Chương 30:
“ Không được, ở một năm quá lâu, ta không thích bóng dáng con người ở trong lãnh địa của mình một thời gian dài”.
Nghe thấy yêu cầu này, Tử Tinh Dực Sư Vương mở miệng từ chối ngay, tuy Lâm Phong có ơn cứu mạng con của nó nhưng nó vẫn chưa thể tin tưởng được nhân loại.
“ Một năm không được sau, vậy nửa năm thì như thế nào, ta chỉ có mỗi yêu cầu này”.
Nghe Dực Sư Vương trả lời, Lâm Phong hơi tiếc một chút, rồi mới giảm đi thời gian, hắn muốn trước tiên ở lại đây mà tu luyện yên ổn một đoạn thời gian rồi mới tính việc ở lâu hơn một năm như ước định ban đầu đặt ra.
“ Nửa năm à, được rồi ta cho ngươi ở lại nơi đây nửa năm, chỉ cần ngươi không chủ động tấn công đám ma thú thì bọn chúng sẽ không làm gì ngươi, nhớ kỹ hết nửa năm ngươi phải rời đi ngay”.
Mặc dù có chút không muốn Tử Tinh Dực Sư Vương nhưng thấy tiểu ma thú đang đứng ở chân Lâm Phong rồi dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình thì nó cũng thở dài mà đồng ý.
“ Ta cho phép tên nhân loại này ở lại đây nửa năm, các ngươi không được tấn công hắn, dám trái lệnh thì các ngươi biết hậu quả thế nào”.
Một tiếng sư hống vang lên khắp khu rừng kèm theo những lời ra lệnh đầy duy nghiêm.
“ Ngươi đi qua bên kia xem đầu con rắn thối đó có ma hạch hay không, nếu như có thì coi như ngươi may mắn kiếm được một viên Lục giai ma hạch”.
“ Cả cơ thể nó cũng cho ngươi, muốn làm gì thì tùy”.
Nhìn qua Lâm Phong nó nói.
Làm xong tất cả nó quay người trở về nơi ở của mình, thấy mẹ mình rời đi thì tiểu ma thú cũng từ từ chạy theo bước chân của Tử Tinh Dực Sư Vương, đi không bao lâu nó quay lại nhìn Lâm Phong một lát đến khi hắn xua xua tay thì nó mới quay đầu đi.
“ Đing, chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, thưởng x10 vé rút thưởng”.
Lúc này thì âm thanh hệ thống đột ngột vang lên Lâm Phong cũng không quá để ý, mới tiến vào trung tâm ma thú mà không phải lo vấn đề về ma thú tấn công thì còn gì tốt hơn nữa, hắn có thể yên tâm mà tìm kiếm dược liệu cùng nâng cao tu vi của mình.
Theo lời Tử Tinh Dực Sư Vương nói, hắn đã may mắn mà lấy được ma hạch màu đen của Bát Dực Hắc Xà Hoàng, còn cơ thể thì hiện tại chưa biết nên sử dụng thế nào vì vậy đã thu vào cho hệ thống bảo quản giùm.
Lấy xong tài nguyên, thế là Lâm Phong tìm một nơi thích hợp để bắt đầu cuộc sống trong vòng nửa năm ở nơi đây và vì bây giờ sắc trời cũng đã dần tối.
Dùng phi hành bay một vòng nơi đây, hắn mới phát hiện ra một khu vực vừa có sơn động, ở phía trước lại còn có một hồ nước thì Lâm Phong đã quyết định chọn nơi này.
Và có một điều làm hắn hơi suy tư, vì phong cảnh nơi đây vô cùng quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi nhưng lại nghĩ mãi không nhớ được.
Đáp xuống bờ đá ngay trước sơn động, hắn từ từ tiến vào trong, nơi đây chỉ có một màu tối đen, không hề có cỏ cây phát ra ánh sáng.
Lấy một ít củi khô rồi gom thành một đống sau đó dùng một chút hỏa diễm để đốt lửa, ngọn lửa bốc lên làm sáng cả sơn động, thấy được quan cảnh bên trong hắn lại cảm giác được sự quen thuộc thêm lần nữa.
“ Ọt, ọt,..”.
Bụng hắn đột nhiên vang lên vài tiếng, sờ sờ bụng của mình, thế là Lâm Phong không thèm suy nghĩ nữa mà đứng lên cởi ra áo của mình rồi đi ra phía hồ nước trước động nhảy xuống, mục đích chỉ có một đó là bắt cá để nướng.
Loay hoay mãi trong hồ một hồi thì Lâm Phong đã bắt được vài con cá, trở lại sơn động ngồi ngay đống lửa từ từ đặt bọn chúng vào và chờ chín.
Từ trong sơn động nhìn ra bầu trời đầy sao, lâu lâu có một làn gió mát từ ngoài thổi vào trong động, cùng âm thanh bụp bụp của tiếng củi cháy, làm Lâm Phong cảm giác được một loại yên bình khó tả.
Nếu đây không phải là thế giới thực lực vi tôn thì hắn đã không cần phải nổ lực đến vậy, những sự cố gắng cho đến bây giờ đều là vì tương lai cả.
Muốn được yên bình mà hưởng thụ cùng những lão bà của mình ở thế giới này thì cần phải có thực lực mà không ai dám chọc vào.
Đến khi thực lực đã đạt đến đỉnh cao thì lúc đó phụ thân hắn có thể yên tâm mà sống không cần lo nghĩ, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.
Lúc này một cổ mùi hương thơm thơm kèm theo chút khét bay vào mũi Lâm Phong làm hắn thoát khỏi suy tư, hắn vội nhanh tay mà lấy ra con cá đã chín không là sẽ khét mất.
“ Ma thú sơn mạch, sơn động, hồ nước, cá nướng”.
“ Đây chẳng phải là nơi mà Tiêu Viêm cùng Vân Vận nảy sinh tình cảm với nhau sau”.
Cầm trên tay cá nướng, hắn lầm bầm trong miệng một vài chi tiết, cuối cùng hắn đã nhớ ra, hèn chi những hình ảnh lại quen thuộc đến như vậy.
Cắn một miếng cá nướng, vừa ăn hắn vừa nhớ lại một số chi tiết trong nguyên tác ở nơi đây, không hề thêm một tí gia vị gì nên cá nướng đơn thuần có mùi thơm cùng một chút ngọt từ thịt.
Nhanh chóng ba con cá đã chỉ còn lại toàn là xương nằm một bên, xoa xoa bụng ợ lên một cái biểu hiện đã no nê, thẩy thêm vài cây củi khô vào đống lửa Lâm Phong tìm một nơi bằng phẳng để tiến vào trạng thái tu luyện đấu khí.
....
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn nửa năm của Lâm Phong với Tử Tinh Dực Sư Vương.
Trong vòng nửa năm này thực lực của hắn tăng lên không ít từ Ngũ tinh lên tới Bát tinh Đấu Vương.
Đấu kỹ Bá Thương kích pháp thức thứ ba Phá Thiên cũng được hắn luyện đến đại thành không lâu nữa sẽ đến viên mãn.
Trình độ luyện dược cũng đã đột phá đến Ngũ Phẩm sơ kỳ cách đây một tuần trước, cảnh giới linh hồn cũng bước vào Linh cảnh trung kỳ.
Tất cả đều nhờ vào một số thảo dược quý có tuổi thọ cao ở nơi đây, cùng vài dược liệu của Tử Tinh Dực Sư Vương cho hắn coi như là trao đổi vì Lâm Phong đã luyện một số đan dược cho tiểu ma thú, nó được hắn đặt tên là Tiểu Hỏa.
Nhờ có hắn mà bây giờ nó đã đến Nhị giai ma thú, vì nơi ở của Dực Sư Vương cách nơi đây không xa nên Tiểu hỏa thường xuyên chạy đến sơn động mà Lâm Phong ở để chơi.
Do đó hắn vừa luyện dược để nâng cao tu vi, đôi khi lại luyện cho Tiểu hỏa vài viên đan dược nâng cao đấu khí thế là nó dính theo Lâm Phong không rời.
Tử Tinh Dực Sư Vương cũng không biết phải làm sao thể là nó đưa cho Lâm Phong một số loại dược liệu quý coi như thù lao, gần nửa năm qua nó cũng tiếp xúc với hắn khá nhiều nên tính cách cũng thay đổi chút ít.
Mấy ngày trước Lâm Phong cùng Tử Tinh Dực Sư Vương cùng đưa ra một ước định, một năm sau khi trở quay lại đây nếu hắn đánh bại nó thì nó sẽ theo dưới trướng Lâm Phong, ngược lại nếu hắn thua sẽ đưa cho nó một viên Thất phẩm đan dược Hóa hình đan.
Đang ngồi ở bậc đá trước sơn động tu luyện, kế bên là Tiểu Hỏa đang nằm ngủ ở đó.
Từ từ mở mắt ra, Lâm Phong nhìn qua bên hông, cười cười mà lấy tay sờ sờ đầu nó, Tiểu Hỏa cũng mặc mà đưa cho hắn sờ, nó đã quen thuộc cảm giác như vậy.
“ Mấy ngày nữa ta sẽ rời đi nơi đây”.
Lúc này hắn mới lên tiếng.
Tiều Hỏa nghe hắn nói vậy, nó quay đầu nhìn hắn tuy không trả lời được nhưng thấy cặp mắt có chút buồn của nó thì Lâm Phong cũng hiểu.
“ Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại thôi”.
Vỗ vỗ đầu nó, hắn cười nói.
Nghe được lời sau thì trong mắt Tiểu Hỏa cũng bớt buồn đi không ít, nó đứng dậy đi đến bên Lâm Phong ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ tay của hắn.
“ Đã là nhị giai ma thú rồi, trưởng thành lên đừng như còn là tiểu ma thú nữa”.
Đứng dậy ưỡn người, hắn đối tiểu hỏa mà giáo huấn một chút, bây giờ nó đã cao khoảng một mét sáu, hai cánh cũng đã to không ít và đã có thể bay, vài năm nữa nó sẽ cao to hơn Lâm Phong.
“ Gào,..”.
Nghe được lời của hắn nó gầm lên một tiếng nhưng không được lớn như là khẳng định mình đã lớn.
“ Haha”.
Thấy vậy hắn lắc lắc đầu cười một tiếng sau đó mở ra Phong Vân Dực bay đến ngọn núi to nơi Tử Tinh Dực Sư Vương đang ở, Tiểu Hỏa cũng là đập cánh mà bay theo hắn.
Đang đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn khắp Ma thú sơn mạch Tử Tinh Dực Sư Vương thấy được Lâm Phong cùng Tiểu Hỏa bay đến cũng không có gì lạ lẫm, chỉ liếc một cái rồi trở lại bình thường.
Hiện tại thực lực của nó đã bằng với Tam tinh Đấu Hoàng gần bằng với thực lực của hơn hai năm sau khi gặp Vân Vận, tất cả cũng chính là do Lâm Phong.
Hắn cũng thỉnh thoảng cho nó một ít đan dược Tứ phẩm đỉnh phong để phục dụng khi tu luyện nên tốc độ mới mau như vậy, hắn cũng kiếm thêm dược liệu quý từ việc đó.
Tử Tinh Dực Sư Vương chỉ cần ra lệnh thì các loại ma thú sẽ đi tìm những thảo dược quý cho hắn vì vậy bây giờ có thể nói trong nhẫn trữ vật Lâm Phong không thiếu nhất chính là dược liệu luyện đan.
“ Đây là phần đan dược ta cho ngươi, vài ngày nữa đã đến hạn nửa năm”.
Đáp xuống ngay trước nó, hắn thẩy ra một chiếc bình có chứa viên đan dược Ngũ phẩm luyện cách đây không lâu rồi nói.
“ Ngươi có thể ở lại lâu hơn nếu muốn”.
Nhìn bình đan dược ở chân một chút, sau đó Dực Sư Vương nhìn đến hắn nói, có Lâm Phong đưa đan dược tu vi nó tăng lên nhanh chóng nên nó không có quá khắt khe như lúc đầu.
“ Không cần, ở bấy nhiêu đối với ta cũng đã đủ, đến lúc đi thực hiện ý định tiếp theo của ta rồi”.
Lâm Phong lắc lắc đầu nói, nghe được Dực Sư Vương nói vậy hắn cũng có chút vui vẻ nhưng vẫn không làm thế, không thể tốn thêm thời gian ở đây nữa vì từ lúc bước chân vào sơn mạch này đến giờ cũng gần chín tháng.
Quyết định ban đầu của hắn là đến một năm luyện tập ở đây nhưng vì thấy hiện tại đã ổn nên sẽ rời sớm hơn dự tính.
“ Tùy ngươi, ngươi không quên ước định là được, ta rất mong chờ Hóa hình đan đấy”.
Nghe Lâm Phong từ chối nó không nói thêm về vấn đề đó nữa mà nhắc đến ước đinh giữa hai bên.
“ Ngươi không cần gấp gáp, đây là viên tứ phẩm đan dược ta luyện cho tiểu hỏa chờ khi nó gần tiến hóa tam giai thì phục dụng sẽ dễ dàng tiến giai hơn”.
Hắn chắc chắn sẽ đánh thắng nó mà thôi nên không quá để tâm nhiều đến việc đó, mà lại lấy ra thêm một bình đan dược từ trong nạp giới đưa cho Dực Sư Vương.
“ Được rồi hôm nay ta đến chỉ nói mấy lời như vậy thôi, ngày mốt ta sẽ đi, đừng cho con ma thú nào vào sơn động của ta là được”.
Làm xong hết thảy, Lâm Phong quay người rời đi, khi đến trước Tiểu Hỏa hắn vỗ vỗ đầu nó mấy cái rồi phi hành trở lại sơn động.
Hai con ma thú chỉ nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất vào hàng cây mà không phát ra âm thanh nào.
PS: Đa tạ đạo hữu Ma Tử Dạ, Phantom và Tiên Bình Dân đã đề cử.