Chương 22: Rời đi - Chiến Lục giai
Mỗi ngày Lâm Phong dù làm gì đều mang theo trường thương bên người.
Những ngày đầu tuy có chút khó khăn, nhưng hắn mau chóng thích ứng được.
Ở trong động phủ của Lạc Thiên đã được năm ngày, hắn hiện tại chưa quyết định rời đi khỏi nơi đây.
Khi nào học được Bá Thương Kích Pháp thì hắn mới rời đi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ lúc Lâm Phong tiến vào nơi đây đã được hơn một tháng.
Hơn nữa tháng trước, hắn đã có thể cầm được Sát Thần Thương một cách dễ dàng.
Những tảng đá trên biển dung nham lúc hắn tiến vào bây giờ đã thành nơi để luyện tập thường xuyên.
Mang theo thương trên người, mỗi ngày hắn nhảy qua lại nơi đó không biết bao nhiêu lần, không còn cảm giác cẩn thận như lúc ban đầu.
Điều bất ngờ hơn khi bỏ trường thương ra khỏi người là không những tốc độ gia tăng đáng kể mà còn việc lưu chuyển đấu khí cũng nhanh hơn rất nhiều.
Trong lúc đó còn có thể cảm nhận được lờ mờ muốn đột phá.
Thế là Lâm Phong dành ra hai ngày sau đó để đột phá lên tứ tinh Đấu Vương và dễ dàng thành công.
Từ lần trước khi đánh với Huyết m Xà, hắn đã có cảm giác đột phá, đến bây giờ cộng thêm việc luyện tập cường độ cao, do vậy trong lúc tiến cấp không hề gặp bất kì trở ngại gì.
Nửa tháng sau đến bây giờ thì hắn bắt đầu học đấu kỹ.
Đặt Sát Thần Thương xuống, Lâm Phong ngồi thở hồng hộc, mồ hôi tràn ra ướt cả người, việc học đấu kỹ này không hề dễ.
Hắn mới luyện được thức thứ nhất là Xuyên Tâm Kích, còn thức thứ hai thì mới được gọi là nhập môn mà thôi nhưng cũng đủ để sử dụng tuy không thành thục.
Hắn quyết định một tuần nữa sẽ rời khỏi nơi đây, quay trở lại hang động bên trái, giao chiến với con nhện lần trước rồi sẽ thoát khỏi nơi đây.
Mặc dù hiện tại hắn mới là Đấu Vương Tứ Tinh trung kỳ kèm theo với Sát Thần Thương cùng đấu kỹ có thể giao thủ ngang tay với Đấu Vương bát tinh hoặc hơn.
Lâm Phong tự tin là vậy, nhưng vẫn không thể đánh lại con ma thú Lục Tinh sơ kỳ.
Làm hành động như vậy không phải hắn không tự lượng sức, Lâm Phong chỉ dám chắc chắn là mình thắng được thì mới giao chiến.
Mà cái hắn tự tin đó là bản thân còn một thẻ tạp nghiệm Đấu Vương đỉnh phong cùng với thực lực hiện tại đã có thể đánh với nhị tinh Đấu Hoàng.
Đây cũng là tấm thẻ cuối cùng hệ thống ban thưởng cho hắn.
Nó nói bởi vì Lâm Phong thực lực đã đủ nên hãy tự mình nỗ lực.
Vì lúc đầu còn yếu nên hệ thống mới vì đảm bảo hắn an toàn nên mới ban thưởng vật đó.
Khi biết việc này Lâm Phong cũng không quá bất ngờ, hắn biết hết cốt truyện cùng với có hệ thống thỉnh thoảng ban thưởng cũng đã tốt lắm rồi.
Chỉ cần đủ thời gian đạt đến đỉnh cao là việc chắc chắn làm được.
Nghỉ ngơi đã đủ, hắn đứng dậy cầm thương tiếp tục luyện tập.
....
Lại một tuần nữa trôi qua, theo đúng dự tính hôm nay Lâm Phong sẽ ra khỏi động phủ này qua trở lại chiếc ao đầu hang.
Bây giờ thân thể hắn đã cường tráng cùng đường nét đã vô cùng rõ rệt.
Được như vậy là nhờ mỗi ngày hắn đều cầm thương và vung nó trên một ngàn lần.
Việc cầm thương đối với hắn có thể ví như đang cầm kiếm vô cùng nhẹ nhàng.
Mà một điều mà Lâm Phong mới phát hiện được cách đây không lâu về Sát Thần Thương.
Nó có thể theo ý niệm mà biến thành một hình xăm nằm trên cổ tay.
Điều này vô cùng tốt bởi vì hắn đỡ phải mang lên trên người, sẽ có chút vướng víu.
Khi cần sử dụng thì chỉ cần truyền ý niệm vào là nó sẽ xuất hiện trước mặt.
Thu thập một chút đồ đạc quanh đây, hắn chuẩn bị rời nơi đây.
Trong này cũng chả có gì nhiều, một vài đồ đạc linh tinh cùng với dược đỉnh mà thôi.
Tuy hắn lo luyện đấu kỹ nhưng không thể quên đi luyện dược.
Khi nào cạn hết sức lực thì đó sẽ là thời gian hồi phục cùng với luyện đan.
Lâm Phong thúc ép bản thân lên đến cực hạn vì vậy thực lực cũng mau chóng sắp đột phá ngũ tinh, chỉ cần chiến đấu một trận ác liệt nữa là có thể tiến cấp.
Sau khi dọn hết tất cả, thì hắn đi đến trước mặt bộ khô cốt.
" Lạc tiền bối, đa tạ ngài tất cả".
Chấp tay vái vái, Lâm Phong nói.
Hắn không định lấy đi bộ xương cốt này mặc dù nói xương của Đấu Thánh là vật vô cùng quý hiếm.
Nếu như cái bộ này của ai khác thì chắc chắn Lâm Phong sẽ lấy nó.
Nhưng với người mà giúp đỡ bản thân mình thì dù là Đấu Đế hắn vẫn không lấy đi.
Quay người ra khỏi động phủ, quay lại nhìn một chút sau đó hắn nhảy qua những tảng đá quay trở lại vị trí ban đầu.
Vừa đặt chân đến bờ bên này, hắn nghe được một âm thanh phát ra đằng sau.
Quay lại nhìn thì chỉ thấy những tảng đá đã nhanh chóng chìm xuống dòng dung nham, động phủ cũng dần bị sụp đổ theo đó.
Chỉ trong chốc lát nơi đây chỉ có thể nhìn thấy toàn là dung nham, ngoài ra chả còn thứ gì khác.
Hơi sững sờ một chút Lâm Phong cũng là không nói gì mà tiếp tục quay đi ra.
Hắn nghĩ rằng, một nơi chứa cơ duyên mà đã bị lấy đi thì nơi đó cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình nên cũng biến mất theo.
Đi một lát, từ không có gì ngoài bóng tối thì xuất hiện dần trong tầm mắt chính là những ánh sáng do cây cỏ phát ra, không bao lâu sau hắn đã ra khỏi cửa động.
Không vội đi chiến đấu với con nhện kia, Lâm Phong trước muốn luyện một chút đan dược trị thương cùng đan hồi phục đấu khí.
Thời gian qua ở trong này hắn đã sử dụng gần hết dược liệu đem theo.
Nên chỉ còn lại một chút, đủ để luyện được vài viên mà thôi.
...
Từ từ mở mắt ra, đã qua một ngày từ lúc hắn bắt đầu luyện đan.
Đan dược thì đã hoàn thành vài canh giờ trước, hắn mới ngồi điều tức để hồi phục lại hoàn toàn đấu khí.
Đứng dậy ưỡn người giãn gân cốt một chút, hôm nay hắn sẽ tiến vào lại hang bên trái để chiến đấu một trận với con nhện kia rồi sẽ hoàn toàn rời đi nơi này.
Hít vào một hơi Lâm Phong từ từ tiến vào bên trong, chốc lát đã đến ngay ngã rẽ.
Quyết định bước thẳng về phía đó.
" Kẻ nào !".
Nghe được tiếng bước chân, con nhện đang nằm trong đó đứng bật dậy, nó hét lên.
Chỉ thấy trong sáu con mắt nó xuất hiện thân ảnh của một thanh niên còn rất trẻ.
" Hệ thống, sử dụng thẻ nghiệm tạp Đấu Vương đỉnh phong".
Lâm Phong không chần chừ, trong đầu vội hướng hệ thống ra lệnh một tiếng.
" Đinh, bắt đầu sử dụng thẻ tạp nghiệm" .
Hệ thống đáp lại ngay tức khắc.
Theo đó nguồn đấu khí bên trong người hắn bắt đầu tăng lên liên tục.
Khí tức lúc này cũng không bị che đậy mà tràn ra bên ngoài.
" Hừ, chỉ mới là một tên Đấu Vương đỉnh phong mà dám đến đây, đúng là cuồng vọng tiểu tử".
" Tuy ngươi còn trẻ thực lực đã không tồi, nhưng đáng tiết sắp làm con mồi của ta".
Gặp được khí tức của thanh niên trước mặt, con nhện mang giọng chế giễu nói.
Sau đó nó cũng bộc lộ ra khí tức của mình đè về phía trước.
" Có cuồng vọng hay không, phải thử một chút mới biết được".
Lâm Phong cũng có một chút khinh thường nói.
Hắn có thể dựa theo khí tức con nhện phát ra, lờ mờ đoán được nó đang ở tu vi nhị tinh Đấu Hoàng.
Kể từ lúc sử dụng thẻ tạp nghiệm thì hắn chỉ có ba mươi phút để giải quyết con ma thú này nếu không giết được nó trong thời gian quy định hắn sẽ thua.
Truyền ý niệm vào trong hình xăm nhỏ ngay cổ tay, một thanh trường thương xuất hiện trong tay Lâm Phong.
Hắn trảm về phía trước để phá đi luồng khí tức đang ép đến phía mình.
" Hôm nay máu ngươi sẽ là vật tế của thanh trường thương này".
Lâm Phong lao thẳng về phía đầu Lục giai ma thú nói.
" Nhân loại, ngươi tìm ch.ết!".
Thấy Lâm Phong không hề có chút gì sợ mình còn chủ động tấn công, nó hét lên giận dữ.
Thế là hai thân ảnh một người một thú đang lao thẳng vào nhau.
Ps: Đa tạ đã đề cử