Chương 26: Giao chiến kịch liệt

Trên không Bát Dực Hắc Xà Hoàng liền phóng ra một ngọn lửa đen từ cái sừng phía trên đầu, hướng về phía Tử tinh dực sư vương.
Tử Tinh Dực Sư Vương cũng không kém cạnh, nó cũng phun ra một ngọn lửa tím từ cái sừng được bao quanh bởi tử sắc tinh thể của nó, đối đầu với ngọn lửa đen.


Hai ngọn lửa va chạm với nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn, khiến cho không khí xung quanh nóng bừng lên, vụ nổ làm cả hai con ma thú đồng thời cùng nhau bị đẩy ra xa một đoạn


“ Mèo bệnh, tuy chúng ta lúc trước khi còn là Ngũ giai ma thú có vài lần gặp qua, nhưng bây giờ đều cùng tiến cấp lên Lục giai cùng nhau ở chung một khu rừng là không thể nào”.


“ Một rừng không thể nào có hai vua, vì vậy ta và ngươi chỉ có hai lựa chọn một là trong hai người có một kẻ rời đi nơi này, hai là ta và ngươi chỉ có thể sống một người.”


“ Nếu ngươi thức thời mà rời khỏi Ma thú sơn mạch này thì bản hoàng sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục ở lại đây thì đừng trách ta không nể mặt”.
Bát Dực Hắc Xà Hoàng nhìn về phía Tử Tinh Dực Sư Vương, con mắt nó lóe lên sát khí, lạnh giọng nói.


“ Con rắn hôi, đừng tưởng bản vương sẽ sợ ngươi, đây là nơi mà ta đã nhắm trước, ngươi nên biết phép tắc của ma thú, ai mạnh hơn ai sẽ có quyền sở hữu, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự khác biệt giữa ta và ngươi.”.


available on google playdownload on app store


Nghe được Bát Dực Hắc xà Hoàng nói, khuôn mặt của Tử Tinh Dực Sư Vương có chút méo mó tức giận mà hét lên.
“ Được nếu ngươi đã muốn vậy thì để xem bản hoàng mạnh hay là con mèo bệnh ngươi mạnh, tới đi”.


Hắc Xà Hoàng cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, nó chỉ quát lại một câu sau đó lao lên tấn công.
Dực Sư Vương, cũng chỉ gầm lên một tiếng, trên người màu tím tử sắc cũng bắt đầu sáng lên.


Màu tím ngọn lửa từ trong cơ thể bốc lên mà ra, một cổ hỏa diễm cực nóng xuất hiện lan tràn ra bốn phía làm cho dòng khí dần bị hỗn loạn.
Cuối cùng bị đè nén lại hình thành một hỏa cầu thật lớn hướng Hắc Xà đang lao đến mà bắn ra.


Hỏa cầu màu tím ẩn chứa kinh người lực lượng, khủng bố cực nóng phảng phất muốn đem bốn phía cây cối hoàn toàn bị đốt cháy.
Nhìn hỏa cầu đang bạo liệt mà bay tới, Hắc Xà Hoàng tám cánh cười to một tiếng, ngọn lửa màu đen bỗng nhiên từ trong trong cơ thể bạo dũng xuất ra.


Sau đó cuồn cuộn không ngừng vận chuyển mà truyền ra ngoài, cuối cùng trên khoảng không phía trước đầu ngưng tụ thành một cái hình thể năng lượng khổng lồ màu đen giống với Hắc Xà Hoàng tám cánh.


Cái đuôi lớn vung mạnh, đem ngọn lửa màu đen kia kì dị đã ngưng tụ thành Hắc xà Hoàng tám cánh mãnh liệt bạo phát một cỗ kình khí khủng bố hỗn loạn, hung hăng nện lên hỏa cầu hung bạo kia.


Trong một khắc hai cỗ khí kình va chạm nhau làm cho chỗ không gian tiếp xúc, dường như nhẹ nhàng vị chấn nứt thành những khe hở nhỏ màu đen.
"Oành oành!".


Hai loại năng lượng một tím một đen giằng co với nhau một thời gian ở trên không trung gây ra tiếng nổ ầm ầm, năng lượng kịch liệt va chạm cho dù là khoảng cách cách xa nhau hàng cây số cũng nghe thấy thanh âm nổ vang.


Trong nháy mắt cả hai đột ngột nổ mạnh, từng đợt sóng ba động kèm theo khi vụ nổ khuếch tán ra xung quanh, đem Dực Sư Vương cùng Hắc Xà Hoàng, đồng thời lại bị chấn lui về phía sau thêm một lần nữa y như đợt tấn công ban đầu nhưng uy lực mạnh hơn rất nhiều.


Đứng cách không quá xa để quan sát Lâm Phong bị ba động năng lượng cũng làm cho chấn kinh không ít.
Hắn chưa từng thấy trận chiến của hai cường giả Đấu Hoàng bao giờ, bây giờ tận mắt chứng kiến khiến hắn có chút hưng phấn mà hơi run rẩy.


Vụ nổ kinh thiên động địa làm cho một mảng rừng dưới chân bọn chúng bị thổi bay đi hết, nhìn thấy cảnh này Lâm Phong nuốt xuống một ngụm nước bọt.


Hiện tại giao chiến với Đấu Hoàng sơ kỳ thì có hơi khó khăn với hắn, thực lực bây giờ của bản thân nhiều lắm là đánh được với Đấu Vương đỉnh phong mà thôi.
Lâm Phong biết rõ điều đó, nên hắn chỉ có thể đứng quan sát trận chiến mà không làm được gì.


Có câu nói “ Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi ch.ết mà” đúng là không hề sai được những con ma thú cấp thấp khi nãy vẫn còn ở dưới bị ba động động khuếch tán cũng theo đó mà bỏ mạng.


“ Ha ha, theo như nguồn năng lượng kèm theo đấu khí trong một đòn vừa rồi, thì ngươi không thể sử dụng được nhiều lần đúng không”.
Nhìn thấy Dực Sư Vương có hơi yếu hơn một chút, Hắc Xà Hoàng cười nói.
“ Ngươi cũng chả tốt hơn ta là bao, tự lo cho bản thân mình đi”.


Dực Sư Vương khi nghe con Hắc xà nói cũng là mở miệng khinh thường.
Vừa nói xong, nó lựa chọn lao lên tấn công trước, xuất ra một trảo được bao quanh bởi tinh thể tím, mang theo kình khí hỗn loạn vô cùng hung hãn, nặng nề bổ đến người của Hắc Xà Hoàng.


Gặp được móng vuốt của Dực Sư Vương vồ đến mình, đôi đồng tử tam giác thật lớn kia cũng không khỏi co rút lại, toàn thân bao phủ bởi lân giáp màu đen bỗng nhiên quỷ dị co rút lại.


Dần dần một tầng chất nhầy từ dưới vảy thẩm thấu ra, nhanh chóng đem Hắc Xà Hoàng bao phủ toàn bộ giống như tạo thành một lớp quần áo vậy.


Một trảo đã nhanh chóng chạm đến thân thể của nó, nhưng đột nhiên vẻ mặt của Dực Sư Vương có coi bởi vì ở trong cảm giác của nó, thân thể Hắc Xà Hoàng bỗng nhiên trở nên giống như da con cá trạch vô cùng trơn tuột.


Móng vuốt chạm lên đó, nhưng cuối cùng lại là trúng lên lớp chất nhầy bên ngoài cơ thể rồi bị trơn lệch ra ngoài.
“ Xèo, xèo”.


Tuy là hầu hết lực lượng của một trảo này bị thất thoát gần hết nhưng bởi vì nó có mang theo ngọn lửa của Tử hỏa cho nên vẫn có một bộ phận bị hỏa diễm thiêu đốt.
“ A, đau quá, mèo cái ch.ết tiệt”.


Cơ thể truyền đến một cơn đau nhức, làm cho thân thể khổng lồ của Hắc Xà Hoàng mãnh liệt bị cuốn lui, cái đuôi rắn thật lớn quay ngược lại hung hăng nện vào một bên người của Dực Sư Vương, thế là cả hai lại tiếp tục văng ra một khoảng cách nữa.


Trên người bị truyền đến một cảm giác đau nhức cũng làm cho Dực Sư Vương cũng hơi lảo đảo rồi mới đứng vững được.


Bởi vì trên bầu trời hai con ma thú Lục giai giao chiến tạo thành động tĩnh quá lớn, rất nhiều ma thú bị quấy nhiễu thức dậy từ giấc ngủ sâu, kết quả là dãy núi vốn vắng vẻ bây giờ vang lên vô vàn tiếng thú rống kỳ dị.


Ma có tư cách sinh tồn bên trong ma thú sơn mạch, cơ bản cấp bậc đều ở trên tam giai, lúc này cũng sơ bộ có linh trí, so với các loại ma thú chỉ biết hành động theo bản năng thì chúng cực kì khôn khéo.


Trong thế giới ma thú, chế độ cấp bậc phân chia cực kỳ lớn, giống như lúc này các loại ma thú bậc thấp đều phi thường tự giác cúp đuôi mà lui ra ngoài cực xa ma thú có thể có tư cách lại gần xem trận chiến chỉ có vài đầu mà thôi.


Đứng quan sát Lâm Phong cũng có thể bắt gặp ở phía xa ngay trên các đỉnh núi nhỏ có vài con ma thú Ngũ giai đỉnh phong đang theo dõi trận chiến.
“ Đúng là không chỉ có mình ta đến đây để xem a”.


Từ lúc tiến vào trung tâm đến giờ hắn chưa gặp một con Ngũ giai đỉnh phong nào, bây giờ lại đột ngột phát hiện không ít, nên hắn cũng cảm khái một tiếng.






Truyện liên quan