Chương 31:
Cuối cùng cũng đến ngày rời khỏi, ngồi khoanh chân trong sơn động, Lâm Phong từ từ mở mắt ra sau đó đứng dậy.
Hôm nay hắn sẽ khởi hành tiến ra Ma thú sơn mạch sau hơn chín tháng ở lại nơi đây với nhiều thu hoạch đáng kể, có thể nói mục tiêu ban đầu cơ bản hoàn thành.
Thu dọn hết những đồ vật trong sơn động, hắn mới từng bước mà tiến ra phía ngoài, vừa ra hắn đã thấy một thân ảnh đã đứng ngay phía trước không ai khác là Tiểu Hỏa.
“ Ngươi đến đây để tiễn ta sao ?”.
Hắn cười cười đi đến trước mặt nó hỏi, tay cũng như mọi khi mà sờ sờ đầu của nó.
“Gào, gào,..”.
Hiểu được những lời Lâm Phong nói nó cũng lên tiếng khẳng định đều đó là đúng.
“ Tốt lắm, không uổng công hơn nửa năm nay cho ngươi đan dược”.
Vỗ vỗ đầu nó hắn khen.
Tiểu Hỏa cũng đưa đầu gần Lâm Phong mà cọ cọ, để nhớ mùi hương trên người hắn, sau này gặp lại nó có thể nhận ra ngay.
“ Hô, trời cũng vừa sáng, ta nên đi rồi, ngươi ở lại ráng mà nỗ lực để tiến giai đấy, sau này gặp lại ta sẽ đích thân thử thực lực của ngươi xem có cố gắng hay không”.
Nhìn thấy ánh mặt trời cũng đã lóe sáng qua đỉnh ngọn núi cao, Lâm Phong nói thêm mấy câu với Tiểu Hỏa rồi mới mở ra phi hành đấu kỹ mà bay đi về phía hướng đông của Gia Mã đế quốc.
Tốc độ của Phong Vân Dực lại nhanh hơn một chút xíu khi hắn đột phá, lúc đầu khi thấy Lâm Phong bay đi thì Tiểu Hỏa cũng bay theo hắn một đoạn.
“ Gào, gào,..”.
Nghe được thanh âm vang lên từ đằng sau, hắn không quay lại mà xua xua tay ra hiệu nó dừng ở đây được rồi.
Sau đó vận dụng hết tốc độ tối đa mà bay đi, Tiểu Hỏa chi bay theo thêm một đoạn thì dừng lại vì thân ảnh Lâm Phong đã biến mất sau đám mây, rồi có chút buồn mà quay về.
Đứng trên đỉnh núi phía xa Tử Tinh Dực Sư Vương cũng nhìn theo hướng Lâm Phong rời đi một chút rồi trở lại bình thường.
“ Rống,..”.
Một thanh âm sư hống lại vang lên một lần nữa khắp khu rừng, đang phi hành Lâm Phong cũng hiểu đây coi như là lời chào tạm biệt với hắn, chỉ cười cười rồi sau đó vẫn lướt đi với tốc độ siêu nhanh.
Mục tiêu của hắn chính là Hắc Nham thành, bởi vì chỉ có loại thành thị khổng lồ này mới được đế quốc trang bị phi hành vận chuyển đội, dù sao ma thú sơn mạch với đông bộ biên cảnh cách nhau quá xa.
Dù cho Lâm Phong sử dụng phi hành đấu kỹ bay liên tục, sợ rằng cũng phải mất một tháng thời gian, chưa kể bay liên tục như vậy cũng rất tốn sức lực cho dù hắn là Đấu Vương cường giả.
Chinh vì thế phải đi vào Hắc Nham thành cưỡi phi hành thú đi tới biên giới đế quốc.
Gần nữa canh giờ thì hắn cũng đã ra khỏi phạm vi của Ma thú sơn mạch, hiện tại bây giờ Lâm Phong đang ở trên một trấn nhỏ bên ngoài, nó cũng gần giống như Thanh Sơn trấn.
Nơi đây là một trong những trấn gần với Hắc Nham Thành nhất, cho nên hắn chỉ cần theo hướng đông mà phi hành thêm một đoạn nữa là đến nơi.
Không bao lâu Lâm Phong đã nhìn thấy một bức tường rất lớn đang dần xuất hiện trong mắt hiển nhiên là thành Hắc Nham.
Nó có tên như vậy cũng bởi được xây nên bằng hắc nham, hắn từng nghe nói,tường thành này từng có hai vị Đấu Vương hợp lực đánh vào, mà cũng không hề bị rung chuyển.
Bởi vậy, có thể nói trình độ phòng ngự của tường thành này cũng được xem như là khá mạnh mẽ.
Đáp xuống ở phía xa, Lâm Phong từ bước tiến đến cổng thành hắn không muốn quá gây chú ý nên mới làm như vậy.
Đến trước cổng, hắn cho hai tên đứng gác một ít kim tệ thể là có thể đi vào bên trong rất dễ dàng.
Đi qua thông đạo có chút tối tăm của tường thành, một lát sau tầm mắt đã sáng trở lại, tiếng người nói ồn ào đập mạnh vào tai, làm cho Lâm Phong không kịp chuẩn bị, đầu có chút choáng váng bởi rất lâu rồi hắn mới nghe lại được âm thanh của con người.
Ở Ma thú sơn mạch, hắn toàn nghe tiếng thú gào rống khắp nơi, nói được tiếng người cũng chỉ có Tử Tinh Dực Sư Vương, nên bây giờ tạm thời chưa thích ứng được.
Đứng ngây ra ở đầu đường, quen sống an tĩnh ở trong u cốc, lúc này nhìn đám người chung quanh chen chúc chật chội, trong lòng Lâm Phong đột nhiên không biết làm thế nào.
“ Nếu đã đến đây, cũng nên đi khảo hạch luyện dược sư một lần, có được huy hiệu của công hội cũng tốt hơn mấy phần”.
Thân phận luyện dược sư rất cao quý, nó khiến mọi người sợ hãi không phải vì bọn họ biết chế tạo đan dược, mà bởi vì bọn họ có một mạng lưới quan hệ khổng lồ, thứ nối liền mạng lưới này chính là một gã luyện dược sư.
Dù sao rất nhiều cường giả muốn đan dược, mà muốn có đan dược thì phải thỉnh cầu luyện dược sư.
Để có được phần nhân tình này, chỉ cần luyện dược sư gặp phiền toái, không phải là cơ hội tốt nhất dành cho cường giả sao
Cho nên Lâm Phong không thấy việc bại lộ thân phận luyện dược sư sẽ không quá gây bất lợi đến mình.
Đấy là chuyện hắn sẽ làm vào ngày mai, bây giờ bầu trời đã hơi đổi màu, mặt trời cũng dần ngả sang tây, cho nên hắn sẽ tìm một nơi nghỉ chân trong ngày hôm nay.
Tìm đến một khách điếm, Lâm Phong thuê một phòng bình thường, tiến lên cầu thang đi đến phòng của mình, ngả lưng lên một chiếc giường cũng rất thoải mái, có lẻ rất lâu rồi hắn mới có nơi gọi là giường chân chính, bình thường toàn nằm trên những tảng đá lạnh lẽo.
Thế là trong vô thức hắn thiếp đi, vài canh giờ sau Lâm Phong tỉnh giấc nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời cũng đã tối, hắn đi xuống lầu ra khỏi khách điếm vừa đúng dịp bây giờ lại là lúc náo nhiệt nhất vào buổi tối.
Nhìn thấy được những chiếc đèn lồng đang phát sáng khắp khu phố, mọi người thì qua lại náo nhiệt, một cảm giác khó tả xuất hiện ở Lâm Phong.
Đi trên đường, hắn ghé vào những quầy bán dược liệu cùng khoáng thạch xem có cái nào đáng để mua không, đi tham quan một hồi thì hắn chỉ vừa ý vài gốc dược liệu được xem là tốt nhất.
Nơi đây cách nhà của Lâm Phong không quá xa, chỉ cần phi hành hơn một canh giờ là đến nhưng hắn lại không trở về vì ý định ban đầu còn chưa thể hoàn thành xong.
Trở lại phòng sau một thời gian mua sắm, lúc này khu phố mọi người cũng đã thưa thớt, hắn lại tiến vào trạng thái tu luyện chờ đến bình minh lên.
Ngày thứ hai, khi ánh mặt trời vừa chiếu vào trên khung cửa sổ, Lâm Phong đã rời khỏi khách điếm, trước lúc đi ra thuận tiện hỏi thăm lão bản một chút vị trí của luyện dược sư công hội.
Trên con phố buổi sáng kèm theo làn gió thoang thoảng, Lâm Phong hồi tưởng lại lần mình hỏi đường đến luyện dược sư công hội, lão chủ khách điếm có vẻ khiếp sợ và tỏa ra nịnh bợ, khiến hắn cảm thấy vừa buồn cười vừa thương cảm.
Rõ ràng, địa vị cao cao của luyện dược sư đã ăn sâu vào tâm trí của mọi người ở Đấu Khí đại lục, nếu không họ sẽ không có biểu hiện kính nể như vậy khi nghe đến luyện dược sư công hội.
Hắc Nham thành xứng đáng là một trong những thành phố hàng đầu của Gia Mã đế quốc, dù chỉ là sáng sớm, nhưng đường phố vẫn rực rỡ sắc màu, tiếng đông đúc ồn ào, thỉnh thoảng còn có hộ vệ quân mặc đồng phục bước qua, tiếng áo giáp chạm nhau vọng lên trời xanh, trong trẻo như tiếng chuông.
Lâm Phong đi theo chỉ dẫn của lão chủ quán, vượt qua nhiều ngã tư, đi thêm một chút nữa rồi dừng chân, ngước nhìn một tòa kiến trúc bạc màu trước mặt.
Nó có hình dạng khá đặc biệt, bề ngoài trông giống như một cái dược đỉnh thông thường, quanh đó là những cửa sổ như những lỗ thông hỏa của dược đỉnh, phía trên là một nắp đỉnh to lớn.
Ánh mắt hắn dừng trên một cái biển màu tím có năm chữ lớn mơ hồ ẩn chứa phong cách cổ xưa có màu vàng kim.
"Luyện dược sư công hội"
Đọc thầm trong miệng một câu, biết đây chính là nơi cần đến, Lâm Phong tiến vào bên trong.
Đi đến gần cửa, hai tên hộ vệ đang gác cổng đưa tay chặn lại hắn lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ, nơi này là luyện dược sư công hội, ngươi muốn vào phải không? Có thư do đạo sư của mình cấp không?"
Nghe đến câu hỏi như vậy, Lâm Phong không quá để ý, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa Độc hỏa màu xanh đen đang phập phùng, hắn nhìn hai tên gác cửa nói: “ Không biết như vậy đã đủ điều kiện đi vào hay chưa”.
"Ngưng tự chân hỏa? Tứ phẩm luyện dược sư?"
Thanh âm kinh hãi vang lên, không thể tin từ trong miệng hai người phun ra, lấy bọn họ thường xuyên thủ vệ luyện dược sư công hội tự nhiên là biết.
Ngưng tụ chân hỏa, phải là tứ phẩm luyện dược sư mới có khả năng làm được, nhưng nếu như người trước mặt là một lão nhân thì họ còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng người trước mặt rõ ràng chỉ là một thanh niên còn rất trẻ a.
“ Sao, ta có thể tiến vào bên trong được hay không”.
Lâm Phong không giải thích gì với bọn họ mà hỏi, đây là thú hỏa không phải chân hỏa, với thực lực bây giờ của hắn thì chân hỏa còn kém xa.
"Có thể có thể, tiểu huynh…à không, đại nhân, mời ngài vào bên trong!" .
Hai gã liếc mắt nhìn nhau cùng hít vào một ngụm khí lạnh, không chần chờ mà nhanh chóng khom người xuống, cung kính nói.
Thấy thái độ của bọn họ lật nhanh hơn bánh tráng hắn chỉ gật đầu rồi thu lại Độc hỏa, từng bước tiến vào bên trong.
Vừa bước vào không lâu, trong mũi đã bay vào một mùi thơm nhẹ nhàng của đan dược làm cho tinh thần cảm giác có chút thoải mái.
Quan sát xung quanh, thì nơi đây chỉ có một số người đi vào khảo hạch với vài nhân viên.
"Vị công tử này, nhìn bộ dáng của ngài, hẳn là lần đầu tiên đến luyện dược sư công hội Hắc Nham thành?"
Đang tìm kiếm một người để hỏi thì một nữ tử mặc áo xanh đi đến Lâm Phong mà mỉm cười hỏi.
“ Đúng là như vậy, hôm nay đến chủ yếu là khảo hạch để lấy huy chương luyện dược sư, không biết ta phải làm thủ tục như thế nào”.
Nhìn một chút thanh y nữ tử trước mặt, bộ dáng mắt ngọc mày ngài, thật khiến cho người ta yêu thích, Lâm Phong hỏi.
“ Vậy xin hỏi công tử là muốn khảo hạch cấp bậc luyện dược sư nhất phẩm đúng không ?”.
Vẫn y như cũ nữ tử mỉm cười mà hỏi hắn.
“ Không, khảo hạch tứ phẩm luyện dược sư đi”.
Lâm Phong tùy ý trả lời, lỡ đi rồi thì làm đại cấp bậc cao chút nhưng vẫn giữ lại một ít thực lục.
“ Ngài có thể nói lại hay không”.
Nghe được thanh âm của Lâm Phong, nữ tử không tin vào tai của mình, giọng run run hỏi lại lần nữa.
“ Ta đến khảo hạch Tứ phẩm luyện dược sư”.
PS: Cố được 2k chữ hết nổi r.