện đó nữa, bây giờ hắn chú ý đến việc luyện tập để cầm được Sát Thần Thương.
Trước tiến hắn cắn đầu ngón tay mình sao đó để một giọt máu rớt vào trên thân trường thương.
Ngay tức khắc, Sát Thần Thương run lên, sau đó từ từ lơ lửng lên không phát ra một ánh sáng chói mắt.
Rồi nó rơi lại xuống tay Lâm Phong, tiếp nhận trường thương, hắn xém chút cấm đầu.
Hiện tại, hắn phải cầm nó bằng hai tay mới có thể nhấc lên một chút.
Nên trước hết việc cần đủ mạnh để cầm nó bằng một tay bây giờ mới là quan trọng.
Không cầm được thương thì làm sao luyện đấu kỹ của nó được.
Thế là, Lâm Phong bắt đầu hành trình rèn luyện thân thể.
Tuy thể chất hắn không hề yếu nhưng cầm lên được cây thương này vẫn quá sức.
Bắt đầu với bài tập cơ bản như hít đất kèm theo với cột trường thương lên người.
Ps: Đính chính lại là truyện mình viết không có để ý đến chuyện thuần Việt hay không, mình nghĩ như thế nào thì viết ra thế thôi. Cảm ơn
và chúc mọi người Năm Mới "Vạn Sự Như Ý".